Thường công công nhìn Nguyên Chiêu Lâm ai oán, từ sau khi Sở vương phi vào cung chữa bệnh, ông lập tức không còn chỗ đứng trước mặt Thái Thượng hoàng nữa, nhưng nể cô và Sở Vương cứu Phúc Bảo nên lại cho qua.
Thường công công ra ngoài đuổi những cung nhân hầu hạ bên ngoài, trong điện không một tiếng động.
Thái Thượng hoàng nhìn Nguyên Chiêu Lâm: “Cái gì trên bụng Phúc Bảo kia?”
“Chắc là… con rết!” Nguyên Chiêu Lâm yếu ớt trả lời.
Vừa nãy mọi người sẽ chẳng có ai nhìn vào bụng Phúc Bảo, dù sao người Phúc Bảo cũng toàn máu.
Chỉ có chủ nhân thực sự yêu nó mới nhìn ra được.
“Vẫn không nói thật? Có phải là phải lôi lão Ngũ ra hỏi tội thì cháu mới nói không?” Thái Thượng hoàng lạnh giọng.
Hỏi tội hắn thì liên quan gì đến cô? Tốt nhất là lôi hắn ra đánh, phạt ba mươi trượng, như vậy mới giải được cơn hận.
Nhưng cô không dám nói như vậy, dưới con mắt sắc bén của Thái Thượng hoàng, cô đáp: “Lá lách của Phúc Bảo bị rách, cần được khâu lại, thứ trông giống con rết kia là miệng vết thương được khâu lại.”
Thái Thượng hoàng nhắm mắt, rất muốn hỏi cô làm thế nào, nhưng tôn nghiêm không cho phép ông hỏi, cũng không thể nói ông chưa từng nghe cách chữa này bao giờ được.
“Ai uống Tử Kim rồi?” Thái Thượng hoàng lại hỏi.
Nguyên Chiêu Lâm đáp: “Cháu ăn rồi.”
“Lão Ngũ đối xử với cháu cũng khá tốt.” Thái Thượng hoàng gật đầu.
Thứ cho Nguyên Chiêu Lâm không đồng ý với câu này, động một tí là lấy roi ra đánh, nói tát là tát, thế mà coi là khá tốt?
“Vậy vết thương là sao?” Thái Thượng hoàng lại hỏi.
Lần này Nguyên Chiêu Lâm không dám nói thật: “Thật sự là do ngã xuống.”
“Cái miệng cứng này không nói được câu nào là thật, đúng là thiếu đòn, vẫn còn ít bị đánh.” Thái Thượng hoàng khịt mũi.
Nguyên Chiêu Lâm cúi đầu: “Lời nói thật lúc nào cũng khó nghe.”
“Đời này ta còn nghe ít lời khó nghe sao? Nhưng đời này ta chưa được nghe mấy lời nói thật, ngươi có nói hay không?”
Nguyên Chiêu Lâm đứng im một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: “Bị đánh bằng gậy.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu: “Cháu không biết.”
“Ngươi đang tố cáo cháu trai ta vô cớ đánh cháu hả?” Lông mày ông dựng lên.
Nguyên Chiêu Lâm thực sự không hiểu được trong lòng Thái Thượng hoàng đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ông hùng hổ doạ người cũng không có ác ý nhiều cho nên chỉ lời qua loa, ông biết thừa, nói thật, ông không vui, người nhà Văn Vũ thật khó hầu hạ.
“Đến giờ uống thuốc rồi!” Nguyên Chiêu Lâm chuyển chủ dề, đi ra sau rèm lấy một nắm thuốc ra, đưa nước tới bên giường.
Thái Thượng hoàng tức giận nói: “Tuổi còn nhỏ mà thù dai lắm.”
Mặc dù ông lẩm bẩm như vậy nhưng vẫn uống hết nắm thuốc.
Uống thuốc xong, Thái Thượng hoàng nằm xuống, thở dài một hơi: “Quá tam ba bận, ta đã ba lần được kéo về từ Quỷ môn quan, nếu có lần sau e là thật sự phải đi rồi. Sở vương phi giúp ta đánh nhau với ác quỷ, ngươi thế đơn lực bạc, chết thế nào cũng không biết.”
Nguyên Chiêu Lâm giật mình, nhìn vẻ mặt còn có ý khác của Thái Thượng hoàng.
Trong lòng ông hiểu rõ hết.
Ông biết có người hại ông.
Nguyên Chiêu Lâm dửng dưng nói: “Có một cái mạng thôi nhưng lại cứ muốn lấy đi.”
Thái Thượng hoàng hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn Nguyên Chiêu Lâm dần hiện lên vẻ khen thưởng, nhưng miệng thì vẫn độc như thế: “Chỉ sợ chết cũng không dễ, giày vò ngươi sống không được, chết cũng không xong.”
“Vậy cũng không sợ!” Nguyên Chiêu Lâm đáp.
Không phải không sợ, là sợ cũng vô ích.
“Vừa nãy trong điện bao nhiêu người như vậy, ai là người, ai là quỷ, cháu có nhìn ra không?” Thái Thượng hoàng hỏi.
Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu: “Không nhìn ra ạ.”
“Quan sát kỹ, chỉ cần đủ tĩnh tâm, mắt đủ sắc bén thì yêu ma quỷ quái sẽ từ từ lộ diện. Dã tâm không thể giấu được, đợi cháu nhìn ra, ta sẽ nói cho cháu biết cách đối phó với chúng.”
Nguyên Chiêu Lâm thật sự khó hiểu: “Nếu người biết ai là người, ai là quỷ thì tại sao không ra tay?”
“Vì không thể diệt sách, trừ được quỷ thì những người vốn là người cũng sẽ dần trở thành quỷ. Dã tâm sẽ nuốt chửng trái tim, mà ta đã bước một chân vào quan tài rồi, không có sức nữa. Họ đều là người của nhà Vũ Văn, là hậu thế của ta, giết một người là đau một lần.”
Thái Thượng hoàng nói xong câu đó thì chậm rãi nhắm mắt.
Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy câu này hơi bi thương, ông là Thái Thượng hoàng đương triều, địa vị cao quý nhất, tiếc rằng đến người làm hại mình, ông cũng không thể đối phó được.
“Lão Ngũ là một người thông minh, đáng tiếc lại bị mù!” Thái Thượng hoàng nhắm mắt, lại lẩm bẩm.
Nguyên Chiêu Lâm đắp chăn cho ông: “Người ngủ đi ạ.”
Thái Thượng hoàng chợt mở mắt, cầm lấy cổ tay cô: “Ta hy vọng y thuật của cháu có thể chữa khỏi mắt nó.”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn vẻ lo lắng ẩn trong đôi mắt Thái Thượng hoàng, nhẹ nhàng nói: “Trái tim đã bị che khuất thì y thuật có giỏi đến đâu cũng vô dụng.”
Thái Thượng hoàng lại nhắm mắt lại, hiển nhiên là đồng ý với câu này của cô.
Một lúc sau, tiếng ngáy nhè nhẹ vọng lại, Thái Thượng hoàng đã ngủ thiếp đi.
Phúc Bảo đã tỉnh, nó cử động một chút, phát ra tiếng rên ư ử.
Nguyên Chiêu Lâm quỳ xuống xoa đầu nó: “Nói cho ta biết ai hại ngươi?”
Phúc Bảo kêu ba tiếng, đó là một cái tên, Nguyên Chiêu Lâm có thể hiểu được.
“Bé ngoan đừng sợ, không sao rồi, ả không hại ngươi được nữa đâu.” Nguyên Chiêu Lâm an ủi nó.
Phúc Bảo liếm tay cô, ánh mắt cực kỳ ỷ lại.
Một lúc sau, Nguyên Chiêu Lâm ra ngoài điện, Thường công công đang chờ ở ngoài.
“Thái Thượng hoàng ngủ rồi, phiền công công chăm sóc.”
Thường công công “ừm” một tiếng: “Vương phi, lão nô cho người chuẩn bị cơm rồi, đi ăn thôi.”
“Phiền công công rồi!”
“Cơm ở Tây Noãn Các, hẳn là Vương gia cũng đang ở đó.”
“Tề Vương phi xuất cung chưa?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.
Thường công công trả lời cô: “Hẳn là cũng đang ở Tây Noãn Các, Tề vương cũng ở đó.”
Nguyên Chiêu Lâm sải bước đến Tây Noãn Các.
Khi đến Tây Noãn Các, cô không nhìn thấy Vũ Văn Dụ và Tề vương, chỉ có Chử Minh Thúy đang đứng trước hiên.
Ả nhìn Nguyên Chiêu Lâm bằng ánh mắt lạnh lùng, khoé môi cong lên nhưng lại đầy trào phúng.
Khi Nguyên Chiêu Lâm đến gần, Chử Minh Thúy chợt nhẹ giọng nói: “Ngươi cho rằng mình đã có được trái tim chàng ư? Nằm mơ, chàng không quên được ta, cả đời này chàng sẽ không yêu ngươi đâu, thậm chí còn chẳng bằng một người thay thế.”
Nguyên Chiêu Lâm yên lặng nhìn ả, Chử Minh Thúy, tài nữ trong Kinh, ôn lương cung kiệm lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, được người người xưng tụng.
Nhưng giờ đây ả lại cong môi lên để mỉa mai, dã tâm phơi bày ra ngoài, cực kỳ xấu xí.
“Phúc Bảo do ngươi ném xuống, có phải không?” Nguyên Chiêu Lâm bình tĩnh hỏi.
Thái Thượng hoàng nói, chỉ cần đủ tĩnh tâm thì sẽ nhìn thấu mọi thứ.
Chử Minh Thúy chế nhạo: “Tâm tư phụ nữ quả nhiên rất nhạy cảm, ngươi biết ta và Sở Vương ở trên tháp Văn Xương, tiếc rằng đó chỉ là suy đoán của ngươi thôi, sẽ không ai tin ngươi cả. Họ chỉ nghĩ rằng ngươi vu khống ta, Sở Vương thà chết một mình cũng muốn bảo vệ ta.”
“Ta biết sẽ không ai tin ta, ta chỉ muốn chứng thực suy đoán của mình có đúng hay không thôi. Phúc Bảo do ngươi ném xuống, đúng không?” Nguyên Chiêu Lâm lại hỏi.
Chử Minh Thúy ghé vào tai cô, đắc ý nói nhỏ: “Ngươi đoán không sai, là ta, có muốn biết Sở Vương đã nói gì với ta ở tháp Văn Xương không? Chàng nói chàng thấy ngươi bẩn thỉu và đáng ghét, ngay cả chạm vào ngươi, chàng phải cũng uống thuốc.”
“Hắn nói với ngươi?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.
“Nếu không phải chàng nói, ngươi nghĩ ta sẽ biết sao?” Chử Minh Thúy cười đắc thắng, ả nhìn Nguyên Chiêu Lâm , chờ phản ứng của cô, với tính của Nguyên Chiêu Lâm , cô nhất định sẽ phát điên.
--------------------