Cố Nam Thành vô cùng kinh ngạc, trong lòng giống như bị chấn động gì đó, giọng nói của anh ta lẩm bẩm hỏi :
“Hai năm trước phẫu thuật phá thai cướp đi cái gì của cô? ”
Anh ta nghe rất rõ ràng, tôi không có lý do gì để lặp lại.
“Anh buông tha cho Quý Noãn đi, cô ấy cũng có người mình yêu đang chờ cô ấy. Trách thì trách Ôn Tuyết Nhi quá gây thị phi, anh điều tra cẩn thận sẽ biết tám năm trước cô ta đã làm cái gì, cô ta cướp đi người yêu của người khác, hiện giờ Quý Noãn chẳng qua dùng cách tương tự để trả lại mà thôi, hơn nữa Quý Noãn làm vậy cũng là do Ôn Tuyết Nhi nói chuyện ngông cuồng ép bức, cô vợ chưa cưới kia của anh chưa từng đơn thuần lương thiện như anh nghĩ đâu. ”
Khựng lại một chút, tôi châm chọc cười nói :
“Tôi nói sai rồi, anh là Cố Nam Thành, Cố Nam Thành không gì không làm được, người khác làm cái gì anh đều biết rõ, hiện giờ như vậy chẳng qua là anh đang dung túng cô ta mà thôi. ”
Cố Nam Thành nhíu mày, lãnh đạm nói :
“Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, nhưng chuyện hai năm trước cô phải giải thích rõ ràng, sau khi phá thai cô xảy ra chuyện gì? ”
Chuyện gì đã xảy ra với tôi sau khi phá thai ư?
Nói ra tôi cũng không muốn nhớ lại.
Năm đó tôi bị Cố Nam Thành cưỡng chế nằm lên bàn mổ, bác sĩ phẫu thuật lại chưa xử lý sạch sẽ tử cung, cuối cùng dẫn đến nhiễm trùng tử cung, trong tình trạng còn chưa hồi phục, anh ta ép tôi làm hết lần này đến lần khác.
Tôi lạnh lùng nói qua loa :
“Không có gì, thể chất mỗi người khác nhau, sau khi tôi phá thai cơ thể không hồi phục được, bác sĩ nói tôi rất khó mang thai, nếu không anh cảm thấy vì sao tôi lại đưa Thời gia cho anh? Chẳng phải là do mình nhiều năm kinh doanh Thời gia như vậy quá mệt mỏi, hơn nữa lại không có người thừa kế. ”
Một lúc lâu sau, Cố Nam Thành nhắm mắt lại nói :
“Sao cô không nói cho tôi biết sớm ? ”
“Nam Thành, anh đang nói chuyện với ai vậy? ”
Ôn Tuyết Nhi bên trong đột nhiên gọi anh ta, tôi cười lạnh một tiếng rời khỏi bệnh viện đến đồn cảnh sát.
Tôi muốn làm gì đó cho Quý Noãn nhưng bây giờ chẳng thể làm gì.
Tôi tự tay đem quyền thế của mình đưa cho Cố Nam Thành.
Còn anh ta lại sử dụng nó đối phó với bạn bè tôi.
Tôi ở cục cảnh sát cùng Quý Noãn đến rạng sáng, ngày hôm sau luật sư của Ôn Tuyết Nhi đến.
Thay vì nói là luật sư của Ôn Tuyết Nhi chi bằng nói là của Cố Nam Thành.
Thái độ của luật sư chính là thái độ của Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành luôn muốn cho Ôn Tuyết Nhi một lời giải thích, cho nên Quý Noãn phải chịu hoạ 5 tháng trong tù, 5 tháng so với 2 năm ít hơn ba phần tư, đây chính là nhượng bộ của anh ta Quý Noãn nhận lệnh, bảo tôi giúp cô ấy chăm sóc Trần Sở Sinh.
Cô ấy nói trong nước mắt :
“5 tháng sau, mình sẽ đi tìm anh ấy một lần nữa, hy vọng anh ấy không phải vì trốn tránh mình chuyển đi, mình không thể chịu đựng được nỗi đau mất anh ấy thêm lần nữa, cậu nói xem 5 tháng nữa mình và anh ấy có thể ở bên nhau không? ”
Tôi cũng rơi nước mắt kiên định nói :
“Hai người sẽ ở bên nhau ”
Cô ấy đã chờ đợi anh ta tám năm, không có gì có thể ngăn cản tình yêu của cô ấy một lần nữa.
Quý Noãn vào tù, tôi bắt đầu thay cô ấy thu xếp công việc ở quán trà.
Sau đó được một cặp vợ chồng lạ mặt mua lại với giá 3 tỷ.
Tôi đem số tiền này để vào ngân hàng, chờ Quý Noãn ra tù tất nhiên sẽ đi lấy.
Mọi thứ làm xong xuôi thì cũng rất nhanh đã qua 1 tháng.
Tôi hiểu rõ tôi chỉ còn thời gian khoảng 1 tháng.
Một tháng nói ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn, mà tình trạng cơ thể của tôi càng ngày càng tồi tệ, có nhiều lần bất chợt ngất đi trên đường cái, cuối cùng bị lạnh tỉnh lại, cũng may thời gian ngất không lâu không có bị lạnh chết.
Vì sợ mình ngất đột ngột, tôi cố gắng không ra ngoài, gọi điện hẹn nhóm thợ ảnh chụp một tấm ảnh đen trắng trong biệt thự, trong ảnh tôi mặt mộc, ánh mắt nhợt nhạt, cười thoải mái tự nhiên.
Vào ngày 27 tháng 12, tôi đến nghĩa trang để chọn một phần mộ cho mình.
Sau khi xuống núi tôi giống như nhớ ra điều gì đó liền đi đến cơ sở đào tạo piano.
Từ xa tôi nghe thấy Street Where Wind Resides .
Tôi ngồi xổm ở cửa kinh ngạc nhìn thấy Cố Nam Thành bên trong diễn tấu, ngón tay thon dài đặt trên đàn dương cầm đặc biệt xinh đẹp, cũng cực kỳ có lực.
Ngày 27 tháng 12, tại sao anh ta lại ở đây?
Tôi mím môi, cuối cùng không đi vào làm phiền anh ta.
Tôi không dám làm phiền, cũng không muốn làm phiền.
Cuối cùng tôi không thể tha thứ cho anh ta.
Cuối cùng, tôi vẫn trách anh ta.
Tôi ấm ức ngồi thụp ở cửa khóc xé lòng, nghẹn ngào không biết làm sao, tiếng dương cầm trong phòng đột nhiên dừng lại, tôi nghe thấy giọng nói nghi hoặc của anh ta hỏi :
“Ai ở bên ngoài? ”
Tôi nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy, khóc nức nở ở tầng dưới.
Ngô Thành dường như biết tôi đau lòng, mưa rơi không ngừng, toàn thân tôi ướt đẫm, ở dưới lầu xoay người nhìn thấy anh ta đang trên tầng nhìn tôi.
Ánh mắt của anh ta tựa như xuyên qua ngàn vì sao nhìn chằm chằm tôi.
Tôi nghẹn ngào nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi với sự thương cảm.
Tôi thấy anh ta mấp máy đôi môi mỏng, tiếng mưa rào rạc, rõ ràng không nghe thấy bất kỳ tiếng nói nào của anh ta, nhưng tôi lại nghe thấy rõ anh ta hỏi :
“Cô bé dính mưa không lạnh à? Sao lại buồn như vậy ?”
Tôi lắc đầu phủ nhận :
“Tôi không buồn ”
Anh ta chắc chắn nói :
“Cô bé, em đang khóc. ”
Cô bé… Tôi khóc rất nhiều, bởi vì trời mưa cũng không nhìn ra điều gì, nhưng lại bị anh ta phát hiện, tôi quay đầu chạy khỏi đây.
Rời khỏi nơi khiến tôi vướng bận cả đời.