Hôn lễ tổ chức sớm, theo yêu cầu của Ôn Tuyết Nhi đặt vào đêm giao thừa, hương vị mừng năm mới nồng nàn, Cố gia đèn đuốc sáng trưng, Ôn Tuyết Nhi mặc một bộ váy cưới trắng như tuyết ngồi trong phòng ngủ chờ chú rể đón cô ta.
Mà chú rể vẻ mặt lo lắng ngồi ở thư phòng.
Hôm nay là ngày đại hỷ của anh ta, anh ta lại không thể nào vui vẻ nổi, thật giống như hôm nay người kết hôn không phải anh ta, trong lòng thậm chí cảm thấy tê dại, giống như hoàn thành sứ mệnh gì vậy.
Anh ta nghịch nhẫn cưới trên tay mới đột nhiên nhớ tới đây là chiếc nhẫn lúc kết hôn với Thời Thanh Vãn, cô tự mình đeo cho anh ta, nhớ tới Thời Thanh Vãn, trong lòng người đàn ông mới có chút ấm áp kỳ lạ.
Giống như người phụ nữ tên Thời Thanh Vãn có thể khiến lòng anh ta dậy sóng.
Anh ta trầm ngâm ngồi trên sô pha, chợt muốn gọi điện thoại cho người phụ nữ tên Thời Thanh Vãn.
Ngay khi anh ta nhấc điện thoại lên thì nhận được một cuộc điện thoại ghi là Thanh Vãn.
Nhìn thấy cái tên này, người đàn ông ngẩn ngơ trong phút chốc.
Sao cô ấy lại đột nhiên nghĩ đến việc gọi cho anh ta?
Anh ta run rẩy ngón tay ấn nút nghe, đặt ở bên tại đang định dịu dàng gọi một tiếng Thanh Vãn, bên kia tiếng khóc xé ruột xé gan nói :
“Cố Nam Thành, Thanh Vãn cô ấy mất tại nhà rồi! ”
Cố Nam Thành kinh ngạc :
“Mất rồi là ý gì? ”
Mất rồi, sao lại mất ở nhà ?
Giọng nói trong điện thoại không nói nên lời, cũng không thể nói ra nổi nỗi đau.
Đáy lòng Cố Nam Thành trùng xuống, luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì liên quan đến mạng sống.
“Thanh Vãn qua đời rồi. ”
Điện thoại di động rơi mạnh xuống đất…
Cố Nam Thành vội vàng chạy tới nơi chỉ nhìn thấy một người phụ nữ.
Người đó anh ta tình cờ biết được.
Quý Noãn, bạn thân của Thời Thanh Vãn.
Còn Thời Thanh Vãn thì sao?
Nhắm chặt hai mắt không chút sức sống nằm trên giường, sắc mặt cô ấy tái nhợt, trên má còn vết sẹo nông.
Anh chưa từng thấy dáng vẻ không trang điểm của cô ấy, lại non nớt hơn tưởng tượng.
Giống như một cô bé vô tư.
Cô ấy vốn là một cô bé….
Cố Nam Thành run rẩy cơ thể đi đến trước mặt cô ấy quỳ xuống ôm cô ấy thật chặt vào trong lòng mình.
Tư thế quỳ xuống quá đáng sợ, giống như sợ mất đi thứ gì đó.
Tư thế quỳ xuống quá đáng sợ, giống như sợ mất đi thứ gì đó.
Ôn Tuyết Nhi vội vàng chạy tới nhìn thấy Cố Nam Thành như vậy.
Toàn thân run rẩy, ôm người phụ nữ kia không động đậy, giống như người mất hồn.
Khoảnh khác này cô ta biết rõ, đám cưới của cô ta đã bị phá vỡ.
Cô ta xoay người rời đi, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh.
Anh ấy có khuôn mặt giống người đàn ông mình yêu.
Chẳng qua anh tên là Cố Lan Chi.
Cố Lan Chi là anh trai của Cố Nam Thành.
Ánh mắt của anh tựa như cũng mang theo hoảng hốt.
Anh đến gần nhặt tấm thẻ bên cạnh Thời Thanh Vãn.
Anh đến gần nhặt tấm thẻ bên cạnh Thời Thanh Vãn.
Chỉ nói hai câu đơn giản.
“Cô bé, sao em cứ luôn đi theo tôi vậy? ”
“Bởi vì … Em thích anh. ”
Bởi vì thích …
Cố Lan Chi đã biết tâm ý của cô từ lâu, chỉ coi cô là một đứa trẻ nên không để ý nhiều.
Trong nhiều năm, sau buổi hòa nhạc kết thúc, anh không nghĩ rằng cô sẽ đi tìm anh.
Nhìn cô bối rối luống cuống, anh cũng không đành lòng.
Anh xuất hiện trong thế giới của cô và đưa cô trở về nhà.
Cho dù cô nhận nhầm anh thành em trai Cố Nam Thành của mình.
Nói ra, anh còn gặp cô một lần.
Trong tòa nhà giảng dạy năm đó.
Trời ngày hôm đó đang mưa.
Anh ở trên tầng, cô ở dưới tầng.
Anh cảm nhận rõ nỗi buồn của cô.
Anh biết cô đang khóc.
Cô lại ngang bướng nói mình không khóc.
Mưa làm ướt lớp trang điểm của cô, anh nhìn thấy khuôn mặt non nớt đó.
Giống như năm đó, ngây thơ trong sáng.
Nhưng trang điểm lên, cô lại quyến rũ mê người như vậy.
Hơn nữa cô còn là vợ cũ của em trai mình.
Anh chợt hiểu được, cô bé này từ đầu đến cuối đều yêu nhầm người.
Cô coi anh là Cố Nam Thành.
Vì vậy, cô không do dự mà kết hôn với anh ta.
Vì vậy, cô không do dự mà kết hôn với anh ta.
Anh đặt thẻ trên giường quay người rời khỏi đây.
Không biết vì sao, Cố Lan Chi lại nhớ tới năm đó.
Cô hỏi anh, có thể đàn cho cô khúc Street Where Wind Resides không.
Anh nói rằng ngày mai lên lớp sẽ đàn.
Ngày hôm đó cô không xuất hiện, nhưng anh chắc chắn rằng cô nghe thấy.
Thế cho nên nhiều năm như vậy, bất luận là buổi biểu diễn nào, Street Where Wind Resides là khúc nhạc anh nhất định phải diễn tấu, ngay cả chính anh cũng không rõ là vì điều gì, có thể là đáp lại sự yêu thích của cô bé kia.
Cố Lan Chi nhắm mắt lại, trái tim luôn lãnh đạm bắt đầu gợn sống.
Hơi ẩm trên khuôn mặt là gì ?
Khóc sao ?
Điều này là tại sao ?
Vì cô bé yêu nhầm người đó sao ?
Tang lễ của Thời Thanh Vãn vào đêm giao thừa, Cố Nam Thành mặc một bộ âu phục đen truyền thống thất thần đứng trước mộ cô, rất nhiều người ở đây đang phúng viếng người phụ nữ tuổi trẻ nắm quyền thế nhưng rời bỏ nhân thế.
Giờ phút này trong lòng Cố Nam Thành cũng đầy bi thương.
Trong lòng anh ta khó có thể chấp nhận, trên thế giới thật sự không còn người phụ nữ Thời Thanh Vãn này.
Cố Nam Thành như sắp vỡ vụn, đột nhiên quỳ gối trước bia mộ, nhìn nụ cười nhẹ nhàng của người phụ nữ trên bia mộ kia trong lòng xót xa.
Anh đột nhiên bắt đầu oán giận cô, trách cô không nói gì với anh.
Trách cô cái gì cũng phải tự mình gánh chịu.
Trách cô lúc rời đi cũng không oán trách anh ta.
Thậm chí còn cười nói tân hôn vui vẻ !
Thậm chí còn cười nói tân hôn vui vẻ !
“Cố tiên sinh. ”
Đột nhiên ai đó gọi anh ta.
Anh ta sững người ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên trước mắt này.
Anh ta nghe thấy ông ấy bình tĩnh nói :
“Tôi là luật sư của cô Thời, hơn hai tháng trước cô ấy đã lập di chúc ở chỗ tôi, toàn bộ cổ phần của Thời gia chuyển cho anh, còn để lại cho anh một bức di thư.
Cố Nam Thành nhận di thư kia , chỉ có vài chữ ngắn ngủi.
Nam Thành, hy vọng cả đời này anh được như ý nguyện.
Di thư của cô, chỉ có một câu như vậy.
Cố Nam Thành đột nhiên sụp đổ khóc lớn, cô sao có thể tàn nhẫn như vậy ?
Mang theo những tổn thương anh gây ra cho cô mà dốc hết lòng đối xử tử tế với anh.
Mang theo những tổn thương anh gây ra cho cô mà dốc hết lòng đối xử tử tế với anh.
Anh ta thà rằng cô oán trách anh ta, cô hận anh ta, cũng không cần dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy.
Luật sư Trần lại nói :
“Thời tiểu thư còn một di nguyện. ”
Cố Nam Thành đau lòng khó kiềm chế, luật sư Trần thở dài nói :
“Thời tiểu thư hi vọng ngày tiễn cô ấy rời khỏi thế gian này anh có thể tự mình đàn khúc dương cầm cô ấy thích nhất, khúc đó là Street Where Wind Resides. ”
Dứt lời, Cố Nam Thành ngẩng đầu kinh ngạc nhìn luật sư Trần :
“Anh nói cái gì? ”
“Thời tiểu thư muốn nghe anh thay cô ấy diễn tấu bài Street Where Wind Resides. ”
Anh ta chưa bao giờ chơi piano….
Anh ta chưa bao giờ chơi piano….