• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Chiêu Bình quay về Hầu phủ, trước khi đi thì ôm Nguyên Chiêu Lâm một cái, khẽ nói: “Cảm ơn ngươi, đại tỷ.”

Một tiếng đại tỷ, kêu khiến Nguyên Chiêu mềm lòng.

Cô đắn đo rất lâu, cảm thấy vẫn là không thể dựa những gì Vũ Văn Dụ nói mà đi làm được.

“Vương gia ở trong phủ không?” Cô hỏi Kỳ ma ma.

“Có, ở trong thư phòng.”

“Ta đi tìm hắn ta.” Nguyên Chiêu Lâm chỉnh trang quần áo, bèn ra khỏi cửa.

Sương chiều mờ mờ, trong viện tử này sau khi nhiễm một lớp sương, lại cảm thấy tĩnh mịch êm dịu, phòng bếp khói lửa nghi ngút, từ từ bốc lên, khí tức khói lửa của nhân gian, tràn ngập trong mỗi một ngóc ngách, khiến người ta cảm thấy chân thực lại hư ảo.

Một kiếp hôm nay, khiến Nguyên Chiêu Lâm đối với thời đại mình đang ở có một loại cảm giác sinh sống thật sự, chứ không phải là sống đơn thuần.

Đến thư phòng, vừa hay thị nữ bê đồ ăn tới cửa, Nguyên Chiêu Lâm khẽ nói: “Để ta!”

Thị nữ cúi người: “Vâng!”

Nguyên Chiêu Lâm bê đồ ăn bước vào, trong phòng thắp hai cây nến, ánh sáng lập lòe lại ảm đạm.

Hắn ở trước bàn sách luyện chữ, trên đất ném không ít giấy bỏ đi, Nguyên Chiêu Lâm giẫm qua, nhìn thấy trên mỗi một tờ giấy đều viết một chữ ‘nhẫn’ với nét chữ cứng cáp.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, dưới sự lay động của ngọn nến, gương mặt của hắn xám xịt, khóe mắt lông mày nhếch lên, lộ vẻ nghiêm nghị mà âm trầm.

Một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt với tai đó, làm tăng thêm vài phần khí tức tiêu sát.

“Ngươi tới làm cái gì?” Vũ Văn Dụ để bút xuống, lạnh lùng nói.

Nguyên Chiêu Lâm để khay đồ ăn lên bàn bát tiên, đi tới nói: “Nên ăn cơm rồi.”

“Không ăn, cầm đi!” Vũ Văn Dụ nhíu mày.

Cô đứng trên từng tờ giấy viết chữ nhẫn, hai tay không biết để đâu, rũ xuống đan ở trước người: “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Nếu vì chuyện vừa rồi, không có gì để nói, bản vương đã quyết định rồi.” Hắn lạnh lùng nói.

Nguyên Chiêu Lâm từ từ đi tới, đứng ở đối diện bàn sắc nhìn thẳng vào hắn, chân thành nói: “Nhẫn, không cần vậy, có lẽ rất nhiều chuyện rất nhiều lúc đều nên nhẫn, nhưng sự nhẫn nại này cũng phải có một giới hạn, chạm vào giới hạn này, không thể tiếp tục chịu đựng nữa, nếu không sẽ hoàn toàn mất đi tiết khi làm người, ta không để ý người bên ngoài nói cái gì, ta chỉ để ý thiện ác có nhận được sự tuyên dương hoặc trừng phạt hay không.”

“Ngươi không để ý? Ngoài miệng nói là có thể, nhưng khi lời đồn quấn người thật, ai có thể không để ý?” Hắn là người từng trải, một năm này chịu mọi loại lời lẽ ác độc, những lời đó nghe ở trong tai nhưng lại là đang trừng phạt trái tim.

“Ta có thể, ta thật sự không để ý, bởi vì trong lòng ta có thứ càng để ý hơn.”

“Thứ càng để ý hơn?” Vũ Văn Dụ ngước mắt nhìn thẳng cô: “Thứ gì?”

“Niềm tin!”

“Niềm tin gì?” Hắn ngạc nhiên, loại lời này, không giống như Nguyên Chiêu Lâm có thể nói ra được.

“Niềm tin của cách làm người, không để cái ác lộng hành, tàn sát bừa bãi thế gian, Huệ Đỉnh Hầu đã hại rất nhiều nữ tử, hắn ta là đại biểu cho cái ác.” Nguyên Chiêu Lâm nói rất đại nhân đại nghĩa, nhưng lời này, không phải là nói cho Vũ Văn Dụ nghe, là để Vũ Văn Dụ chuyển lời cho Hoàng thượng nghe.

“Nói lời bình thường chút.” Vũ Văn Dụ nhìn cô, nhíu mày nói.

Ánh mắt của Nguyên Chiêu Lâm hơi lạnh: “Báo thù, hắn ta suýt nữa làm nhục ta, hơn nữa muốn giết ta, thù này không báo, cục tức này Nguyên Chiêu Lâm ta không nuốt trôi, càng không thể nhịn được khi người đê tiện như vậy còn sống tốt ở trên thế giới này.”

Thần sắc của Vũ Văn Dụ dịu đi, nói: “Dù là làm theo những gì bản vương nói, hắn ta cũng không chảy máu được bao lâu, bản vương đã nói chuyện này với Tĩnh Ngôn, hắn ta sẽ vào lúc thích hợp ám thị một hai câu với phụ hoàng.”

“Không, Vương gia, không cần ám thị, Hoàng thượng nếu đã cắt cử ngươi làm Phủ doãn Kinh Triệu Phủ, thiết nghĩ là muốn ngươi dứt khoát nhanh chóng tạo dựng một phen sự nghiệp, nếu ngươi không nói, chỉ để... Tĩnh Ngôn gì đó đi ám thị, Hoàng thượng ngược lại sẽ cảm thấy ngươi sợ đầu sợ đuôi, khó đảm đương trách nhiệm lao lớn.”

Vũ Văn Dụ nhìn cô: “Là ai dạy cô nói những lời này?”

“Ta suy, ta nghĩ, cho nên ta nói.”

“Không thể nào, đầu óc của ngươi không thông minh như vậy.’

“Đây là công kích cá nhân, khuyên Vương gia lương thiện chút.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

Vũ Văn Dụ đưa tay ra, muốn theo thói quen vỗ đầu của cô, lại nhớ tới sau gáy của cô có vết thương, bàn tay này bèn dừng trên vai cô: “Ăn cơm.”

Nguyên Chiêu Lâm nói: “Ngươi phải đáp ứng ta trước.”

“Đừng phí lời, ăn cơm!” Hắn một tay nắm cổ tay cô, lôi tới: “Cùng bản vương ăn chút gì đó.”

“Ta ăn rồi, đã uống canh rồi.”

“Vậy thì hầu hạ bản vương dùng bữa.”

“Tuân lệnh!” Nguyên Chiêu Lâm lườm.

Hắn giống như là rất đói, một bữa cơm, quét sạch sẽ, ăn tới mức ngay cả một hạt cơm cũng không còn thừa.

“Đói như vậy sao? Có cần gọi người làm thêm ít nữa cho ngươi không?” Cô nhớ hắn ăn cơm rất có tiết chế, lần này ăn sạch sẽ, có thể thấy là cực kỳ đói rồi.

“Không cần, hầu hạ bản vương thay quần áo, bản vương muốn vào cung diện thánh.”

Nguyên Chiêu Lâm nhảy nhót, vui vẻ nói: “Được!’

Hai người quay về Tiêu Nguyệt Các, Nguyên Chiêu Lâm mở tủ quần áo ra, nhìn thấy từng bộ quần áo sắp xếp ngay ngắn, quay đầu hỏi hắn: “Mặc bộ nào?”

“Quan phục!” Hắn không khách khí mà nói.

“Ồ!” Cô đóng tủ quần áo lại, khi đi tới trước giá quần áo lấy xuống bộ quan phục hôm nay quay về cởi ra đó, đưa tay sờ mũi thêu tinh tế đó, đây chính là tượng trưng cho quyền lực.

Tử bào chiết eo, đai kim ngọc được phân chia trên dưới một cách hợp lý, khá hoàn mỹ.

Đội mũ quan lên, liền giống như phong mang tụ lại, cả người trở nên ổn trọng vững vàng.

Nguyên Chiêu Lâm lần đầu tiên hầu hạ hắn, tuy việc hầu hạ người khác rất rườm rà, nhưng hôm nay cô vui lòng.

Ngôn từ cũng không khỏi trở nên tùy tiện hơn: “Vương gia trông thật đẹp trai.”

“Cút!” Hắn lườm cô một cái.

“Được, lát nữa thì cút.” Cô nịnh nọt nói, không thể đắc tội với đại gia.

Gương mặt Vũ Văn Dụ lại nhiễm chút ý cười, cứ nghiêng nghiêng liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm như vậy.

Trái tim của Nguyên Chiêu Lâm, đập thình thịch, sững sừng nhìn hắn.

“Ma nhập rồi?” Hắn cũng không cần cô hầu hạ thay giày, tự mình ngồi xuống đi vào.

Nguyên Chiêu Lâm hoàn hồn: “Không có, đang nghĩ làm sao có thể khiến vết sẹo của ngươi mờ đi một chút.”

“Không cần, bản vương đâu phải là cô nương.” Vũ Văn Dụ đứng dậy, cao hơn Nguyên Chiêu Lâm nửa cái đầu, Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy bản thân cô chắc cũng khoảng 1m65, tính toán theo một cái đầu khoảng 22cm, suy đoán hắn chắc cao khoảng 1m85, không vượt qua 1m87.

Khoảng cách chiều cao có hơi lớn, nơi này lại không có giày cao gót, đi cùng hắn thật sự làm rõ mình quá thấp.

Ài, ở đây tính toán chiều cao gì chứ? Muốn mạng!

Dõi theo Vũ Văn Dụ đi ra khỏi cửa, Nguyên Chiêu Lâm từ từ cất bước quay về trong phòng, cô từng nghĩ muốn đi theo vào cung, nhưng lúc này cô nên sợ hãi, hoảng sợ cực độ, hơn nữa bị thương, phải ở trong phủ tĩnh dưỡng, như này mới đủ đáng thương.

Chỉ là cảm xúc cũng không yên được, nghĩ tới khoảnh khắc rung động trái tim vừa rồi, giống như là có dòng điện chạy từ chân lên thẳng đầu, rồi tỏa ra khắp cơ thể.

Đây là logic không ổn.

Vũ Văn Dụ là một tra nam, hơi một tí là thô bạo, ngữ khí cũng không thân thiện, tóm lại không thể bởi vì sự lương thiện thỉnh thoảng thì có cái nhìn hoàn toàn khác về hắn, thậm chí, ân oán thù hận trước kia không tính.

Nguyên Chiêu Lâm, ngươi không thể rẻ mạt như vậy, sự thật lòng của một người càng không thể tùy ý bỏ ra.

Cô nhất định là mắc hội chứng Stockholm, biểu hiện rõ ràng nhất của loại bệnh này chính là đối với người từng tổn thương mình sinh ra cảm giác ỷ lại, cảm giác tin tưởng.

Đây là bệnh, phải chữa trị sớm.

Mà cách chữa trị chính là có tâm thái tích cực, không dễ dàng khuất phục trước thực tại. Hiểu điểm yếu của người gây hại chờ đợi cơ hội tự vệ rồi phản kích, thiết lập chế độ hạn chế người đó làm điều xấu.

Một phen hùng dũng oai vệ, cô lập tức lại mềm xuống, cô một chút cũng không muốn đối đầu với hắn, nên làm sao đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK