Cảnh cáo
Nắm tay cô vào nhà, anh hừng hực lửa giận khi thấy cháu gái mình đi chơi với người khác giới lại còn ngồi chung xe đã vậy anh còn thấy cô ôm người kia còn mặc chiếc váy cụt ngủn. Thế là anh kéo cô lên phòng làm việc để giáo huấn tận một tiếng đồng hồ, Ân Thiên Ngọc khóc không ra nước mắt, chỉ mới đi chơi thôi mà chú mình đã lải nhải một tiếng đồng hồ, ôi lỗ tai tội nghiệp.
Bước khỏi phòng làm việc của chú Ân Thiên Ngọc cảm thấy tai mình ù ù còn văng vẳng tiếng mắng của chú mình.
Âu Dương Chính Thiêm cảm thấy cháu mình sắp bị người khác dụ rồi, không được, anh bấm máy gọi cho thư kí Minh Trạch.
- Cậu đem vài chiếc váy dài hơn cho tôi
Thư kí nhanh chóng đi chuẩn bị rồi đem qua cho anh.
Sáng hôm sau, Âu Dương Chính Thiêm gõ cửa phòng Ân Thiên Ngọc, đúng lúc cô vừa sửa soạn xong, mở cửa ra thấy chú mình trước cửa trên tay hình như cầm.. là váy.
- Chú kiếm con sao
- Vô thay váy này cho chú
Ân Thiên Ngọc bất mãn nhưng cũng cầm chiếc váy vô thay, váy này dài hơn váy của cô một chút ngay trên đầu gối khoảng một xen ti mét, cô không thích chút nào cả, lên xe anh thấy cô cháu gái mình không vui vẻ chút nào, anh cũng đành chịu, cô không chịu cũng phải mặc.
- Đừng trưng cái mặt bí xị đó
- Xí, con giận chú rồi
Thiên Ngọc bước xuống xe đúng lúc Lam Hân Nghiên cũng đi đến, thấy cô Hân Nghiên đi đến khoác tay cô không quên nhìn về phía người trong xe.
- Nhìn mặt cậu có vẻ không vui
- Chứ sao nữa, chú bắt mình mặt váy dài vậy nè
- Chú cậu quản ghê thật
Ân Thiên Ngọc muốn khóc, trở về lớp cô gục mặt xuống bàn, ôi thật chán đời mà, bị mắng còn bị bắt mặc váy dài, thấy cô chán đời Lục Kiến Hàm đi đến vỗ vai cô:
- Này nhìn cậu chán thế
- Không có gì đâu
Dư Anh Kiện từ ngoài bước vào trên tay cầm hộp sữa socola là hương cô thích nhất, tiến đến bàn cô đặt hộp sữa, mỉm cười vui vẻ, nụ cười khiến mọi nữ sinh gục ngã:
- Cho em
- Cảm ơn anh
Thấy hai người vui vẻ quá mức, nữ sinh trong lớp đâm ra chán ghét, Chu Tử một trong những nữ sinh có thành tích giỏi nhất lớp nhưng được cái hay ghen tỵ với người khác độc mồm độc miệng, cô ta cũng hơi dè chừng Ân Thiên Ngọc vì từng chứng kiến cô ra tay đánh Vương Hinh nhưng cô ta sẽ trị tội cô.
Vào học ai về chỗ nấy, học sinh chăm chú lắng nghe thầy giảng bài, ra chơi thầy còn " tặng " cho học sinh vài bài tập về nhà để trao dồi kiến thức.
Ra chơi, học sinh xúm tụm lại bàn tán gì đó, Mạn Lộ Khiết nhiều chuyện cũng đứng lại gần nghe xem có tin gì hot.
- Các cậu biết gì không, công ty Vương Thị bị phá sản trong một đêm, nghe nói con gái nhà đó là Vương Hinh đánh cháu gái của ai mà tên Âu Dương Chính Thiêm nghe nói anh ta mở công ty rượu nổi tiếng, cha anh ta còn là ông trùm xã hội đen khét tiếng nữa, có hình chụp khuôn mặt anh ta nữa, trong anh ta quen lắm mà đẹp trai cực kì luôn.- một nữ sinh nói.
Mạn Lộ Khiết đi đến chỗ Ân Thiên Ngọc ngồi xuống nói nhỏ:
- Cậu biết gì chưa
- Chuyện gì
- Vương Hinh đó nghe nói công ty nhà cô ta phá sản.
- À tôi biết
Chú cô nói là làm chưa bao giờ để cô chịu thiệt, đụng sợi tóc cô thôi chú đã cho người đánh gãy tay rồi, đằng này còn đánh cô phá sản là nhẹ rồi. Đụng ai không đụng, đụng ngay ổ kiến lửa chúa.
Tan học Ân Thiên Ngọc mắc vệ sinh nên đã nói với Lộ Khiết:
- Cậu đợi mình xíu mình đi vệ sinh
Mạn Lộ Khiết đứng trước sân đợi Thiên Ngọc, cô bước vào phòng vệ sinh, cô không hay biết đằng sau có ba nữ sinh cũng theo sau, giải quyết xong thì trên lỗ hỏng ai đó cầm xô nước tạt nước vào bên trong, làm người cô ướt nhẹp, bên ngoài tiếng cảnh cáo vang lên:
- Đây chỉ là cảnh cáo, mày tránh xa Dư Anh Kiện ra
Nói rồi cả ba người kia rời khỏi nhà vệ sinh và tiện tay khoá chốt bên ngoài, Ân Thiên Ngọc bước ra tức tối trở ra, cầm nắm tay cửa nhưng cô hoàn toàn không mở được, cô biết mình bị nhốt rồi, cô đập mạnh vào cửa hét lên.
- Có ai không cứu tôi với
Ba nữa sinh kia cười cười đi ngang Mạn Lộ Khiết hình như chúng không thấy cô nên ung dung nói:
- Cảnh cáo con Thiên Ngọc đã thiệt, cho cô ta chết trong nhà vệ sinh luôn
Vừa đi vừa nói, những lời đó đã lọt vào tai Mạn Lộ Khiết hèn gì đã mười mấy phút không thấy cô trở ra, Lộ Khiết chạy ra cổng trường tìm kiếm chú Thiên Ngọc, thấy bạn học của cháu mình Âu Dương Chính Thiêm cũng chạy tới.
- Con là bạn Thiên Ngọc phải không
Mạn Lộ Khiết không trả lời lập tức nắm tay anh lôi đi về phía nhà vệ sinh, đến nơi Lộ Khiết thấy chốt cửa ngoài bị khoá, cô lại mở ra bước vào trong thấy Ân Thiên Ngọc người ướt sũng ngồi bệch trên sàn nhà vệ sinh, Âu Dương Chính Thiêm cũng vào theo thấy cháu gái mình anh nhanh chóng bế lên rời khỏi đây, Mạn Lộ Khiết theo sau lên xe cô cùng về Hồng Diện.
Đến nơi, anh bế cô lên phòng, cầm bộ đồ đưa cho Lộ Khiết:
- Vào thay giúp Ngọc
Lộ Khiết cầm rồi bước vào giúp cô thay quần áo, anh ra ngoài đi đến trường học của cô, đến trước phòng hiệu trưởng anh đạp phăng cánh cửa ra, thấy cửa bị đạp mạnh hiệu trưởng mắng:
- Ai to gan dám đạp cửa
- Là tôi
Khi thấy Âu Dương Chính Thiêm hiệu trưởng im bặt khúm núm lại, mồ hôi đổ, không biết nhân vật lớn đến đây làm gì.
- Ngồi xuống tôi có chuyện nói
Hiệu trưởng run sợ ngồi xuống, nhìn ánh mắt đầy tơ máu, đỏ ngầu của anh, hiệu trưởng biết có chuyện không hay.
- Ông chiết xuất lại camera trước cửa nhà vệ sinh nữ cho tôi xem lúc chiều nay.
- Vâng
Hiệu trưởng đưa anh đến phòng quan sát, mở lại camera lúc chiều ở nhà vệ sinh nữ, anh quan sát thấy cháu mình bước vào sau đó có ba nữ sinh cũng bước vào theo, lúc sau cả ba rời đi còn khoá chốt cửa, anh đập mạnh tay vào bàn.
- Ngày mai tôi đến trường, ông mời ba đứa đó lên cho tôi.