Chương 30: Đánh rắm cũng không mở cửa sổ
Ninh Sơ Nhị vẫn luôn cảm thấy mình rất giỏi dỗ người khác.
Ít nhất ở Khâm Thiên Giám, nàng có thể dỗ Giám chính đại nhân tính tình quái dị đến ngẩn người.
Chỉ là người ngoài có cách dỗ người ngoài, tiện nội (người trong cuộc) có đối sách với tiện nội.
Ninh Sơ Nhị lúc này, thật sự bó tay toàn tập.
Trước đó không lâu, Liên Tiểu Thú bởi vì đầy bụng, ở trên giường rên hừ hừ suốt một buổi tối.
Nàng bận lên bận xuống sắc thuốc thuận khí cho hắn, hùng hài tử lại chỉ chịu cho nàng nhìn một cái mông cực lớn, làm thế nào cũng không chịu ra ngoài.
Trong lúc nóng nảy, thế nhưng đánh ra một quả rắm vang trời.
Thuận lợi đẩy khí ra, cũng không biết làm sao, Ninh Sơ Nhị mặc cho mùi thối trong phòng, không tông cửa xông ra, thật sự đủ để chứng minh, nàng là mẹ ruột của đứa nhỏ này.
Liên Tiểu Thú bởi vì cái rắm mất mặt này, càng thêm không dám ngẩng đầu.
Lại nói Phong Sầm ngày ấy, cũng gặp vận đen.
Từ trước đến nay ở Liên phủ, hắn chưa từng gặp mặt Tiểu Thú. Căn bản với tâm lý muốn làm cha kế, luôn dùng tâm thái lấy lòng hài tử, lần đầu tiên lên sân khấu cho nên làm hoành tráng hơn một chút.
Thừa dịp hài tử bị bệnh, làm cho mình nồng hương hoa đào, làn gió thổi thơm từng trận, hoa đào bay tứ tung.
Không nghĩ đến vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một cỗ mùi thối xộc thẳng vào hai lỗ mũi.
Chân Phong Sầm dẫm lên cánh hoa cứng đờ, ghét bỏ nâng tay áo lên che mũi giận dữ hét.
“Đánh rắm cũng không mở cửa sổ!!”
Cả phòng này đều có cái mùi vị gì.
Thái độ mười phần ác liệt, ánh mắt lại trừng về hướng Liên Thập Cửu.
Quả thật hắn cố ý nhằm vào Liên đại nhân, nhưng vừa dứt lời, thình lình nghe được một tiếng.
“Bổ ~~.” (tiếng đánh rắm)
Ý vị dài lâu, thanh âm bách chuyển thiên hồi, âm cuối uyển chuyển, thời gian cực dài.
Cùng với tiếng vang nhỏ kia, là mùi thối dần dần khuếch tán bốn phía.
Liên Thập Cửu tìm chỗ xa cái giường nhất ngồi xuống, nhàn nhạt nói.
“Hài tử không được gió, trước nhịn một chút đi.”
Không ngoài ý muốn nghe thấy Liên Tiểu Thú kêu khóc rung trời.
“... Thúc thúc lông mày kỳ quái rốt cuộc là ai? Đi ra ngoài! Người ta không muốn nhìn ngươi!!”
Ấn tượng đầu tiên về “cha kế” Phong Sầm, bởi vì cái rắm này, hoàn toàn được xếp vào phạm trù ghét nhất của Liên Tiểu Thú.
Trời rét đậm, người lúc nào cũng chân tay lạnh run.
Mẹ ruột cùng “cha kế” đều không được ưa thích như vậy, Ninh Sơ Nhị lại kiên trì mỗi ngày đều đến Liên phủ. Thỉnh thoảng chạm mặt Trình Nguyên muốn làm mẹ kế, đương nhiên không thể thiếu một phen miệng lưỡi.
Nhưng cũng may Phong Sầm mỗi lần đều ở đây, cất giọng nói phía bắc lưu loát, đều khiến đối phương á khẩu không trả lời được.
“Nha, trời lạnh như vậy, huyện chúa cũng đến đây tản bộ. Từ phủ huyện chúa phủ đến Liên gia cũng không tính là tiện đường, làm khó ngài bưng lớn nghi trượng lớn như vậy đến đây.”
Trình Nguyên tận lực cười hào phóng.
“Bổn cung đương nhiên là không yên lòng Hấp nhi, đến đây nhìn một cút. Chỉ là không biết vị công tử này có quan hệ gì với Ninh tỷ tỷ, quản rộng như thế.”
“Quan hệ sao, luôn luôn không nói cho người ngoài nói. Chỉ là huyện chúa quan tâm hài tử của người khác như vậy, không lẽ là muốn làm mẹ kế sao? Ta nói này, mẹ ruột vẫn luôn tốt hơn, hà tất cố sức, lấy lòng không được lại khiến người khác phiền chán. Huyện chúa tùy tiện kết thân, gả đến tái ngoại cũng có cuộc sống tốt, không phải sao?”
Ninh Sơ Nhị mỗi khi thấy một màn như vậy, đều sẽ bị phong tư ném khăn Phong Sầm mê hoặc đến thất điên bát đảo.
Khuê mật tốt nhất Đại Yển, đốt đèn lồng cũng khó tìm một người như vậy.
Nhưng thái độ của Phì Phì đối với nàng, nhưng vẫn lãnh lãnh đạm đạm.
Gặp mặt cũng chỉ trốn tránh, đa số thời điểm đều không chịu nhìn nàng.
Đau thương cùng khổ sở, rất khó dùng ngôn ngữ để nói ra.
Nhưng Sơ Nhị cũng không từ bỏ, vẫn ở trong phủ làm đồ ăn nóng hổi bưng lên. Cho dù không ai để ý, cũng sẽ lẳng lặng nhìn hai phụ tử bọn họ ăn xong lại đi.
Cũng may không khí cứng nhắc này không kéo dài bao lâu, bởi vì nó... Càng chuyển biến xấu đi.
“Chỉ là mấy khối bánh hoa quế đường, Hấp nhi thích ăn cứ để cho hắn ăn là được, tỷ tỷ hà tất ngăn cản như vậy?”
Trong phòng ở Liên phủ, Trình Nguyên cầm trong tay một khối bánh đường đứng ở một bên, vừa nói, vừa muốn đặt vào trong tay Liên Tiểu Thú.
Tiểu hài tử đều thích ăn ngọt, trên đường nàng từ phủ huyện chúa đến đây thuận tay mua hai cái.
Vật nhỏ kia vừa thấy đã thích, nhưng Ninh Sơ Nhị lại không cho ăn.
“Huyện chúa nói rất đúng.”
Ninh Sơ Nhị bất động thanh sắc ngăn trước mặt nàng.
“Chỉ là răng Hấp nhi vẫn luôn không tốt, nếu ăn ngọt tiếp, sợ là sẽ nháo thành chuyện.”
Liên Tiểu Thú trừ bỏ mấy cái răng trước cửa, còn lại đều là tiểu hắc nha (răng sâu, răng đen).
Khoảng thời gian hài tử từ bốn đến mười hai tuổi sẽ thay răng, Ninh Sơ Nhị thật ra không lo lắng nhi tử nàng sau này “không răng gặp người”, chỉ là ăn nhiều đường sẽ đau răng.
Trình Nguyên chỉ một lòng muốn lấy lòng hài tử, nào quản ăn xong thứ này hắn có đau hay không, ngồi xổm xuống trước mặt Liên Hấp.
“Hấp nhi tự mình nói, có muốn ăn đường không?”
Lúc đó, Liên tiểu công tử đang giao chiến giữa người và trời.
Hắn đương nhiên không thể khuỷu tay quẹo ra ngoài, đi ăn đồ vật người khác đưa, nhưng bánh hoa quế đường kia, thật sự quá thơm...
Cho nên, hắn chọn khối nhỏ nhất, yên lặng nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Không, trả lại đường cho huyện chúa.”
Ninh Sơ Nhị mặt không biểu tình nói.
Liên Tiểu Thú sợ hãi nhìn nàng, lén tay nhỏ đến sau lưng.
Hắn muốn ăn khối đường này.
Dạy dỗ hài tử, sủng nịnh là không được.
Ninh Sơ Nhị tuy mềm lòng, nhưng vẫn kiên trì nói.
“Liên Hấp, đưa đường ra đây.”
Nàng rất ít khi gọi cả tên lẫn họ của hắn.
Liên Tiểu Thú cũng chưa từng thấy vậy, Ninh Sơ Nhị biểu tình nghiêm túc như vậy, trong trí nhớ từ lúc hai người “bắt đầu tương nhận” nàng vẫn luôn mỉm cười.
Thấy nương như vậy, hắn có chút sợ hãi.
Nhưng lòng tự tôn chôn giấu sâu trong nội tâm, khiến thằng bé khẽ thẳng eo.
Hắn nãi thanh nãi khí nói.
“... Con muốn ăn.”
Đối với nhi tử tham ăn như vậy, Ninh Sơ Nhị thật sự bất đắc dĩ đến cực điểm.
“Con muốn ăn, chính con đã hỏi hàm răng trong miệng có muốn ăn hay chưa? Hôm qua vừa mới nháo đau răng, xoay đầu liền quên mất. Những cái răng trắng nhỏ đó, bởi vì con nhất thời thèm ăn mới biến thành đen sì, con không cảm thấy áy náy sao?”
Đen đen...
Liên Tiểu Thú lấy cái gương đồng trên eo lên soi.
“... Nhưng nhi tử vẫn muốn ăn.”
Thật là không tiền đồ.
Ninh Sơ Nhị dở khóc dở cười, muốn nói tiếp lại bị Trình Nguyên tiệt ngắt lời.
“Hài tử muốn ăn cứ để hắn ăn là được. Ninh tỷ tỷ sẽ không bởi vì đường này là bổn cung mang đến, cho nên mới không cho ăn?”
Cái này, thật sự không phải. Nếu thật sự là thứ tốt, Ninh Sơ Nhị cũng không thèm quan tâm là ai đưa.
“Huyện chúa lo lắng quá nhiều rối. Thời gian này, ngài thương yêu hài tử của thiếp thân như đại chất (cháu ruột) của mình, thiếp thân đều nhìn thấy. Chỉ là thân thể hài tử đang lớn, thời điểm nên khống chế nhất định phải khống chế, không thể chiều theo bọn chúng.”
Đem con của ngươi trở thành đại chất của ta?
Ninh Sơ Nhị thật đúng là biết luận bối phận.
Trong lòng Trình Nguyên hận không thể bóp chết nàng, lại ngại nói muốn đem nhi tử người khác biến thành nhi tử của mình, không thể không cất phần “hiền thục” kia đi.
“Ăn một hai khối cũng không sao.”
Ninh Sơ Nhị nói.
“Thật sự không ổn.”
Trình Nguyên cũng lộ tính tình nóng nảy.
“Nếu phải ăn thì như thế nào?! Bổn cung mua cũng đã mua.”
“Mua rồi vậy để cho người lớn ăn, trong phủ này hẳn không thiếu người ăn.”