Sau khi mua sắm về việc Hạ Du muốn làm là lên thăm mộ mẹ cô, từ bé cô chỉ biết mình có ba nhưng hình như chưa gặp qua ông thì phải! Đi thăm mẹ cô không dẫn Hạng Vũ hay bất cứ ai đi theo, vì cô muốn một mình cô lên thăm mẹ và thân phận của nhóm người Hạng Vũ cũng khá đặc biệt. Hầu như người ngoài chỉ biết cô là cô nhi, bây giờ người ta biết cô và nhóm Hạng Vũ quen biết sẽ rất phiền phức tốt nhất là không để ai biết.
Đi đến một phần mộ được cắt cỏ dọn dẹp sạch sẽ, trên bia mộ là tên mẹ cô trên mặt cô hiện lệ nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp nhất từ trước đến giờ. Cô lên tiếng :
- Mẹ ơi,con gái hư bây giờ mới đến thăm mẹ được. Con hư quá phải không, đã rất lâu rồi không đến thăm mẹ. Mẹ ở dưới đó có lạnh không? Mẹ có nhớ con không? Con rất nhớ mẹ, mẹ giận con không đến thăm mẹ phải không? Tại sao mẹ không về thăm con trong giấc mơ, như ngày xưa mẹ kể bà ngoại về thăm mẹ trong mơ ý. Mẹ ơi tiểu Du nhớ mẹ."
Chỉ trước mặt mẹ cô mới yếu đuối như thế, từ trước đến giờ đi học bị bắt nạt cô không khóc,trượt ngang để đạt đến ước mơ cô không khóc. Chỉ khi nghe tin mẹ bệnh, cô đã khóc hơn 1 ngày trời, cô khóc vì sự vô tâm của mình. Ở cùng với mẹ mà không phát hiện ra mẹ bệnh, bảo sẽ lo cho mẹ thật tốt mà đến khi mẹ bệnh nặng mới biết. Hứa với bản thân sẽ lo cho mẹ mà nhìn thấy mẹ ra đi mà không thể làm gì ngoài chấp nhận, ngày mẹ mất cô mới thấy bản thân chẳng thể làm gì giúp mẹ được cả.
Ở với mẹ đến chiều cô cũng tạm biệt bà để đi về, cô lững chững đi bộ về không gọi ai đến đón cũng không gọi xe vì cô muốn nhìn xung quanh sau một thời gian ở trong tù. Gần đến nhà thì cô nhận được điện thoại, nhìn tên người gọi đến cô cười mỉa mai nghe điện thoại :
"Chào bác cả thân mến của tôi. Tôi ra tù chắc ông buồn lắm."
"..."
"Thật xin lỗi tôi lại không có ý định vào tù lần hai rồi, đành nhờ con gái thân yêu của bác vào thay tôi thôi."
"..."
"Bác nghĩ tôi có dám hay không? "
"..."
"Ồ bác chịu vào vấn đề chính rồi kìa ."
"..."
"Một mối làm ăn không lỗ. Tôi nghĩ mình nên xem xét lại, bao giờ xem xét xong tôi gọi lại cho bác."
"..."
"Ngay bây giờ á?"
"..."
"Bây giờ chưa được, chưa suy nghĩ kỹ tôi không dám quyết định "
"..."
"Chịu khó đợi thêm nhé bác thân mến."
Không đợi bên kia trả lời cô lập tức tắt máy, lại muốn lợi dụng cô ư mơ tiếp đi.
Cũng tại thời điển đó ở chỗ tại Hạ gia, Hạ Đổng ném điện thoại trên tay xuống bàn tức giận quát :
"Mẹ kiếp, con ranh con dám trả giá với mình."
Hạ Tiểu Nhã mở cửa đi vào :
"Ba ơi, bao giờ ba định tổ chức đám cưới cho bọn con?"
Hạ Đồng nhìn thấy con gái đi vào, gương mặt tức giận hơi giãn ra :
"Tháng sau đi, bảo Vân Hạo chuẩn bị sính lễ đầy đủ rồi cử hành hôn lễ. Em bé sao rồi. "
Hạ Tiểu Nhã xoa bụng mỉm cười :
"Em bé khỏe ạ, bác sĩ dăn phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận. Không được vận động mạnh."
Hạ Đồng gật đầu :
"Được rồi lát bảo mẹ dặn người lớn chuẩn bị đồ ăn cho con cẩn thận, bây giờ ba ra ngoài có chút việc. Thời gian này con làm gì cũng phải cẩn thận. "
Nói xong ông ta cầm áo ra ngoài, ông ta cần xử lý chút chuyện trước khi đám cưới của con gái ông ta đến.
Gọi điện xong, Hạ Du liền đi vào quán ăn gần nhà. Quán ăn từ lúc cô còn bé đã ăn ở đây, vừa bước vào bà chủ quán đã mỉm cười với cô :
- Tiểu Du à con, quay về rồi à. Ăn gì để cô làm cho nào.
Hạ Du mỉm cười đi vào bàn ngồi nói :
- Dạ cho cháu 1 phần mì trứng thịt viên cô nhé.
Bà chủ quán mỉm cười gật đầu với cô, sau đó quay lại làm mì cho cô. Hạ Du nhìn xung quanh, chỗ này lúc trước mẹ còn sống cô và mẹ thường hay tới ăn. Cũng coi là một phần tuổi thơ của cô, mọi thứ xung quanh đều không thay đổi chỉ có người bên cạnh cô là không còn nữa thôi. Ngồi một lát thì bà chủ mang mì ra cho cô, bà chủ đặt tô mì xuống rồi nói với cô :
- Mì tới đây, con ăn đi cho nóng. Ngon miệng nhé.
Hạ Du mỉm cười và bắt đầu ăn, ăn xong cô chào tạm biệt bà chủ rồi đi bộ về nhà. Về tới nhà cô liền đi vào nhà ngủ một giấc, tới tối Hạng Vũ gọi hỏi có muốn đi ăn không. Nhưng cô từ chối, cô muốn ở nhà để nghỉ ngơ, cô muốn đi yên tĩnh một mình. Hạng Vũ nghe thế cũng không ép cô, nên anh để cô một mình. Hạ Du ngồi ở sofa đặt sát cửa sổ nhìn xuống dưới, có thể ở nhà cô thì cô thích nhất chỗ này. Lúc mẹ còn sống mẹ cũng hay ngồi ở đây để nhìn xung quanh. Hạ Du trầm ngâm suy nghĩ một điều gì đó, thì bất ngờ chuông cửa vang lên. Hạ Du hơi nhíu mày, suy nghĩ :
" Ai tới giờ này, mà ngoại trừ mọi người ở đây và đám Hạng Vũ ra thì đâu ai biết mình tới đây đâu nhỉ ? "
Cũng suy nghĩ, nhưng cô vẫn ra ngoài nhìn qua mắt mèo ở cửa chính. Nhìn thấy là một người đàn ông cao to, mặc vest đen và đeo kính đen. Hạ Du nhìn thấy người đó, liền núp hẳn sau lưng cửa không phát ra tiếng động gì. Hạ Du biết người này là ai, là tay chân của Hạ Đồng. Người bác tốt đẹp của cô, Hạ Du mỉm cười mỉa mai nghĩ :
" Ông ta đánh tiếng tới đây, không phản bác lại thật có lỗi với ông ta "
Xong cô nhắn một tin cho Hạng Vũ nội dung :
" Hạ Đồng vươn tay tới nhà em rồi "
Hạng Vũ bên kia đang dùng bữa với bằng hữu của mình, đọc được tin nhắn mắt anh ta hơi nhếch lên. Trả lời lại tin nhắn ý :
" Anh biết phải làm gì rồi ."
Người đang dùng bữa với Hạng Vũ nhìn biểu cảm của anh ta như thế liền nói :
- Sao thế, ai lại chọc vào cậu à ?
Hạng Vũ nghe vậy ngước mặt lên :
- Cậu đúng là bạn mình. Nhìn cái biết luôn
Người đó vừa lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau tay, đáp lại :
- Cậu quên chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm sao ?
Hạng Vũ cười nói :
- Đúng ha, vậy cậu ngồi đây tí nha. Tôi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại rồi tôi quay lại.
Người đó làm động tác mời, nói :
- Xin mời Hạng công tử cứ tự nhiên, tôi không dám làm trễ nải công việc của Hạng công tử.
Hạng Vũ liền đi ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó :
- Alo, anh ba
- ...
- Đúng rồi, hắn đang đứng trước cửa nhà. Anh cho người tới xử lý đi
- ...
- Được cảm ơn anh. Đừng để bọn chúng quay lại lần nữa.
- ...
- Được mai em mời anh ăn cơm.
Xong xuôi, Hạng Vũ gửi tin nhắn cho Hạ Du :
- Đừng đi ra ngoài để anh xử lý.
Rất nhanh có tin phản hồi :
- Ok, em lên phòng rồi.
Xong xuôi, Hạng Vũ đi vào nhà hàng để tiếp tục dùng bữa với bạn mình. Thấy Hạng Vũ và người đàn ông kia gật đầu với anh và nói :
- Mời Hạng thiếu gia ngồi, dùng cho xong bữa chúng ta còn bàn công việc.
Rồi hai người lại tiếp tục dùng bữa và bàn công việc đang dang dở.
Hạ Du sau khi đọc tin nhắn của Hạng Vũ liền đi lên trên phòng ngủ bên trên để đi tắm và nghỉ ngơi, còn cái người bên ngoài kia. Kệ đi Hạng Vũ đã bảo giải quyết xong rồi không cần quá quan tâm. Cô cần nghỉ ngơi, sắp tới cô cần chuẩn bị thật tốt cho một việc quan trọng khác cần xử lý.
~ Còn tiếp ~
Đi đến một phần mộ được cắt cỏ dọn dẹp sạch sẽ, trên bia mộ là tên mẹ cô trên mặt cô hiện lệ nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp nhất từ trước đến giờ. Cô lên tiếng :
- Mẹ ơi,con gái hư bây giờ mới đến thăm mẹ được. Con hư quá phải không, đã rất lâu rồi không đến thăm mẹ. Mẹ ở dưới đó có lạnh không? Mẹ có nhớ con không? Con rất nhớ mẹ, mẹ giận con không đến thăm mẹ phải không? Tại sao mẹ không về thăm con trong giấc mơ, như ngày xưa mẹ kể bà ngoại về thăm mẹ trong mơ ý. Mẹ ơi tiểu Du nhớ mẹ."
Chỉ trước mặt mẹ cô mới yếu đuối như thế, từ trước đến giờ đi học bị bắt nạt cô không khóc,trượt ngang để đạt đến ước mơ cô không khóc. Chỉ khi nghe tin mẹ bệnh, cô đã khóc hơn 1 ngày trời, cô khóc vì sự vô tâm của mình. Ở cùng với mẹ mà không phát hiện ra mẹ bệnh, bảo sẽ lo cho mẹ thật tốt mà đến khi mẹ bệnh nặng mới biết. Hứa với bản thân sẽ lo cho mẹ mà nhìn thấy mẹ ra đi mà không thể làm gì ngoài chấp nhận, ngày mẹ mất cô mới thấy bản thân chẳng thể làm gì giúp mẹ được cả.
Ở với mẹ đến chiều cô cũng tạm biệt bà để đi về, cô lững chững đi bộ về không gọi ai đến đón cũng không gọi xe vì cô muốn nhìn xung quanh sau một thời gian ở trong tù. Gần đến nhà thì cô nhận được điện thoại, nhìn tên người gọi đến cô cười mỉa mai nghe điện thoại :
"Chào bác cả thân mến của tôi. Tôi ra tù chắc ông buồn lắm."
"..."
"Thật xin lỗi tôi lại không có ý định vào tù lần hai rồi, đành nhờ con gái thân yêu của bác vào thay tôi thôi."
"..."
"Bác nghĩ tôi có dám hay không? "
"..."
"Ồ bác chịu vào vấn đề chính rồi kìa ."
"..."
"Một mối làm ăn không lỗ. Tôi nghĩ mình nên xem xét lại, bao giờ xem xét xong tôi gọi lại cho bác."
"..."
"Ngay bây giờ á?"
"..."
"Bây giờ chưa được, chưa suy nghĩ kỹ tôi không dám quyết định "
"..."
"Chịu khó đợi thêm nhé bác thân mến."
Không đợi bên kia trả lời cô lập tức tắt máy, lại muốn lợi dụng cô ư mơ tiếp đi.
Cũng tại thời điển đó ở chỗ tại Hạ gia, Hạ Đổng ném điện thoại trên tay xuống bàn tức giận quát :
"Mẹ kiếp, con ranh con dám trả giá với mình."
Hạ Tiểu Nhã mở cửa đi vào :
"Ba ơi, bao giờ ba định tổ chức đám cưới cho bọn con?"
Hạ Đồng nhìn thấy con gái đi vào, gương mặt tức giận hơi giãn ra :
"Tháng sau đi, bảo Vân Hạo chuẩn bị sính lễ đầy đủ rồi cử hành hôn lễ. Em bé sao rồi. "
Hạ Tiểu Nhã xoa bụng mỉm cười :
"Em bé khỏe ạ, bác sĩ dăn phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận. Không được vận động mạnh."
Hạ Đồng gật đầu :
"Được rồi lát bảo mẹ dặn người lớn chuẩn bị đồ ăn cho con cẩn thận, bây giờ ba ra ngoài có chút việc. Thời gian này con làm gì cũng phải cẩn thận. "
Nói xong ông ta cầm áo ra ngoài, ông ta cần xử lý chút chuyện trước khi đám cưới của con gái ông ta đến.
Gọi điện xong, Hạ Du liền đi vào quán ăn gần nhà. Quán ăn từ lúc cô còn bé đã ăn ở đây, vừa bước vào bà chủ quán đã mỉm cười với cô :
- Tiểu Du à con, quay về rồi à. Ăn gì để cô làm cho nào.
Hạ Du mỉm cười đi vào bàn ngồi nói :
- Dạ cho cháu 1 phần mì trứng thịt viên cô nhé.
Bà chủ quán mỉm cười gật đầu với cô, sau đó quay lại làm mì cho cô. Hạ Du nhìn xung quanh, chỗ này lúc trước mẹ còn sống cô và mẹ thường hay tới ăn. Cũng coi là một phần tuổi thơ của cô, mọi thứ xung quanh đều không thay đổi chỉ có người bên cạnh cô là không còn nữa thôi. Ngồi một lát thì bà chủ mang mì ra cho cô, bà chủ đặt tô mì xuống rồi nói với cô :
- Mì tới đây, con ăn đi cho nóng. Ngon miệng nhé.
Hạ Du mỉm cười và bắt đầu ăn, ăn xong cô chào tạm biệt bà chủ rồi đi bộ về nhà. Về tới nhà cô liền đi vào nhà ngủ một giấc, tới tối Hạng Vũ gọi hỏi có muốn đi ăn không. Nhưng cô từ chối, cô muốn ở nhà để nghỉ ngơ, cô muốn đi yên tĩnh một mình. Hạng Vũ nghe thế cũng không ép cô, nên anh để cô một mình. Hạ Du ngồi ở sofa đặt sát cửa sổ nhìn xuống dưới, có thể ở nhà cô thì cô thích nhất chỗ này. Lúc mẹ còn sống mẹ cũng hay ngồi ở đây để nhìn xung quanh. Hạ Du trầm ngâm suy nghĩ một điều gì đó, thì bất ngờ chuông cửa vang lên. Hạ Du hơi nhíu mày, suy nghĩ :
" Ai tới giờ này, mà ngoại trừ mọi người ở đây và đám Hạng Vũ ra thì đâu ai biết mình tới đây đâu nhỉ ? "
Cũng suy nghĩ, nhưng cô vẫn ra ngoài nhìn qua mắt mèo ở cửa chính. Nhìn thấy là một người đàn ông cao to, mặc vest đen và đeo kính đen. Hạ Du nhìn thấy người đó, liền núp hẳn sau lưng cửa không phát ra tiếng động gì. Hạ Du biết người này là ai, là tay chân của Hạ Đồng. Người bác tốt đẹp của cô, Hạ Du mỉm cười mỉa mai nghĩ :
" Ông ta đánh tiếng tới đây, không phản bác lại thật có lỗi với ông ta "
Xong cô nhắn một tin cho Hạng Vũ nội dung :
" Hạ Đồng vươn tay tới nhà em rồi "
Hạng Vũ bên kia đang dùng bữa với bằng hữu của mình, đọc được tin nhắn mắt anh ta hơi nhếch lên. Trả lời lại tin nhắn ý :
" Anh biết phải làm gì rồi ."
Người đang dùng bữa với Hạng Vũ nhìn biểu cảm của anh ta như thế liền nói :
- Sao thế, ai lại chọc vào cậu à ?
Hạng Vũ nghe vậy ngước mặt lên :
- Cậu đúng là bạn mình. Nhìn cái biết luôn
Người đó vừa lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau tay, đáp lại :
- Cậu quên chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm sao ?
Hạng Vũ cười nói :
- Đúng ha, vậy cậu ngồi đây tí nha. Tôi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại rồi tôi quay lại.
Người đó làm động tác mời, nói :
- Xin mời Hạng công tử cứ tự nhiên, tôi không dám làm trễ nải công việc của Hạng công tử.
Hạng Vũ liền đi ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó :
- Alo, anh ba
- ...
- Đúng rồi, hắn đang đứng trước cửa nhà. Anh cho người tới xử lý đi
- ...
- Được cảm ơn anh. Đừng để bọn chúng quay lại lần nữa.
- ...
- Được mai em mời anh ăn cơm.
Xong xuôi, Hạng Vũ gửi tin nhắn cho Hạ Du :
- Đừng đi ra ngoài để anh xử lý.
Rất nhanh có tin phản hồi :
- Ok, em lên phòng rồi.
Xong xuôi, Hạng Vũ đi vào nhà hàng để tiếp tục dùng bữa với bạn mình. Thấy Hạng Vũ và người đàn ông kia gật đầu với anh và nói :
- Mời Hạng thiếu gia ngồi, dùng cho xong bữa chúng ta còn bàn công việc.
Rồi hai người lại tiếp tục dùng bữa và bàn công việc đang dang dở.
Hạ Du sau khi đọc tin nhắn của Hạng Vũ liền đi lên trên phòng ngủ bên trên để đi tắm và nghỉ ngơi, còn cái người bên ngoài kia. Kệ đi Hạng Vũ đã bảo giải quyết xong rồi không cần quá quan tâm. Cô cần nghỉ ngơi, sắp tới cô cần chuẩn bị thật tốt cho một việc quan trọng khác cần xử lý.
~ Còn tiếp ~