Cô ta trở thành Cố phu nhân không phải là lý do khiến người khác tôn trọng cô ta. Trừ phi bản thân cô ta tự tôn trọng bản thân mình, không làm mưa làm gió nữa.
Tôi không có hứng thú nói: “Ừ. “
Nói rồi, Ôn Tuyết Nhi nghẹn ngào nói:
“Thực ra tôi vẫn luôn không trách cô, bởi vì năm đó không phải cô ngồi ở vị trí này cũng sẽ là con gái nhà hào môn khác, có lẽ không thể tốt bụng như cô, nếu như gặp phải bọn họ mấy năm nay tôi cũng sẽ không được sống thoải mái như vậy, nói ra tôi còn phải cảm ơn cô. “
Tôi bình tĩnh hỏi:
“Vậy sao?”
Tôi chưa bao giờ tốt bụng, nhưng tôi chẳng thèm đấu đá với cô ta.
“Đúng, tôi biết chuyện trước kia tôi làm là không đúng, nhưng tôi không còn cách nào, bởi vì tôi muốn vị trí Cố phu nhân này rất lâu rồi.”
Khựng lại một lát, tiếng cười của Ôn Tuyết Nhi xuyên qua điện thoại truyền đến:
“Tôi là Cố phu nhân Ôn Tuyết Nhi.”
Tôi lạnh lùng nhắc nhở cô ta:
“Cô còn chưa kết hôn, bố anh ấy cũng chưa đồng ý.”
Trên thế giới này có một số chuyện tuyệt đối đừng quá chắc chắn.
Đặc biệt là khi đối mặt với người đàn ông mà họ thích …
Ôn Tuyết Nhi cúi đầu cười:
“Chuyện sớm muộn thôi. “
Cô ta đang trêu tức tôi, nhưng tôi không quan tâm đến cô ta.
Tôi cúp điện thoại bỏ số điện thoại của Ôn Tuyết Nhi vào danh sách đen, dường như lại nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia, tôi nhìn đường phố trước mặt trống không, gần đây tôi hay xuất hiện vài ảo giác.
Tôi lắc đầu đi đến bờ biển, đây là nơi tôi và Cố Nam Thành từng tổ chức hôn lễ, vừa đến bờ biển đã nhận được điện thoại của Cố Nam Thành, anh trầm giọng hỏi:
“Sao gần đây trốn tôi?”
Gần đây Cố Nam Thành cứ gọi điện cho tôi hẹn gặp mặt, nhưng tôi đều khéo léo từ chối, thậm chí còn nói vài lời cay độc, nhưng anh ta vẫn dây dưa không dứt, nhất quyết nói mấy lời kỳ quặc.
Tôi nhìn chằm chằm vào những con sóng cuộn lên hỏi:
“Anh không biết sao?”
“Tôi biết, nhưng tôi hứa với cô, trước hôn lễ tôi sẽ không gặp lại Ôn Tuyết Nhi, trong hai tháng này tôi sẽ dốc lòng yêu cô, Thời Thanh Vãn, tôi muốn bù đắp cho cô thôi.”
Có lẽ gần đây anh ta tỉnh ngộ bản thân trước đây thực sự đã ăn hiếp tôi quá đáng, bù đắp nói cho cùng cũng là thương hại.
Tôi tự giễu nói:
“Cố Nam Thành, anh cho rằng tôi muốn cái này sao?”
“Thời Thanh Vãn, cô muốn yêu đương, thậm chí trước đó còn đem chuyện ly hôn và Thời gia ra trao đổi! Bây giờ tôi dễ dàng có được những thứ như mong muốn, nhưng cô lại chẳng có gì, tôi không phải là một người đàn ông cho gì lấy đấy như cô nghĩ, chưa phải trả một cái giá nào mà lấy Thời gia tôi nhất định sẽ không yên tâm, nếu cô không đồng ý yêu tôi, tôi sẽ đem Thời gia trả lại cho cô! Cố Nam Thành tôi không cần phụ nữ bố thí. “
Tôi quên Cố Nam Thành là một người đàn ông kiên trì, khi anh ta quyết định một chuyện gì đó thì anh ta phải hoàn thành, mà bây giờ anh ta đã quyết định yêu tôi.
Nếu tôi không đồng ý với anh ta để yêu anh ta, anh ta sẽ không cần Thời gia.
Nhưng hiện tại ngoại trừ đem Thời gia cho anh ta cũng không biết có thể cho ai.
Hơn nữa bỏ qua tất cả ân oán, anh ta phù hợp với Thời gia nhất.
Tôi im lặng, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ vài chuyện, gió biển thổi lên người tôi, cơ thể tôi lạnh đến tê dại, Cố Nam Thành ở bên kia cũng không sốt sắng, anh ta kiên nhẫn chờ đáp án của tôi.
Chỉ còn lại sự im lặng giữa hai người.
Một lúc lâu sau, tôi nói:
“Tôi có hai điều kiện.”
Thứ nhất, tôi không muốn gặp lại Ôn Tuyết Nhi, kể cả hai tháng này anh cũng không được gặp cô ta, anh càng không được nhắc tới cô ta trước mặt tôi, trừ khi tôi chủ động hỏi. Thứ hai, tôi từ chối quan hệ tình dục.”
Bây giờ bệnh trở nên tồi tệ hơn, quan hệ dễ dẫn đến băng huyết.
Hơn nữa tôi không muốn để anh ta nhận ra bất thường.
Cố Nam Thành ở bên kia điện thoại cười:
“Trước kia sao không thấy cô ngang ngược như vậy? “
“Xem như anh đồng ý rồi?” Tôi hỏi.
“Ừm, tôi hứa với cô.”
Im lặng trong chốc lát, Cố Nam Thành mở miệng nói:
“Tôi sắp xếp một chút chuyện trong công ty, dành thời gian, hơn hai tháng tiếp theo tôi chỉ thuộc về em.”
Tôi chỉ thuộc về em…
Cố Nam Thành cũng quá biết trêu ghẹo người khác.
Khi anh ta cúp máy, tôi vẫn còn sững sờ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ thực sự đồng ý.
Chưa từng nghĩ trong những ngày chờ chết có anh ta bầu bạn.
Tôi giơ tay sờ lên hốc mắt ướt, chắc là do gió biển thổi, bằng không sao có thể rơi nước mắt?
Chắc là gió biển quá cay mắt.