Cô có một giấc mơ, mơ thấy được trở về phòng nghiên cứu của mình.
Phòng nghiên cứu mà công ty sắp xếp cho cô rất bí mật, ngoài chủ tịch hội đồng quản trị của công ty và trợ lý của cô thì hầu như không ai biết vị trí của phòng nghiên cứu.
Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, cô chạm vào bàn, máy tính, kính hiển vi, ống tiêm cô dùng để tiêm và ống nghiệm vứt bên cạnh.
Máy tính đã được bật, messenger của cô vẫn đang đăng nhập trên máy tính, rất nhiều tin nhắn xuất hiện liên tục, tất cả đều là tin nhắn từ thành viên trong gia đình, hỏi cô đang ở đâu.
Cô chạm vào bàn phím, cảm nhận được nỗi buồn sau cái chết ở hiện đại từ sâu thẳm trong lòng.
Cô không còn được gặp lại ba mẹ và người thân nữa rồi.
Giật mình một hồi, cô nhìn thấy trên mặt bàn có một lọ thuốc sát trùng, đây là lọ cô mang theo trước khi tiêm cho mình, vì cô ở trong viện nghiên cứu thời gian dài nên ở đây có rất nhiều loại thuốc khác nhau.
Cô mở hòm thuốc ra, gần như các loại thuốc đều chưa dùng tới.
Nếu cô có những loại thuốc này thì đứa trẻ kia có thể vẫn cứu được.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, cô chợt tỉnh khi nghe thấy tiếng cửa lạch cạch.
Có thị nữ cầm đèn đi vào, trong tay bưng một đĩa bánh màn thầu đặt mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói: “Vương phi, mời dùng bữa!”
Nói xong ả đặt đèn lên bàn rồi đi ra ngoài.
Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy mất mát, đó chỉ là mơ thôi!
Cô thật sự rất đói, cô từ từ đứng dậy rời giường nhưng đột nhiên bị vấp chân, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên mặt đất có một hòm thuốc.
Máu trong người cô lập tức đông lại.
Hòm thuốc này giống hệt hòm thuốc trong viện nghiên cứu của cô.
Cô nhanh chóng nhấc chiếc hòm lên bàn, mở ra, hai tay cô run run chậm rãi sờ vào thuốc bên trong, là hòm thuốc trong viện nghiên cứu của cô.
Cô nín thở, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Linh hồn xuyên không đã đủ khó tưởng tượng rồi, vậy mà hòm thuốc này cũng tới theo?
Không, không, hình như vừa nãy không có, sau khi cô mơ giấc mơ đó hòm thuốc này mới xuất hiện.
Chuyện gì vậy?
Cô gạt bỏ những điều khó hiểu đó ra khỏi đầu mình, cố gắng giải thích vấn đề theo góc độ khoa học.
Cứ coi nó như một không gian song song đi…
Không, không, không giải thích được, dù là không gian song song thì cô sẽ đi vào trong đó nhưng bộ não là của cô, còn cơ thể không phải của cô, điểm này không có cách nào giải thích.
Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại.
Cô giấu hòm thuốc đi, ngấu nghiến ăn mấy chiếc bánh màn thầu, cô lại nằm về giường muốn ngủ tiếp, xem có thể mơ thấy quay về viện nghiên cứu hay không.
Nhưng trái tim cô dâng trào, kích động lạ thường khiến cô lăn qua lộn lại vẫn không thể ngủ được.
Không chỉ vậy, hai ngày sau đó cô cũng vẫn không ngủ được, thậm chí cơ thể quá mệt mỏi không mở nổi mắt, nhưng não vẫn chạy với tốc độ cao, không thể dừng lại.
Đến ngày thứ ba, cô vẫn không ngủ được.
Cô ngồi trước gương đồng, nhìn bản thân trông như một bóng ma.
Đầu tóc bù xù, hốc mắt trũng sâu, khuôn mặt trắng xanh, có một vết sẹo nhỏ ở giữa lông mày, vết thương ở cổ tay đã không có gì đáng ngại, chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ bị chuột rút.
Đây là hiện tượng của việc vết thương sắp lành.
Không biết đứa bé kia thế nào rồi.
Cô từ từ sắp xếp suy nghĩ của mình, cảm thấy dù mình có sốt ruột đến đâu cũng vô ích, tốt hơn hết là nên thích nghi với cuộc sống trước mặt.
Vì vậy, cô đợi khi thị nữ mang cơm đến lần nữa thì hỏi: “Lục Nguyệt, cháu trai Kỳ ma ma thế nào rồi?”
Thị nữ tên là Lục Nguyệt, trong đầu cô có ký ức của nguyên chủ.
Lục Nguyệt lạnh lùng nói: “Sắp chết rồi, ngươi vui rồi chứ?”
Sao cô lại vui?