Cô ngạc nhiên giật mình, Âu Dương Chính Thiêm đẩy cô vào trong tiện tay khoá cửa lại, ép Ân Thiên Ngọc vào trong tường, anh áp sát mặt vào cô, hơi thở nóng ấm phả vào mặt Thiên Ngọc khiến cô rợn người, cô cảm nhận được chú mình đang rất tức giận.
- C-chú sao lại...ở đây, đây.. là nhà vệ sinh nữ... đó
Vì run sợ cô nói năng cũng không rành mạch, cô chỉ muốn thoát khỏi anh mà thôi, có nói chuyện cũng không cần đứng tư thế này chứ.
- Em gan lắm, dám đi ăn với trai sao
Chú xưng hô gì thế kia, sao lại xưng em với cô, đầu cô nổ bong bóng, cô thấy chú không đơn thuần xem cô là cháu nữa rồi, cô thầm nuốt nước bọt một cái.
- C-chú buồng cháu ra, đừng xưng hô kiểu đó, con là cháu chú.
Âu Dương Chính Thiêm nâng cầm cố lên, ánh mắt xoáy vào bên trong cô như muốn nuốt trọn con tim nhỏ bé của cô, anh ghé vào tai Ân Thiên Ngọc phả một hơi vào vành tai, vì tai là nơi nhạy cảm nên cô rùng mình, tay chân mềm nhũn.
- Ngọc, tôi không xem em là cháu tôi, em hiểu ý tôi chứ
Ân Thiên Ngọc gào thét trong lòng, cái gì mà không xem, cái gì mà kêu em, cô nổi da gà chết đi được, có nghiêng mặt qua tránh né anh, nói:
- Con không hiểu, con với chú là chú cháu là người thân.
Âu Dương Chính Thiêm liếm nhẹ vào vành tai cô, Ân Thiên Ngọc giật mình đẩy anh ra nhưng sau đó hai tay đã bị anh ghì chặt lên đỉnh đầu.
- Khi nào em làm vợ của anh thì mới tính là người thân.
Ân Thiên Ngọc bắt đầu sợ, chú trước mặt mình không còn là chủ dịu dàng ôn nhu nữa rồi, người trước mắt đối với cô bây giờ rất xa lạ, khuôn mặt lạnh tanh, bên tại thì đỏ lên vì tức giận.
- Không, chú và con như trước không phải rất tốt...
Chưa để cô nói xong Âu Dương Chính Thiêm đã hôn lên đôi môi của cô, bây giờ anh mất kiểm soát khi thấy cháu gái mình cười nói với người khác giới, anh không đợi cô đủ mười tám được nữa, bây giờ đã có người mắm me cô rồi, anh không bỏ qua được.
Sự tức giận lấn át lý trí, anh điên cuồng hôn lấy môi cô, đầu lưỡi dễ dàng tách khuôn miệng cô ra chiếm lấy đầu lưỡi mà khuấy đảo liên tục, nụ hôn mạnh bạo làm Ân Thiên Ngọc khó thở, cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh, bàn tay anh thò vào ngực cô mà xoa nắn, Ân Thiên Ngọc cắn lưỡi anh đến bật máu.
Bị đau Âu Dương Chính Thiêm buông ra, Ân Thiên Ngọc lúc này khóc thút thít, uất ức, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô, mũi đã đỏ ửng, anh nhận ra mình đã làm tổn thương CÔ.
Anh vội vàng lấy tay lau nước mắt cho Ân Thiên Ngọc, toàn thân cô xụi lơ mặc cho anh lau nước mắt.
- Anh xin lỗi
Ân Thiên Ngọc vì sốc quả mà ngất xỉu, anh hốt hoảng bế cô ra ngoài không quên cẩn thận xem có ai không rồi anh đưa cô ra bệnh viện.
Fergal thấy cô bị ai bế cũng chạy theo nhận ra là chủ cô ấy nên cũng không đi theo nữa, Fergal quay trở vào lấy balo của anh và Ân Thiên Ngọc đem về mai trả cho cô ấy.
bệnh viện trung tâm, Ân Thiên Ngọc được bác sĩ khám.
- Cô ấy chắc do sốc việc gì đó nên mới bị ngất, không sao cả.
Âu Dương Chính Thiêm bước vào phòng bệnh ngồi cạnh Ân Thiên Ngọc, anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé mà nâng niu, yêu cô năm năm, phải đợi cô đủ mười tám quả thật đối với anh là một điều rất khó nhưng anh cam tâm tình nguyện chờ đợi, dù những năm đó có hàng tá cô gái theo đuổi anh, anh vung thẳng chân mà đẩy ra.
Nhìn người con gái anh yêu trước mắt anh bật khóc, nếu như sáu năm trước anh cứu có anh sẽ chu cấp cho cô đầy đủ với tư cách là vị hôn thê là được rồi, lúc đó cô chỉ mới mười tuổi anh không dám làm như vậy.
Ân Thiên Ngọc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô chống tay ra sau mà ngồi dậy, xung quanh căn phòng không có ai, cô nhớ lại những lời chú mình nói trong nhà vệ sinh, cô thật không hiểu nổi làm chú cháu không tốt sao, sao lại nói ra như vậy, tình cảm này vốn không được mọi người tán thành.
cửa phòng bệnh mở ra, trên tay Âu Dương Chính Thiêm cầm một hộp cháo vừa mới mua để lên bàn bên cạnh chiếc giường, Ân Thiên Ngọc thấy anh thì nằm xuống quay lưng về phía anh, anh mở nắp cháo ra, đứng lên xoay người cô lại, bất lực cô cũng quay theo, mặt mũi cô trắng bệch tỏ ra khó chịu, anh đỡ cô ngồi dậy rồi cầm hộp chảo múc từng muỗng đúc cô ăn.