• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích Miên hít sâu một hơi, vội vàng trở lại bên người Giang Hành Chu.

Lý Dân Quý đã không ở đại sảnh bệnh viện nữa, Khỉ ốm giải thích anh ta có chuyện đi trước, hôm nào lại mời hai người ăn cơm. Nói đến đây, tầm mắt Khỉ ốm lại ngăn không được mà ngó ra bên ngoài, có chút khẩn trương: "Vừa rồi các người có nghe thấy tiếng gì dị thường không?"

Thích Miên lắc đầu: "Không có nha, là có chuyện gì sao?"

Khỉ ốm tựa hồ yên lòng: "Gần đây vùng phụ cận không được an bình lắm. Ở mạt thế thương vong nhiều, đưa đến bệnh viện sau đó bị tử vong cũng là chuyện bình thường, có người nhà người bệnh không hiểu chuyện sẽ gây chuyện nháo lên, nếu các người nghe được thì cũng không cần để ý."

Thích Miên oán giận: "Nhân tâm thật là đáng sợ, các người tận tâm tận lực cứu người như vậy, kết quả là còn không được thông cảm."

Khỉ ốm thở ngắn than dài: "Còn không phải sao?"

Ba người cùng đi ra bệnh viện, tiền giấy trong sân đã được dọn sạch sẽ, ánh mắt Thích Miên lặng yên không tiếng động dừng lại ở một chỗ lùm cây còn một nửa tờ giấy trắng, có lẽ là chứng cứ duy nhất chứng tỏ bà lão đã từng tới đây.

Bệnh viện này, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

"Ngày mai đi chợ em đổi hai cái ba lô, lấy được trúc đao thì chúng ta lặng lẽ rời đi." Thích Miên kề tai Giang Hành Chu nhỏ giọng.

Căn cứ này cho cô cảm giác không tốt chút nào.

Thời gian ước định với sư phụ thợ rèn là buổi sáng ngày thứ ba.

Thích Miên sáng sớm tới đã tới tiệm rèn, cụ ông đã tỉnh đang làm việc, ông lão nhìn khá gầy nhưng đầy rắn chắc, tay cầm búa sắt múa may vừa nhanh lại ổn định.

Ông vừa thấy Thích Miên tiến vào, cười ha hả mà kéo ra trúc đao từ phía sau một đống hàng hóa lớn, cùng với một con đao nhỏ: "Tôi là lần đầu tiên dùng thân thể mấy con quái vật đó làm đồ vật, không nghĩ tới làm ra hiệu quả lại tốt đến như vậy."

Giáp xác màu bạc bị xẻ thành từ miếng lớn nhỏ thích hợp, hai đầu được khoét mấy lỗ nhỏ, dùng dây thừng thô chắc luồn qua, còn thêm hai sợi dây đeo lưng để đeo cho dễ.

Thích Miên rút đao ra khỏi vỏ đao màu bạc, lưỡi đao đen nhánh dưới ánh lửa rèn bập bùng giống như phát sáng lên.


Thích Miên lại cầm lấy lưỡi chủy thủ bên cạnh, chủy thủ nhỏ cũng màu đen nhánh, lưỡi dao sắc bén, sống dao có chạm màu hổ phách, khi xoay xoay dao trong tay còn có thể nhìn thấy ánh sáng lưu chuyển. Giáp xác màu bạc cũng dùng làm vỏ chủy thủ. Ông lão phỏng chừng đoán ra dao nhỏ là Thích Miên dùng nên còn sáng tạo ra ở chuôi dao thêm một vòng dây mềm màu nhạt, nhìn thật tinh xảo lại nhẹ nhàng.

Thích Miên tùy tay dùng chủy thủ gọt một chút, miếng thiết để thử dao bị gọt bỏ một khối thật to.

Người có tay nghề thật là khác.

Ông cụ hiển nhiên cũng vô cùng vừa lòng, biểu tình rất kiêu ngạo.

Thích Miên cười nói: "Nếu ông có hứng thú, sau này có thể tiếp tục dùng thân thể dị chủng làm vũ khí."

Ông cụ thở dài: "Thể xác mấy con quái vật này quá rắn chắc, không có đao đen này thật không biết cắt gọt chúng như thế nào."

Thích Miên: "Tương tự, dùng dị chủng chế thành công cụ để cắt gọt là được, nhưng mà ông phải thử xem, dị chủng khác nhau sẽ có tính năng khác nhau."

Ông cụ mắt sáng lên.

Thích Miên cất chủy thủ vào trong lòng ngực, cầm trúc đao đi ra ngoài. Tiệm rèn ngay bên cạnh chợ, cô đi vòng lấy hai cái ba lô ngày hôm qua đã đặt, cầm trong tay đi trở về ký túc xá.

Chợ có bảo hộ, nhưng bên ngoài chợ không có, bởi vì cơ chế cổ quái ở căn cứ này, cơ hồ vừa ra khỏi chợ là có thể thấy ven đường có người đánh nhau, có nam có nữ, nam vả mặt nữ xé tóc, vậy là đủ cho người xem.

Thích Miên bỗng nhiên bị ngăn lại. Ngửi được hương vị, người qua đường lập tức xúm lại.

Một người đàn ông cao lớn thô kệch thô thanh thô khí gào lên: "Tôi muốn đoạt đồ vật của cô! Ngoan ngoãn đưa ra đây hay là muốn bị đánh một trận rồi mới đưa?"

Đàn ông chèn ép phụ nữ vẫn luôn làm người ta xem thường, anh ta vừa nói xong, chung quanh lập tức truyền đến xì xào.

"Chung lão nhị, anh có xấu hổ hay không! Đoạt đồ của một cô gái nũng nịu xinh đẹp như vậy, có bản lĩnh anh đi đánh người đàn ông của cô ấy đi, để xem anh có bị đánh rơi răng đầy đất hay không!"

"Đúng rồi đúng rồi, ngày hôm qua đứa con độc nhất nhà họ Ngô kia bị người đàn ông của cô ấy đánh gãy luôn ba chân, ha ha ha xem như tuyệt hậu luôn."

"Chung lão nhị anh thật hèn."

"Liên quan đánh rắm tới các người!" Mặt Chung lão nhị đỏ lên, chửi ầm trở lại.

Người chung quanh cười vang lên, không khí vui vẻ tràn ngập.

Thích Miên cũng ôn ôn nhu nhu mà cười, tiếng nói vừa mềm lại nhu: "Anh muốn lấy cái gì?"

Ở chỗ này, nữ nhân là dựa vào nam nhân, muốn đoạt nữ nhân cần thiết hướng tới nam nhân khiêu chiến, nhưng Giang Hành Chu đã đánh phế vài người, sau đó không ai dám đi khiêu chiến nữa. Cho nên Chung lão nhị muốn khẳng định là đồ hiện tại trên người cô.

Thích Miên lặng lẽ siết chặt chuôi đao trúc đao, nếu anh ta muốn trúc đao, cô thật sự phải đánh một trận với anh ta.

Chung lão nhị chỉ lên trên đầu cô: "Tôi đây muốn khối ngọc trên tóc cô."

Thích Miên không chút do dự đem vật nhỏ hái xuống đưa cho anh ta: "À, cho anh."

Vật nhỏ: "......"

Cái quái gì đây? (mặt chữ ý tứ)

Vật nhỏ rốt cuộc không giả làm trang sức nữa, nó nhanh như chớp từ bàn tay Thích Miên theo tay áo bò lên trên, bò lên trên tóc cô thì bám lấy thật chặt, cực kỳ lấy lòng mà cọ cọ da đầu cô, còn phát ra tiếng kêu nức nở.

Thích Miên:......

Vật nhỏ này còn thật có thiên phú làm nũng.

Mọi người nhìn đến vật nhỏ bay nhanh trên cánh tay Thích Miên, ai nấy bị kinh ngạc đến nhảy dựng, lúc này mới phát hiện đây là một vật còn sống. Chung lão nhị cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Thích Miên duỗi tay đi bắt vật nhỏ, vật nhỏ tránh tới trốn đi, cuối cùng ba phần ủy khuất ba phần oán trách bốn phần không cao hứng mà nhếch lên cái đuôi châm cô một chút, để không bị thương, Thích Miên chỉ có thể thu hồi tay.

"Vậy...... Đánh đi." Thích Miên nhỏ giọng nói.

Mọi người chung quanh lặng im một chút, sau đó toàn bộ sôi trào, "Đừng nha, cô tay nhỏ chân nhỏ, đừng bị thương!"

"Đánh lên tới, đánh lên tới!"

Chung lão nhị cứng lại, mắt hổ trừng đến muốn lòi: "Đánh?"

"Thủ đoạn gì cũng đều có thể chăng?" Thích Miên hỏi.

"Đúng!" Người chung quanh hoan hô đưa ra đáp án.

Chung lão nhị cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, như thế nào cũng không nghĩ tới cô gái kiều kiều mềm mềm này sẽ thật muốn đánh, nếu thật sự đánh người đàn ông của cô ta khẳng định sẽ tìm tới cửa, tuy rằng anh ta không cảm thấy mình không đánh lại người kia, nhưng mà... đánh người so với đoạt một khối ngọc, hai chuyện này thật không xem là tương đương! Mà hiện tại khối ngọc này xem ra còn không phải là ngọc.

Bên này Chung nhị còn miên man suy nghĩ, cô gái nũng nịu trước mặt đã khẽ kêu một tiếng, vọt đi lên.

"Vạn nhất tôi đả thương đến cô......"

Anh ta thật không biết làm sao.

Trong chớp mắt Thích Miên đã xuất hiện trước người anh ta, nắm tay mềm mại trắng nõn tay, tiếng nói còn có vẻ hơi ngây thơ mà kêu một tiếng: "Ha!"

Giống như một động tác chậm chạp, nắm tay kia nhẹ nhàng mà chạm vào trên ngực Chung lão nhị một chút.

Chung lão nhị lại giống như trục lăn máy giặt, thật nhanh mà bay đi ra ngoài!

Oanh quang quang quang ——!

Mặt đất bị hằn ra một đường dài, ngay cả gạch tường ở một căn phòng lung lay gần đó bị thân thể Chung lão nhị bay ra làm sập hơn phân nửa, thế giới một mảnh yên tĩnh, mọi người trợn mắt há hốc mồm.

?????

Cả thế giới đều ở toát ra dấu chấm hỏi.

"Không cần lo lắng, anh không thể làm tôi bị thương." Cô gái nhỏ tinh xảo lộ ra nụ cười thẹn thùng.

Cô một lần nữa đứng vững, mọi người không tự giác nhường ra một con đường.

Thích Miên để hai ba lô trên tay xuống, lại nhắc trúc đao từ mặt đất lên. Dị năng còn tàn lưu ở lòng bàn tay sắp vào trạng thái bạo tẩu, tay cô nắm chặt lấy chuôi trúc đao, dị năng tự động rót vào đao.

"Đùng ——" trong vỏ đao truyền đến tiếng nứt toạc rất nhỏ.

Vương Binh chạy nhanh tới mồ hôi đầy đầu, ông vừa mới đổi xong hàng hóa, vừa mới đi ra khỏi chợ liền nghe nói có người muốn cướp đồ của vợ Chu Hành, tới xe cũng không rảnh lo ông đã quay đầu trở về, muốn hỗ trợ chắn một chút.

Chờ tới bên kia, ông lại thấy Thích Miên đưa lưng vế phía đám người, tay cầm đao dài cúi đầu không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.

Trên mặt đất hiện rõ ràng dấu vết người tạo ra, từ trong một cái động lớn ở một căn phòng gạch đang lao ra một người đàn ông to lớn, rít gào mà vọt tới chỗ Thích Miên, vung ra một quyền thật mạnh.

Vương Binh hoảng hốt, hoảng sợ cực độ ngược lại cái gì cũng không hô lên được.

Lại thấy cô gái thân hình nhỏ bé mảnh mai đột nhiên xoay người, trực tiếp đối quyền với người to lớn, người này lại như bị cái gì đánh mạnh vào, lần thứ hai bay ngược trở ra ngoài, lần này hoàn toàn làm sụp luôn căn phòng gạch, thậm chí còn muốn bay tới căn nhà cận kề phía sau!

Thích Miên ngẩng đầu, không còn là bộ dáng nũng nịu nhu nhược đáng thương như trước, biểu tình thật đạm, ngữ khí cũng thật đạm: "Ngượng ngùng, tâm tình tôi không tốt lắm."

Có người hô to gọi nhỏ kêu đội tuần tra.

Thích Miên ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Binh đứng bên ngoài vòng vây đang há hốc mồm, tiến đến chỗ ông đem hai cái ba lô và trúc đao đều nhét vào trong lòng ngực Vương Binh: "Chú Vương, nhờ chú giúp tôi đi tìm Chu Hành, nói anh ấy đi thẳng tới chỗ tiệm rèn chờ tôi. Nhưng mà đừng để người khác biết, có ai hỏi thì nói tôi không được thoải mái, đang ở nhà chờ anh ấy."

Vương Binh ngây ngốc gật đầu, sau đó thấy Thích Miên đã xoay người, cầm theo tiểu chủy thủ lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa.

......

Tâm tình Thích Miên là thật sự bạo nộ.

Cư nhiên bị nhạn mổ mắt, không thấy ra trúc đao đã đánh tráo!

Cô chạy nhanh tới tiệm rèn, ông cụ còn đang đập đập một tấm thép, thấy cô đã đi mà quay lại thì sắc mặt biến đổi, cố nở nụ cười: "Cô gái, sao lại quay trở lại? Có phải chủy thủ kia không đúng ý cô?"

Thích Miên trực tiếp bóp chặt cổ ông ta, nhắc ông lên ấn lên trên tường.

Mặt cụ ông nhanh chóng bị sung huyết, cố dùng sức bẻ tay cô ra: "Cô, khụ..."

Thích Miên cảm nhận được lực đạo ông ta bẻ tay mình, nhướng mày: "Nguyên lai ông cũng là dị năng giả? Đao của tôi đâu!"

"Trả, cho cô." Ông ta gian nan trả lời.

Thích Miên lần thứ hai dùng sức, từ trong căn phòng khép hờ truyền đến tiếng khóc nháo, Thích Miên nghiêng đầu nhìn lại, cong môi cười: "Cháu ông à? Nó đang khóc."

Sắc mặt ông cụ kịch biến, phát hiện dị năng của mình vô pháp lay động cổ tay đang bóp chặt cổ mình, gương mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Đội tuần tra... nhất định phải đổi."

"Tuần tra đội? Đổi đi nơi nào!" Thích Miên không nghĩ tới đội tuần tra cũng cuốn vào, lúc trước cô chỉ tưởng ông lão này thấy hơi tiền thì nổi máu tham, trộm lưu lại thanh đao.

"Không, không biết......"

Ở cửa bỗng nhiên truyến đến tiếng bước chân, Thích Miên buông tay, cụ ông trượt xuống, ôm cổ thở dốc. Ánh mắt Thích Miên lạnh băng: "Cháu ông khóc quá nhiều, tôi giúp ông chăm sóc nó."

"Cô!" Cụ ông khóe mắt muốn nứt ra.

Thích Miên đã lắc mình chui vào buồng trong, chỉ chốc lát sau, tiếng khóc nháo trong buồng trong quả nhiên nhỏ đi nhiều.

Cụ ông hai chân run rẩy ngồi dưới đất, người vừa tới vòng qua cái bàn làm nguội, nhìn ông ta nghi hoặc: "Ông kia, sao ông lại nằm xuống đất."

Ông lão run chân đứng lên, miệng mở ra, thanh âm có điểm run: "Tuổi lớn, không đứng được, nhặt cái đồ vật cũng mất cả nửa ngày."

Người tới cười nhạo: "Lão phế vật. Chuyện kêu ông làm có thỏa đáng không? Người phụ nữ kia tới lấy đao không hoài nghi gì chứ?"

"Không có." Cụ ông ho khan, "Cô ấy cầm đao liền đi ngay, cái gì cũng chưa phát hiện."

"Vậy là tốt rồi. Mạt thế nha, tinh hạch của ông có lẽ cũng không sai biệt lắm đã dưỡng thành hình đi?" Người tới không chút để ý cầm cây xiên sắt nóng đang để trên bàn.

Cụ ông thưa dạ nói: "Phải, đã thành hình. Nhưng vì cái gì dị năng của tôi giống như tác dụng không lớn?"

"Ông ăn vào chính là hệ lực lượng, vốn dĩ ông làm nghề nguội có rất nhiều sức lực, nhưng ông lại không có thiên phú nên không kế thừa được bao nhiêu, xác thật là không khác biệt lớn."

Cụ ông: "Như vậy......"

"Nếu đã thành hình, có phải hay không cũng nên hồi báo căn cứ?"

Người tới ngữ điệu cổ quái, xiên sắt đột nhiên đâm thủng yết hầu ông lão. Ông già ngay cả một tiếng cũng không phát ra được, trong cổ họng chỉ vang lên tiếng lộc cộc của thịt bỏng cháy cùng máu điên cuồng trào ra.


Ôm đứa trẻ đứng ở chỗ kẹt cửa, Thích Miên thật chấn động, đứa trẻ bị dọa đến gào khóc, chỉ vừa ra một tiếng đã bị Thích Miên gắt gao đè miệng lại.


"Ai?" Người tới nhíu nhíu mi nhìn về phía buồng trong, hắn đứng cạnh lò bếp, tiếng bếp lò quá lớn, hắn giống như nghe được tiếng trẻ con khóc nhỏ, lại lắng nghe thì không có gì nữa.


Cụ ông nằm sấp trên mặt đất, sinh mệnh nhanh chóng trôi đi, hắn ta không có bao nhiêu thời gian, lập tức móc ra công cụ ngồi xổm xuống, trong miệng lẩm bẩm: "Gần đây quá nhiều bạo động, chạy đi không ít người, đồ vật thì lại cần gấp cho nên chỉ có thể bắt ông thật khẩn cấp. Đều do cái thằng không an phận kia, ngay cả bà mẹ hơn 80 tuổi cũng là thứ không chịu chết."


"Rõ ràng cấp đủ ăn uống, vì sao còn muốn chạy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK