Anh mặc một cái áo khoác đen trắng, ai cũng nhìn thấy nó dính đầy máu đen, chỉ không biết là máu dị chủng hay là của anh.
"Anh trai của em đây!" La Minh cao hứng hô to, cành cây chết khô từ tay anh cũng nâng lên theo, "Anh của em không bị thương gì..."
Giang Hành Chu không nhìn tới như anh dự đoán, cành cây khô đột nhiên cứng đờ, La Minh dại ra mà nhìn mặt Giang Hành Chu, bỗng nhiên như bị lửa thiêu mông, thê lương hét to lên: "Chạy mau a a! Cậu ấy bạo tẩu!!"
Thích Văn Duệ không phản ứng kịp, chỉ thấy Giang Hành Chu từ từ giơ lên trường đao, nhẹ nhàng bâng quơ vung lên ——
"Ầm ầm ầm ——"
Trường đao dài không quá một mét, trước mặt anh tàn ngói, gạch vụn, ghế dựa, giống như đậu hủ bị cắt ngọt lịm làm đôi, những chỗ thanh đao chém qua, tất cả đều hóa thành bột mịn.
"Tê!"
Thích Văn Duệ bị cành khô của La Minh đẩy ngã trên mặt đất, vẻ mặt bụi bặm, ngẩng đầu nhìn cái mương sâu trước mặt mình, cách không tới mười centimet.
Trước mặt họ, Ngô Hải mới vừa rồi còn bức cho bọn họ bại lui liên tục đã bị một đao bổ ra, không kịp cả giãy giụa.
"Không phải chứ?!" Thích Văn Duệ phía sau rống to, "La ca, em của anh giết người xấu, cũng giết luôn người một nhà hay sao?"
La Minh khóc không ra nước mắt: "Trong mắt cậu ta nào còn có cái gì người một nhà! Còn thất thần làm gì, chạy mau!"
Giang Hành Chu lại lần nữa nhắc lên đao, bổ thẳng về phía dị chủng từ tòa nhà thực nghiệm đang tập kích lại, đao đao rơi xuống, nơi nó đi qua chỉ có mưa máu và bột phấn, hoàn toàn không màng sẽ ngộ thương nhân loại phía dưới.
Mọi người sợ tới mức không ngừng thét chói tai.
Ngô Hải bị chết, thép vặn vẹo bảo trì bộ dáng lúc hắn chết, chặn mất đường xuống lầu.
Thích Văn Duệ tức muốn hộc máu, dùng cơ bắp liều mạng bẻ thép, còn chưa kịp chạy đã bị người ở sân vận động chạy trốn xô ngã té lộn nhào, mắt cá chân bị cái gì đó màu đen túm chặt, té sấp mặt xuống, bị tiếng thét chói tai kéo tỉnh lại.
"Quái vật! Quái vật tới!"
"Nó sẽ ăn người! Ô ô tôi sắp chết ở chỗ này sao?"
Vô số rêu đen và địa y ẩm ướt lan tràn từ khu phòng thí nghiệm ra hướng hai bên, đi theo hơi thở của con người mà dũng mãnh tiến vào trong sân vận động, người chạy trốn chậm đã bị nó ăn luôn.
Thích Miên ho khan ra tiếng: "Thế mà không chết......"
Nhưng cũng còn may mắn, đám địa y này bị nổ mạnh mà bị thương nặng, không có khả năng thăng cấp, hiện tại chỉ có thể điên cuồng tìm kiếm sinh vật để bổ sung tổn thương, còn tốt nó không thành công tiến lên cấp hai, như vậy thì ngay cả cô cũng không có biện pháp.
Thích Miên run rẩy đẩy Thích Văn Duệ ra, thong thả mà kiên định đi đến hàng hiên, ngón tay ấn trên mặt đất, trọng lực vặn vẹo tầng tầng lớp lớp tiến về phía trước, địa y đang giãy giụa suy nghĩ xem có nên bò lên trên hay không bị trọng lực xé nát, phát ra tiếng trẻ con khóc nỉ non thống khổ.
Trào y hiển nhiên nhận ra đây là người châm lửa, nhìn thấy Thích Miên đứng một mình ngoài cửa hành lang, phía sau có ánh lửa lóe lên, nó rụt rè ko dám tiến tới.
Một mình Thích Miên cũng làm bọn dị chủng sợ hãi.
Trào y ở hàng hiên như sóng hoa cuồn cuộn, chung quy không cam lòng mà chậm rãi lui về phía sau.
Lại ngay vào lúc này, Thích Miên chựng lại, bỗng nhiên khụ ra một búng máu.
Dị năng tiêu hao quá độ sẽ tổn hại tinh hạch trong đại não, lục phủ ngũ tạng vặn vẹo giống như bị nghiền nát, thân thể cô không chống đỡ nổi mà ngã xuống, nước mắt trào ra mãnh liệt.
"Chị!" Thích Văn Duệ đỡ lấy cô, nôn nóng hô to.
Trào y khóc nỉ non được vài giây, đột nhiên phát ra vài tiếng cọ xát "ào ào", giống như hậu tri hậu giác mừng như điên.
Cơn sóng đen đột nhiên vọt tới phía trước, một móng vuốt màu đen khổng lồ từ trong tòa nhà thực nghiệm vươn ra, xé toạc tòa nhà đang cháy. Trào y dựng lên giữa biển lửa, tạo thành con quái vật cao mấy chục mét đi tới hướng sân vận động, nó tát một cái, sân vận động bị sụp một phần ba.
"Lui, lui!" Thích Văn Duệ cõng hai người, đỡ chị mình, quay đầu chạy.
Phía sau cậu, La Minh gào đến tê tâm liệt phế: "Đừng! Phía sau cũng vậy!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy sát thần đứng phía trên mày cau chặt lại như thể đang cực kỳ khó chịu, tay thô bạo xé con bạch tuộc dị chủng thành bảy tám phần, đồng thời cũng bị con dị chủng này xuyên thấu qua xương bả vai.
Phần thân thể bị xé cùng máu bắn tung tóe đầy đầu đầy cổ mọi người, một lưỡi đao gió xẹt qua đỉnh đầu Thích Văn Duệ, cắt mái tóc dài ra từ lúc mạt thế đến giờ của cậu thành tóc húi cua.
Thích Văn Duệ:............
Thích Văn Duệ: "Cmn!"
Giang Hành Chu cùng trào y đã bắt đầu đánh nhau, không phân cao thấp.
Nhưng đối với những người thường ở lầu hai sân vận động, ngay cả những tảng đá lớn vỡ nát rơi xuống từ trận chiến của hai bên cũng có thể gây tử vong. Mấy chục người bị nhốt trong mười mấy mét vuông, khóc liên tục.
Thích Miên cuộn tròn, nâng lên đôi mắt đẫm lệ, trong tầm mắt mơ hồ nhìn đến một cây đao dài, toát ra ánh sáng màu đen quen thuộc, đang chém đôi ngọn lửa.
Trào y dù sao cũng là cấp một bậc cao, trạng thái Giang Hành Chu vốn đã không đúng, vừa rồi lại bị thương khi chiến đấu với con bạch tuộc được trào y nuôi dưỡng, nhất thời anh đánh không lại, bị móng vuốt sắc nhọn của trào y xẹt qua ngực, máu tươi lập tức trào ra.
Trào y nhào về hướng Giang Hành Chu.
"Không thể chết được......"
Bàn tay lơ lửng trên không trung của Thích Miên chợt nắm lại, "Nằm sấp xuống!"
Trọng lực đột nhiên triển khai, trào y ầm ầm bị rơi xuống khán đài lầu hai, mặt đất bị vỡ ra như mạng nhện. trường đao rơi xuống, trào y rống giận ngẩng đầu lên, lại không thể động đậy, chỉ có thể trơ ra mà nhìn thấy đao kia cắt đôi thân thể của mình.
Giang Hành Chu đồng thời cũng kiệt lực, giống như trào y rơi từ không trung xuống, té ngã vào đống gạch vụn ở trên sân vận động.
Bụi mù khắp nơi, tản ra khắp bốn phía. Dưới chỗ sân vận động không nhìn thấy được gì cả.
La Minh hỉ cực mà khóc: "Đi mau! Tranh thủ đi ngay!"
Thích Văn Duệ hô to: "Anh kia làm sao bây giờ?!"
La Minh: "Không có cách nào! Chỉ có thể chờ cậu ta khôi phục bình thường mới đi cứu! Bây giờ đi thì chúng ta đều sẽ bị cậu ta giết chết!"
Đau nhức cơ hồ xé rách đại não Thích Miên, cô thậm chí có thể tinh tường cảm giác đến tinh hạch trong đầu rạn vỡ. Đám người đang từ vách tường bể nát nhảy xuống, Thích Văn Duệ đỡ cô theo sau.
Thích Miên gian nan quay đầu lại, hướng đến chỗ Giang Hành Chu rơi xuống, nơi đó giờ phút này tất cả đều là bụi mù bố lên, không nhìn rõ gì.
Không, anh ấy là bị dị năng hao tổn quá độ, tinh hạch cũng có khả năng vỡ thành bột phấn, anh ấy sắp chết.
Nhưng trúc đao ở đó, dị chủng thực vật sau khi chết đa số sẽ hấp dẫn một số lượng lớn dị chủng quần cư, nếu sau đó chúng lại cầm đao lên, khó khăn sẽ không thua gì khi giết chết một con trào y...
Thích Miên cắn răng: "Các người đi trước!"
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhảy xuống lầu hai, nhảy vào giữa đám bụi mù.
Thích Văn Duệ hoảng sợ kêu to: "Chị!" "Chị!"
"Em gái!"
*
Thích Miên một chân cẩn thận dò chừng giữa đám bụi mù. Tầm mắt cô bị cản trở, nước mắt không ngừng trào ra, còn phải chịu đựng đau nhức trong đầu.
Trúc đao màu đen, giữa đám đổ nát thật khó mà nhìn ra, càng đừng nói khi nó bị vùi lấp bên dưới, cô không thể không đi chậm lại, thường xuyên ngồi xổm xuống, sờ soạng.
Bỗng nhiên, cô thấy phía trước mơ hồ nằm một hình người, đối phương vẫn không nhúc nhích, là Giang Hành Chu!
Giang Hành Chu là cầm theo trúc đao rơi xuống, đao tất nhiên sẽ cách anh không xa.
Cô kinh hỉ không thôi, vội vàng chạy tới, không nghĩ bởi vì thân thể hư nhuyễn, lảo đảo một cái, té ngã trên mặt đất, đau đến hít hà một hơi, ưm ra tiếng: "Anh anh ——"
Thích Miên xoa xoa làn da trầy xướt, cắn răng gian nan đứng lên, thất tha thất thểu đi đến bên người anh.
Giang Hành Chu quả nhiên nắm đao, nhưng ngoài dự kiến của cô, anh ấy thế nhưng còn sống. Ngực anh còn trầm thấp mà phập phồng, chỉ là càng ngày càng chậm.
Bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy, bị trọng thương như vậy, thế mà còn có thể tồn tại?
Thích Miên kinh ngạc, quỳ xuống tới nhẹ nhàng nằm xuống trước ngực anh, xác nhận chính mình như cũ vẫn nghe được tiếng tim đập, cố chấp vang lên, như là kiên trì không chịu chết đi.
Nội tâm Thích Miên thật phức tạp, cuối cùng cũng lấy từ trong túi ra tinh hạch của dị chủng mẫu đút vào trong miệng anh.
"Giang Hành Chu......"
Cô cảm thấy chính mình chẳng những không lấy được trúc đao, còn phải trả giá một viên tinh hạch mình vất vả mới đánh được, thật là có điểm mất mát. Thích Miên rối rắm một hồi, vẫn là quyết định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: "Chờ chúng ta đi ra ngoài, anh đáp ứng tôi một chuyện, được không?"
Chẳng hạn như cho cô mượn trúc đao, thậm chí tốt nhất là đưa cho cô luôn.
Giang Hành Chu đương nhiên không có khả năng trả lời, nhưng không ngại, cô vừa lòng gật đầu: "Tôi đây xem như anh đã đáp ứng!"
......
Giang Hành Chu nằm ở giữa đám phế tích.
Anh tinh tường biết vừa rồi mình lại bị mất khống chế, anh đã liên tục giết dị chủng mấy ngày, anh đã quá mệt mỏi, khi rút đao ra liền biết anh hoàn toàn vô pháp khắc chế chính mình.
Trước mặt bụi mù che lấp tầm mắt, anh có thể cảm giác được máu trong người nhanh chóng chảy ra, sau đó cả người bắt đầu lạnh băng.
...... Sẽ không có người đến cứu anh.
Cha anh vứt bỏ anh, mẹ thì hận không thể để anh chết, La gia dốc lòng chiếu cố nhưng cũng sợ anh, lúc anh mất khống chế càng không xuất hiện.
Anh đã...... quen.
Còn không bằng...... Cứ như vậy đã chết đi.
Giang Hành Chu chậm rãi nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, anh nghe được tiếng ho khan nhỏ bé yếu ớt cùng tiếng bước chân. Mơ hồ giữa đám bụi mù xuất hiện một thân ảnh nhỏ yếu, mặt cô ấy dần dần rõ ràng trong tầm mắt, trên má trắng nõn tinh tế tràn đầy nước mắt, thế lại là đóa hoa tầm gởi vô dụng kia.
Cô ấy thấy anh, lúc này mới lộ ra một nụ cười khổ sở, gian nan lại kiên định chạy về hướng bên này, trên đường hung hăng ngã một cái cũng không quan tâm, cuối cùng ở bên người anh dừng lại, hốc mắt hồng hồng giống như con thỏ con.
...... Vì cái gì?
Vì cái gì sẽ đến cứu anh?
Thời điểm anh mất khống chế có bao nhiêu đáng sợ, Giang Hành Chu rất rõ ràng, ngay cả La Minh cũng không dám tới gần. Càng đừng nói hiện tại anh một thân đầy máu và vết thương, mặt mày khả ố, bên người chính là thi thể quái vật khủng bố.
Đồng tình sao? Nhưng anh không cần.
Cô gái đột nhiên quỳ xuống, ngã vào ngực anh, nhiệt độ ấm áp của người con gái xuyên thấu qua quần áo truyền vào ngực, thế mà làm ngực anh không tự giác trở nên ấm áp, trong đầu nổ ra ngàn vạn viên pháo hoa.
Cô ấy làm gì? Sao cô ấy dám tới gần như thế!
Cô ấy cho anh ăn cái gì đó, thứ đồ kia chạm vào yết hầu lập tức hòa tan, đại não đau nhức thế mà được xoa dịu hẳn. Giọng nói cô gái mềm mại, bởi vì khóc một hồi nên có chút khàn, ủy khuất mà kêu tên anh: "Giang Hành Chu......"
Cô vươn tay ra, thật kỳ diệu trùng hợp với trong giấc mộng: "Chờ chúng ta đi ra ngoài, anh đáp ứng tôi một chuyện, được không......"
A...... Nguyên lai có mưu đồ, không hổ thật là đóa hoa tầm gởi giống mẹ anh, làm bất luận chuyện gì cũng đều có mục đích.
Mặc kệ cô ấy muốn cái gì, anh sẽ tuyệt đối không thể đáp ứng.
Thân thể Giang Hành Chu đã được cô nâng lên, tiếng thở hổn hển bay vào lỗ tai anh, còn có tiếng khụt khịt đáng thương.
...... Thôi kệ đi.
Xem như vì cô ấy vọt vào cứu anh.
Nếu là một ít điều kiện nho nhỏ, anh sẽ suy xét.