Chương 28: Lần đầu giao phong
Ý đồ của Trình Nguyên rất rõ ràng, khẳng định là vì Liên Thập Cửu, nhưng mục đích lại là vị chí chính thất Liên phủ.
Trình Nguyên này, lúc vẫn còn tiên đế, cha ruột chính là thủ hạ đắc lực dưới trướng Lộc Xương hầu Nhạc Thâm, Võ An tướng quân Trình Vệ Niên.
Lúc trước trận Bình Nam, ở quan ngoại ngoại tộc phát binh, lúc đó hắn cùng Lộc Xương hầu dẫn 30 vạn tinh binh chiến đấu đến cùng, có thể nói là người thẳng thắn cương nghị. Trình gia, cũng bởi vì trận chiến này được ban hoàng ân.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn ngủi, hàng năm chinh chiến đã khiến thân thể Võ An tướng quân vất vả lâu ngày thành bệnh, sau khi giao ra binh quyền, hưởng phúc ở nhà không bao lâu phúc liền đi.
Tiên đế vì thương cảm trung thần, cho nên phong quang đại táng, còn đem nữ nhi duy nhất của hắn Trình Nguyên ôm vào trong cung, từ lúc đó giao cho Hoàng Hậu, hiện tại Thịnh Xa Thái Hậu nuôi nấng. Hết thảy chi phí ăn mặc toàn bộ theo quy chế công chúa.
Sau khi chết phong quang, người tắt thở không cảm thụ được. Hoàng gia săn sóc, cũng chỉ là để cho người sống nhìn.
Mấy năm sau, mọi người dần dần lãng quên chuyện này, cuộc sống của Trình Nguyên cũng không còn suиɠ sướиɠ như trước.
Năm trước Thái Hậu hoăng, Trình Nguyên dọn ra khỏi hoàng cung. Đối ngoại tuyên bố là, tưởng niệm nhà cũ Võ An phủ, về nhà thăm.
Nhưng mọi người đều biết, Võ An tướng quân không cha không mẹ, phu nhân lại vong sớm, Trình gia đã sớm không còn ai.
Trình Nguyên nếu thật sự muốn trở về nhà, cũng sẽ không mười mấy năm sau mới nhớ đến.
Người sáng suốt đều biết, Trình Nguyên huyện chúa đây là không nổi ở trong cung nữa.
Nàng vốn không phải người hoàng thất sinh ra, với hoàng tử công chúa cũng không có tình huynh muội. Đó là Thái Hậu bất quá giữ chút mặt mũi thôi.
Hiện giờ Hoàng Thượng, lại là kẻ mở mắt nhắm mắt chỉ lo hưởng thụ cho mình. Lê dân bá tánh còn không màng, chẳng lẽ quản một công chúa gửi nuôi ở trong cung sao?
Hiện tại Trình Nguyên động tâm tư với Liên gia, đó là vì muốn tìm một cây đại thụ để dựa vào. Tuy nói thân phận đã không còn như trước, nhưng cũng có cái danh huyện chúa trên người.
Tương lai Hoàng Thượng thuận nước đẩy thuyền, kết cửa thân này. Công khai nhìn, Liên Thập Cửu thành phò mã, sau lưng lại không chiếm được nửa phần trợ lực. Ngay cả Liên phủ, sau này muốn quét tuyết trước cửa, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Liên Tiểu Thú đương nhiên không rõ quan hệ, chuyện lớn trong này hắn không hiểu nhiều như vậy, chỉ biết huyện chúa kia gần đây trở thành khách quen ở Liên phủ.
Một ngày này, Ninh Sơ Nhị hạ nha, thay sang nữ trang trong thư viện đi vào Liên phủ.
Liên Tiểu Thú liếm đường hồ lô đứng ở trong viện, vốn là bộ dáng muốn chờ nàng, nhưng sau khi nhìn thấy người lại dùng chân ngắn chạy đi.
Hắn cảm thấy, nương không cần hắn, mặc dù là hắn muốn nương, nhưng hắn cũng không thể hiện ra.
Đây là tự tôn của tiểu gia hỏa, người lớn không làm ra được loại chuyện này.
Ninh Sơ Nhị nhìn cái mông cực lớn của nhi tử mình, rất muốn nói một câu: Ăn ít điểm tâm đi.
Nhìn Phì Phì như vậy, Ninh Sơ Nhị khó tránh khỏi lo lắng, muốn đến bếp sau âm thầm nhắc nhở một chút.
Không nghĩ đến vừa bước vào sân, nhìn thấy một nữ tử dáng người cao gầy đứng bên trong, đang đặt một đĩa chứa đầy điểm tâm đặt trên vỉ hấp trong nồi.
Nàng mặc cung trang dài phết đất, một thân kim cẩm thêu liễm diễm tinh xảo. Tóc mây điểm xuyết châu ngọc, giữa trán rũ xuống một viên đông châu chạm rỗng màu ngà, quả nhiên mười phần tục diễm.
Phía sau là hai thị nữ, vốn nên đứng ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng lại cầm hai cái quạt lông vũ trong tay quạt thật mạnh, ngơ ngác đứng ở đó.
Ninh SơNhị không nói, cúi đầu quấn tạp dề lên người mình, xắn tay áo lên muốn làm bữa tối hôm nay.
Nàng đương nhiên biết nữ nhân trước mặt này là ai.
Dùng câu nói của dân chúng trong thành, so mặt dày thì phải trang điểm phô trương một chút.
Nàng biết Trình Nguyên, cho nên lười ở chung, tránh mặt ra ngoài.
Dù sao là ai thấy nữ nhân khác ở trong “nhà mình”, trong lòng đều không cao hứng. Đặc biệt người này, còn trắng trợn táo bạo đánh chủ ý lên trượng phu cùng nhi tử của ngươi.
Trình Nguyên lại không biết nàng, đuôi mắt vừa nhấc liền gọi.
“Người bên kia, chính là đầu bếp ở Liên phủ sao? Lại đây giúp bổn cung thái đống măng này, bổn cung cần phải dùng.”
Ninh Sơ Nhị dưới chân không ngừng, tiếp tục đi.
“Chẳng lẽ là kẻ điếc?”
Trình Nguyên chưa bao giờ bị người khác làm lơ như này, không nghĩ vừa đến người Liên phủ ngang ngược kiêu ngạo thành danh.
“Đầu bếp kia, ngươi có nghe thấy bổn cung nói không”
Nàng cất cao giọng nói, nhưng đối phương vẫn không trả lời như cũ.
Đối mặt với sự lạnh lùng này, thực sự khiến Trình Nguyên tức giận.
Thầm nghĩ, lão phu nhân Liên phủ không muốn ta gả vào, năm lần bảy lượt xa cách ta thì thôi. Nha hoàn trong phủ cũng dám ngó lơ ta?
Cho nên đưa tay kéo nàng nói.
“Làm cái gì? Bổn cung còn không tin, Liên phủ thật sự chọn kẻ điếc làm nha hoàn?”
Trình Nguyên dùng sức lôi kéo, sức lực cũng không nhỏ. Ninh Sơ Nhị lại đứng vững vàng, chỉ là trên mặt hiện ra mấy phần không kiên nhẫn.
Đây là vì làm nam nhân lâu rồi, thân thể tự nhiên rắn chắc hơn so với nữ tử sống trong nhung lụa.
Thấy nàng liếc mắt nhìn Trình Nguyên một cái, xoay người cầm dao phay đến gần.
Xoát xoát mấy cái, chặt đống măng trên thớt thành một đống lung tung không đều, sau đó bước chân đi vào trong.
Ninh Sơ Nhị không biết Trình Nguyên có thể gây khó dễ cho nàng hay không, dù sao nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ biết thân phận của mình.
Mà nàng, sẽ không bởi vì Trình Nguyên này mà không đến Liên phủ.
Chiến tranh giữa hai nữ nhân, chính là khởi đầu cho việc lật đổ “chính quyền” lẫn nhau.
Chuyện hôm nay, nàng ta đều để tâm trong lòng.
Một miếng măng đang êm đẹp, tự dưng bị băm thành “đống thị vụn”.
Vốn dĩ Trình Nguyên muốn thái thành miếng mỏng dài để xào, suýt nữa té xỉu trước bệ bếp.
Nàng đương nhiên muốn dùng trù nghệ để lấy lòng Liên Thập Cửu, hiện giờ nháo thành như vậy, còn làm như thế nào?
“Kỹ thuật xắt rau của thiếp thận không tốt, thỉnh huyện chúa thứ lỗi.”
Trình Nguyên sắp phát hỏa, Ninh Sơ Nhị nhanh hơn nàng một bước.
Mặt đầy ý cười cúi người thi lễ.
Vươn tay không đánh người tươi cười, bản lĩnh này Ninh Sơ Nhị dùng trên triều đình, đến nơi này càng thêm thành thạo.
Trình Nguyên không nghĩ nàng lại như vậy, hai mắt không khỏi quan sát cẩn thận.
Nàng ăn mặc rất giản dị, một áo lụa màu đen thêu hoa văn cây bông, áo giao lĩnh ngắn khoác ngoài, váy dài màu lam. Trên đầu búi tóc lăng hư, dùng trâm điểm thuý, thuần tịnh thoả đáng.
Nhìn kỹ dưới gương mặt kia, một thân trang phục mang đến sự thanh nhã.
Đuôi mắt hơi nhướng lên, gợi lên vẻ đẹp kiều diễm như hoa đào, mắt hạnh như tơ, ngước mắt mỉm cười cong thành trăng non, lại thêm mấy phần ngây thơ.
Đây là một khuôn mặt rất khó khiến người ta chán ghét.
Trình Nguyên nhìn nàng, đột nhiên cười.
“Hoá ra là bổn cung mắt vụng về, đây là Liên phủ... tiền thiếu phu nhân.”
Nàng đã nhìn qua bức họa của Sơ Nhị, lúc trước không nhận ra là bởi vì…
Ngươi đã gặp qua nữ nhân nào sai khi hòa li còn xuất hiện ở sau bếp phu gia cũ chưa?!!
Việc này thật quá hoang đường?!
Trình Nguyên âm thầm giữ bình tĩnh, trên mặt mỉm cười không lộ thanh sắc.
Ninh Sơ Nhị so với nàng càng bình tĩnh hơn, liêm nhẫm thi lễ trả lời.
“Thiếp thân họ Ninh.”
“Ồ?”
Trình Nguyên lên tiếng.
Nàng ta đương nhiên biết nàng họ Ninh, không chỉ như vậy, nàng ta còn biết nàng có ca ca sinh đôi nhậm chức ở Khâm Thiên Giám.
Mà Ninh Sơ Nhị, sau khi rời khỏi Liên phủ chỉ ở trong nhà chiếu cố lão mẫu ấu đệ, rất ít khi ra khỏi cửa.
Nữ tử gia đình bình thường, mặc dù làm chủ mẫu nhà quan lớn mấy năm, nhưng vẫn không khỏi thiếu phóng khoáng. Rời khỏi nhà lớn, càng phải sống nghèo khổ, nhan sắc tiều tuỵ.
Đây là nhận thức của Trình Nguyên trước đây khi chưa thấy Ninh Sơ Nhị.
Hiện giờ xem lại, phát hiện nàng hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của mình.
“Thiếp thân”.
Đây là từ có ý vị sâu xa.
Trình Nguyên trên mặt mỉm cười, đưa tay kéo cổ tay của nàng, tư thái vô cùng thân cận.
“Gặp được Ninh tỷ tỷ ở trong nhà này, có thể thấy được cực kỳ có duyên phận, tỷ tỷ nếu không chê, không ngại chúng ta tìm chỗ uống trà nói chuyện?”
Ninh Sơ Nhị nhìn vẻ mặt “dịu dàng” của Trình Nguyên, cũng mỉm cười nói.
“Sợ là không ổn. Thiếp thân đã đáp ứng Hấp nhi phải làm canh lư ngư (canh cá chua), huyện chúa nếu mệt mỏi, vậy đến chính sảnh nghỉ ngơi chốc lát, đến bữa tối lại trò chuyện tiếp cũng không muộn.”