Hoàng Mỹ Hoa gian nan gật đầu: "Chuyện này thật là tệ, chú thím con không dám nói trước mặt mẹ hy vọng con cứu nó. Nhưng mà Miên Miên, chúng ta đều là người một nhà, nếu có thể...... Con cứu em con đi, bằng không mẹ không khuyên được chú thím của con, bọn họ đã tính toán lái xe đi."
Thích Miên đè mạnh lên trán, cô điên cuồng hít sâu: "Mẹ, ngăn bọn họ lại! Văn Duệ là em con, con sẽ dẫn nó về nhà, mọi người ở nhà an bình con mới có thể yên tâm. Ngàn vạn đừng để bọn họ lại đây, nếu không chờ thêm, chúng con cũng đã đi rồi."
"Được, được......" Hoàng Mỹ Hoa nước mắt tràn mi, bà làm sao không biết, đây là vì con người khác mà rủi ro mệnh của con mình, "Miên Miên, con phải cẩn thận, phải sống trở về...... Ba mẹ chỉ có một mình con, nếu không có con, ba mẹ làm sao sống sót."
Thích Miên cắt đứt điện thoại, một trận choáng váng trước mặt.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, đời trước lúc cô về đến nhà, ba là bị khóa ở phòng ngủ, tay của mẹ thì ở trong phòng khách, chỉ có thể là chú thím muốn cứu mẹ cô, cuối cùng lại chỉ lôi ra được nửa bàn tay.
Mà cô rốt cuộc chưa thấy qua chú thím.
Thì ra là mất tích trên đường đi Quan Châu, là đi tìm con trai họ.
Tín hiệu đã bắt đầu đứt quãng, Thích Miên bám riết không tha mà gọi điện thoại, rốt cuộc khi quyết định mặc kệ Hồng Dạ mà đi đến khoa công nghệ tìm, Thích Văn Duệ trả lời lại một tin nhắn: "Bạn cùng phòng bị biến thành thây ma, em vừa mới trốn đi. Chị thế nào?"
Giờ phút này Thích Văn Duệ đang cuộn tròn trong một ống thông gió, phía dưới là thây ma bồi hồi qua lại, cậu kiệt lực áp chế run rẩy: "Em không sao, ăn uống đều có, chị ở đó có an toàn không?"
Thích Miên lập tức gởi hồ sơ trong USB qua, liên tục dặn dò trốn cho thật kỹ, chờ hết đêm sẽ đi qua tìm cậu.
Hồ sơ dài vừa gởi xong, tín hiệu hoàn toàn mất đi.
Thích Miên dùng sức đấm lên mặt bàn một cái, Trương Khê phía sau đã không có động tĩnh. Nhưng một lát sau, trong miệng cô từ từ mọc ra xúc tua, da mặt bị nứt vỡ từ trong ra, bắt đầu giãy giụa tru lên.
Lý Thanh sợ tới mức run bần bật.
Thích Miên nắm lấy đầu Trương Khê hung hăng bẻ một cái, lệ khí đầy người.
Biến dị chủng được một nửa, cái đầu mềm mại rũ xuống.
Lý Thanh thét chói tai không ngừng.
Từ Bạch Diễm vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh, vô cùng rõ ràng giờ phút này Thích Miên có bao nhiêu nôn nóng. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Thích Miên, trấn an: "Em ấy sẽ không có việc gì. Miên Miên cậu có mệt hay không? Tớ giúp cậu tẩy rửa, trước nghỉ ngơi cho thật tốt, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, chúng ta đi cứu em ấy."
Thích Miên được cô dẫn vào buồng vệ sinh, Từ Bạch Diễm để Thích Miên dựa vào mình, mở ra nước ấm nhẹ nhàng tẩy rửa máu và dịch nhầy dính trên người.
Thích Miên bỗng nhiên khóc nức nở ra tiếng: "...... Tớ sợ hãi."
"Tớ sợ hãi, lại một lần nữa, vẫn như cũ không thể cứu được người tớ muốn cứu."
Nước tí tách tí tách chảy xuống, súc rửa sạch sẽ.
Cổ họng Từ Bạch Diễm hơi nghẹn, nghĩ đến người yêu suýt chết ở bệnh viện, thanh âm kiên định: "Đem hết khả năng chúng ta có đi cứu người chúng ta muốn bảo hộ, trước khi đạt được kết quả, tuyệt không suy xét kết quả sẽ như thế nào."
Thích Miên chậm rãi nắm tay lại.
...
Bọt đỏ như máu theo dòng nước chảy vào cống thoát nước, Từ Bạch Diễm đang muốn choàng khăn lông lên cho cô, bên ngoài buồng vệ sinh truyền tới tiếng sột soạt của bao nilon, Thích Miên bỗng nhiên đứng dậy, lao ra khỏi buồng vệ sinh.
Cửa phòng kéo ra một nửa bị bang đóng lại, Thích Miên chống cửa cười lạnh: "Mang theo đồ ăn của chúng tôi đi đâu?"
Từ Bạch Diễm lao tới, tức muốn hộc máu: "Lương tâm của cậu đâu!"
Lý Thanh cầm theo bao nilon đựng đầy đồ ăn run rẩy, ban nãy bị người bảo vệ biến thành thây ma tập kích, Từ Bạch Diễm giết thây ma cứu cô ta một lần, cùng với vừa rồi Thích Miên dứt khoát vặn gãy cổ bạn cùng phòng, cảnh tưởng này luân phiên xuất hiện trong đầu, Lý Thanh bỗng nhiên lui về phía sau một bước, rút súng ra, súng trên tay cô ta run rẩy đến lợi hại: "Để tôi đi ra ngoài! Các người đều là kẻ điên! Tôi không cần chết ở chỗ này!!"
Thích Miên than nhẹ: "Súng mà cậu cũng dám lấy?"
Cô chẳng những không lui về phía sau mà lại tiến lên, tay chuẩn xác chế trụ khuỷu tay Lý Thanh, dùng sức nhấn một cái, Lý Thanh kêu thảm thiết một tiếng, toàn bộ cánh tay mất đi tri giác. Súng rơi xuống, được tay trái Thích Miên tiếp được, tay phải lại một lần nữa ấn người sát vào tường, bao nilon trên tay Lý Thanh rơi xuống đất.
Thích Miên đá bao nilon về phía sau, xách Lý Thanh lên ném ra ngoài cửa, lúm đồng tiền cười sáng lạn: "Chúc cậu thể nghiệm mạt thế vui vẻ."
Cô phanh đóng cửa lại, không để ý chút nào tới người bên ngoài gào khóc, cũng đem dị chủng đã chết ở trong phòng ném văng ra, sau đó làm khô tóc, leo lên giường, chúc ngủ ngon với Từ Bạch Diễm.
"Cậu nói đúng, trước khi kết cục xuất hiện, tuyệt không suy xét kết cục sẽ như thế nào."
"Bởi vì —— tớ nhất định sẽ cứu em ấy, dẫn nó về nhà!"
*
Thế giới đang bị dị biến, độ ấm tăng cao, điều hòa chạy phát ra thanh âm soàn soạt.
Lý Thanh chạy trốn tới bên ngoài một phòng ký túc xá của bạn, cửa vừa gõ đã mở ra, cô đang muốn tiến vào, bỗng nhiên cảm thấy được đế giày dính dính.
Máu đỏ, dưới chân vũng máu đọng lại nhìn không thấy rõ.
Lại vừa nhấc đầu lên, một cái mặt nở hoa máu bao phủ xuống.
Lý Thanh phát ra tiếng thét chói tai lần cuối cùng: "A ——!!!"
......
Cô gái trẻ ôm đống đồ vừa mới cướp được, ghét bỏ đi qua những dịch nhầy màu xanh lục trên mặt đất: "Đây là cái gì?"
Thanh niên líu lo oán giận: "Khẳng định không phải thứ tốt, chúng ta đi mau, đây thật giống như tận thế. Nếu không phải tại em một hai phải lấy đi mấy cái son môi đó."
"Có tiện nghi không chiếm thì thật là ngốc!" Cô gái không cẩn thận dẫm đến giữa một bãi dịch nhầy, phát ra thanh âm ghét bỏ: "Ghê ——".
Cô di di giày cao gót lên trên mặt đất, muốn chà đi cái dơ, bỗng nhiên cảm thấy chung quanh có chút quá mức an tĩnh.
Cô gái từ từ quay đầu: "Anh yêu?"
Chuyển đầu được một nửa, đầu cô rốt cuộc không quay được nữa, chỉ cảm thấy thân thể mình chợt nhẹ đi, tựa hồ như nửa người dưới đang ngã xuống, cô muốn cúi đầu, lại cũng không làm được.
"Ách ——" Chất dịch trong suốt từ thất khiếu bạn trai cô chảy ra, từ từ rót vào tai mắt mũi miệng cô gái, cô bị dâng lên, đôi tay chợt buông ra, đám son môi ôm trong tay rơi xuống đầy đất.
Ở một chung cư cách đó không xa, một tiếng hét thảm, một cô bé bị quăng ra từ cửa sổ vỡ vụn, lại bị sợi tơ trắng giữa không trung bao lại.
Từ cửa sổ kia thò một một dị chủng, người phụ nữ đầu đảo ngược 180 độ, mặt ngửa hướng lên trời, thân thể bành trướng như bụng nhện, trong miệng toát ra tơ nhện bao lại con gái của mình, mấy cái tay quái dị chống trên tường nhanh chóng bọc cô bé thành một cái kén trắng, từ từ kéo lên.
"Mẹ......"
Cô bé co giật, bất lực khóc.
......
Mười hai tiếng đồng hồ liên tục sau Hồng Dạ, thế giới sẽ tiến vào đêm dài bảy ngày, độ ấm trước sau đều duy trì ở mức cao, cho đến khi đêm dài kết thúc. Thế gian sẽ tràn đầy thây ma và dị chủng.
Thích Miên khởi động máy, xem thời gian, là ngày 14 tháng 10, buổi sáng 8:30, thế giới một mảnh đen nhánh. Khoảng cách đêm dài kết thúc còn 3 giờ rưỡi, nhiệt độ không khí đã hạ xuống.
Từ Bạch Diễm cố sức mà kéo thân thể dị chủng trên ban công vào trong, nhịn xuống cảm giác buồn nôn, lo lắng sốt ruột: "Tớ thật không thể đi cùng cậu sao?"
Thích Miên lắc đầu: "Cậu ở chỗ này chờ Tần Diễm, anh ấy nhiều nhất một tuần sẽ qua tới." Đời trước sau khi đêm dài kết thúc một tuần, quân đội đến cứu viện khu cao giáo.
"Súng để lại cho cậu, biết dùng sao?"
Từ Bạch Diễm lắc đầu: "Không cần, cậu đi ra ngoài càng nguy hiểm hơn so với tớ."
"Súng lục động tĩnh quá lớn, không thích hợp hành động, sẽ đưa tới càng nhiều dị chủng." Cho nên vũ khí của Thích Miên ở mạt thế là một cây đao, hơn nữa có dị năng trọng lực áp chế, có thể lặng yên mà tiêu diệt dị chủng.
Từ Bạch Diễm lúc này mới tiếp nhận: "Biết, Diễm ca đã dạy tớ."
Thích Miên kéo dây leo núi, từ cửa sổ phòng trộm bị dị chủng phá vỡ chui ra ngoài: "Tớ đi rồi, dùng thi thể nó chèn lại cho chặt. Khi Tần Diễm chưa tới, không cần mở cửa cho bất kỳ ai."
Cô lập tức trượt xuống lầu 4, Từ Bạch Diễm từ phía trên tháo bỏ dây thừng, Thích Miên thu dây thừng lại, bỏ vào ba lô, chấn chỉnh hô hấp rồi nhanh chóng đi về phía cổng trường.
Vùng này hệ thống điện lực ở ngày thứ ba đã hoàn toàn báo hư, nhưng do độ ấm quá cao, có mấy chỗ bị cháy đến tận bây giờ, thị lực cô đã được cường hóa, mơ hồ có thể thấy được đường đi.
Cô muốn trước khi đêm dài kết thúc đi khoa công nghệ đại học Quan Châu.
Tuy rằng trong đêm tối, dị chủng hoạt động vượt xa ban ngày, nhưng lúc này đại bộ phận dị chủng là thông qua khí vị cùng thính giác để phán đoán phương hướng con mồi, cô còn có thể dùng huyết nhục dị chủng che lấp một ít. Khi hừng đông tới, dị chủng hành động dựa vào thị giác, cô sẽ không còn lợi thế trên đường.
Trước khi tin tức gián đoạn, Thích Văn Duệ gởi tới một địa điểm, là khách sạn khoa Công nghệ đại học Quan Châu.
Nhưng khi cô đến khách sạn, không cần đi vào đã biết bên trong không có người sống.
Bồ nữ dị chủng bậc một, nơi nó sinh trưởng sẽ tràn ngập sợi tơ mỏng, mọc ra vô số bồ nữ con, khi tiến vào miệng mũi sinh vật sẽ dùng sợi mỏng này dần dần bịt kín, làm sinh vật hít thở không thông mà chết, cuối cùng sẽ bị bồ nữ hút khô. Thây ma và dị chủng khác cũng không được buông tha.
Nó sẽ không chủ động công kích người, cho nên trên thực tế nó là dị chủng tương đối vô hại, nhưng cố tình nó lại lớn lên ở nơi này...
Đại não Thích Miên trong phút chốc trống rỗng.
Cô đánh vỡ một cửa sổ, nhặt lên một cành khô vói đi vào cuộn vài vòng, cuốn ra một quả cầu như kẹo bông, lại dùng bật lửa đốt lên, tròng mắt đen nhánh hiện lên ánh lửa nhảy múa.
Thích Miên mặt vô biểu tình mà giơ cây đuốc lên đi vào bên trong.
Bốn phía vang lên tiếng bồ nữ tinh tế thét chói tai, nơi cây đuốc đi tới những sợi mỏng nhanh chóng bị thiêu đi, lại trong nháy mắt mọc trở lại với tốc độ gấp bội, dệt thành kén nhung dày muốn che lại cây đuốc, phía sau tiếp phía trước mà muốn chui vào mũi miệng Thích Miên.
Cây đuốc dưới tầng tơ mịn cơ hồ sắp bị tắt, Thích Miên vẻ mặt lãnh đạm, lôi từ ba lô ra thuốc nổ đường trắng, bậc kíp nổ.
Thuốc nổ nổ tung ra, ầm ầm, châm thành biển lửa. Bồ nữ phát ra tiếng kêu thê thảm, Thích Miên cười lạnh một tiếng, đột nhiên xuyên qua kén tơ dày, thân mình nhanh đến cơ hồ chỉ còn là một bóng đen loáng đi.
Tay cô đưa về phía trước, ấn bản thể bồ nữ xuống.
Bồ nữ:!!!
Cánh tay liễu của bồ nữ điên cuồng lộn xộn quơ quào lên tay cô, Thích Miên không quan tâm vết thương bị sợi tơ mỏng cắt ra mút vào, kéo bồ nữ về hướng giữa đám lửa.
Bồ nữ phát ra tiếng kêu đau nức nở thảm thiết, cô kéo nó dẫm qua biển lửa đi lên thang lầu, đẩy ra phòng Thích Văn Duệ.
Thích Miên nhìn vào trong phòng, đôi mắt đen đột nhiên sáng lên.
Trong phòng chỉ có một khối thi thể thây ma không bị bồ nữ hấp thu, cũng không phải Thích Văn Duệ!
Bồ nữ không ăn thây ma bị giết chết, nói cách khác khối thây ma này là bị người giết chết, một phòng hai người, chỉ có thể là bạn cùng phòng đã biến thành thây ma của Thích Văn Duệ.
Vậy ai giết thây ma này, có thể nghĩ.
Cửa sổ thông gió bị mở ra, Thích Miên nhảy dựng lên duỗi tay sờ vào trong, đầu ngón tay cũng không sờ ra được tro bụi hay người nào cả.
Thích Văn Duệ đã chạy đi!
Bồ nữ bị thiêu trọc, hơi thở thoi thóp. Thích Miên ném toàn bộ bồ nữ vào trong lửa, một đoàn pháo hoa nổ tung sáng lạn.
Bồ nữ bị đốt sẽ tản ra một hương khí cực kỳ hấp dẫn dị chủng, Thích Miên không muốn ở lâu, cô vội vàng rời khỏi khách sạn.
Quả nhiên, đã có dị chủng cùng thây ma theo khí vị hướng tới bên này, trên người cô dính huyết nhục dị chủng vừa rồi đi qua đám lửa đã bị đốt hầu như không còn, cô chạy nhanh qua căn lầu hai tầng bên cạnh, gõ phá cửa sổ chui vào trong.
Phòng này có một thây ma bị đánh đến vỡ toang óc, cùng với rất nhiều túi đồ ăn vặt trống không, Thích Miên mới vừa chui vào, nghe được một tiếng hút khí nho nhỏ.
Ngăn tủ sắt ở góc run rẩy đến cơ hồ thấy rõ, Thích Miên rút đao đi đến đó, trong quầy đột nhiên lao ra một cậu bé choai choai, nắm chặt một con dao gọt hoa quả đâm tới: "Giết mày!"
Đồng tử Thích Miên chợt co rút lại, cô nhắc cổ áo cậu lên, cậu bé chân tay ngắn đoản, điên cuồng múa may dao gọt hoa quả lại chết sống không đụng được đến Thích Miên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn khóc đến đầy nước mắt cùng nước mũi.
Thích Miên nắm áo khoác dính đầy máu trên người cậu bé: "Áo khoác là ai cho em? Người khác đâu!"