Hắn thu dọn mặt bàn, ổn định tâm trạng rồi dán mắt nhìn chằm chằm vào bức tường cũ kĩ trong phòng như thường ngày, đó là hướng sân khấu. Hắn đang đợi Ellie, đợi cô gái mình yêu cất tiếng hát, bởi buổi diễn tập đã bắt đầu.
Chẳng bao lâu sau, quả nhiên tiếng hát động lòng người của Ellie đã truyền tới. Bài nhạc cổ điển có âm điệu mượt mà êm ái được giọng nữ trầm thể hiện theo cách kinh điển nhất, khiến lòng người lắng dịu như đang nghe khúc hát ru.
Hắn nhớ tới bài ca không biết tên mẹ từng ngâm nga lúc hắn còn nhỏ. Lúc đó mẹ nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, mái tóc dài như tảo bẹ của bà xõa ra, dịu dàng rủ xuống trước mắt hắn. Em gái thì ngoan ngoãn đáng yêu ngồi bên cạnh, cùng nghe tiếng hát của mẹ.
Như vô số lần trước đó, Di Tân yên lặng lắng nghe tiếng hát lúc có lúc không truyền qua vách tường. Nhưng có lẽ tiếng hét càng lúc càng chát chúa bên tai khiến hắn dần không thể tập trung được nữa, vậy nên Di Tân dùng ánh mắt vô thần nhìn lung tung.
Một lúc lâu sau hắn mới phát hiện mình vẫn luôn nhìn vào thùng rác bên cạnh. Nơi đó lộ ra một góc của tờ báo bị xé rách, là con mắt cong cong của người thanh niên.
Di Tân không biết tại sao mình lại phải nhìn chằm chằm vào góc báo nhỏ xíu ấy, nhưng rành là hắn thất bại rồi.
Có lẽ là tâm trạng của em gái đang ảnh hưởng đến mình, Di Tân đoán vậy.
【Ê đồ con hoang chết toi, mày đang ghen đấy hử? Ghen vì cô gái mày thích cũng yêu Tửu Sơ sao?】
【Ha ha ha! Tuy con đàn bà đấy cũng đáng chết nhưng nó làm tốt lắm, còn giúp mày nhìn nhận rõ bản thân! Cả đời này mày đừng hòng được hạnh phúc!】
【Ê đồ con hoang chết toi, mày đang ghen đấy à? Ghen vì cô gái mày thích cũng yêu Tửu Sơ à?】
【Thế mà mày dám ghét Tửu Sơ của tao —— hay là mày ghét cảm giác thích đàn ông?】
【Cái đồ ngu sớm muộn gì cũng xuống địa ngục! Thằng khốn nạn ích kỷ! Đồ con lợn ngu xuẩn!】
【Vĩnh viễn cũng chẳng có ai yêu mày đâu, số phận của mày là cô độc đến chết!】
【Giống như mẹ từng nghe nói, sau khi mày chết chẳng ai thèm nhớ đến mày!】
Di Tâm tiếp tục chế nhạo và nguyền rủa, mỗi lúc một nặng nề.
Di Tân tự nhận mình là một người có khả năng tự khống chế rất mạnh. Khác với em gái có tính cách nóng nảy dễ nổi khùng, hắn lý trí và điềm tĩnh hơn nhiều. Nhưng hôm nay, không biết vì sao mà hắn lại có phần không thể chịu được tiếng hét bên tai, không thể chịu đựng việc người thân duy nhất của mình vô cớ gây sự như thường ngày nữa.
Lạch cạch! Di Tân lấy hộp thuốc trong ngăn kéo ra rồi nuốt mấy viên trong giọng nói oán độc của Di Tâm.
Sau đó, thế giới trước mắt hắn bỗng lặng yên.
Trong sự yên lặng dị thường đó, giọng nói âm u của em gái hắn dần vặn vẹo nhưng vẫn chất chứa ác ý tối tăm: 【Di Tân! Mày sẽ hối hận! Tao thề ——】
Giọng nói biến mất trong tiếng ù tai, Di Tân lẳng lặng đợi tiếng ù này biến mất. Đối với tiếng vang chói tai như sắp chọc thủng màng nhĩ này, dường như hắn đã quen rồi. Hắn chỉ yên tĩnh mở to mắt nhìn thế giới dần vặn vẹo biến hình theo tiếng ù đến tận khi nó trở lại là một căn phòng tối tăm ẩm ướt dưới hầm.
Cho đến khi âm thanh biến mất hoàn toàn, huyệt thái dương của Di Tân vẫn giần giật vì cơn đau dữ dội. Nhưng hắn chẳng hề bận lòng, thậm chí vẻ mặt hắn cũng chẳng chút thay đổi. Hắn đã quen với đau đớn, hắn đã chẳng còn để ý những đau khổ đi kèm với cơ thể máu thịt này nữa rồi.
Không còn tâm trạng tiếp tục nghe hát, Di Tân đứng dậy đi tới chỗ đạo cụ và tạp vật chất đống trong phòng, hắn lôi trong đó ra một giá vẽ.
Trên giá là bức tranh hắn chưa vẽ xong đã bị Di Tâm vứt vào đống linh tinh kia. Di Tâm thường nhân lúc ý thức của hắn ngủ say không thể khống chế cơ thể mà đập phá trắng trợn, Di Tân cũng quen rồi.
Lấy bức tranh bị nhuộm bẩn ra, Di Tân nhẹ tay lau sạch vết bẩn, những chỗ thực sự không thể lau hết được hắn che phủ bằng màu sắc khác. Trong tranh là một người phụ nữ mặt váy dài trắng, mái tóc dài như tảo bẹ mềm mại quấn quanh cánh tay, trông cô như đang hát nhưng gương mặt cô lại trống không khiến người ta không thể nhận ra rốt cuộc cô là ai.
Lúc vẽ tranh, lưng Di Tân thẳng tắp, tư thế cầm cọ cũng rất chuẩn, có vẻ đó là thói quen được hình thành từ khi hắn còn bé và duy trì mãi đến hiện tại. Khí chất được sự giáo dục ưu việt bồi đắp khiến Di Tân đang mải mê vẽ tranh trông hệt một chàng công tử quý tộc có gia cảnh tốt đẹp, song khuôn mặt đáng sợ và vô cảm của hắn lại tạo nên cảm giác trái ngược một cách kỳ lạ.
Hắn thành thạo phủ từng lớp màu lên vải vẽ cho đến khi bối cảnh sau lưng người phụ nữ váy trắng trở nên rực rỡ và lộng lẫy, khiến cô như đang đứng ở trung tâm thế giới nhưng mãi mà hắn vẫn chưa hạ bút vẽ gương mặt cô.
Cứ như vậy, Di Tân vẽ xong bức tranh người phụ nữ váy trắng không có mặt, tâm trạng hắn cũng đã ổn định hơn nhiều. Hắn thu dọn dụng cụ vẽ tranh rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc đứng dậy, Di Tân vô tình đụng đổ thùng giấy bên cạnh khiến một đống giấy tờ bên trong rơi ra ngoài. Di Tân ngồi xuống kiểm tra rồi nhặt từng tờ lên, sau đó hắn phát hiện dường như đây là những bài viết và tranh ảnh được cắt ra từ tạp chí và báo giấy.
Gần như mỗi tờ đều viết hai từ “Tửu Sơ”, mỗi một chỗ trống đều được dòng “em yêu anh” màu đỏ tươi lấp đầy.
Là kiệt tác của Di Tâm.
Số lượng nhiều đến độ người ta có thể hình dung người sưu tầm đã phải tốn bao nhiêu công sức mới thu thập được nhiều tạp chí và báo như vậy.
Nhìn tờ giấy trong tay, Di Tân như đang nghĩ ngợi gì đó, ánh mắt hắn dừng lại trên những con chữ, tất cả đều là bài viết khen ngợi hoặc kể lại cuộc đời của Tửu Sơ. Fan của nam ca sĩ tên Tửu Sơ này không tiếc lời ca tụng y.
Dường như đối với họ dù lời khen có cường điệu đến đâu cũng có vẻ vô cùng nhạt nhoà, chúng không lột tả được một phần vạn chỗ tốt của Tửu Sơ, vậy nên họ phải tiếp tục viết thêm nhiều bài ca ngợi để bày tỏ niềm ngưỡng mộ và khao khát trong lòng mình.
Ngoài bài viết còn có ảnh chụp. Hắn mở ra xem, tấm nào cũng chỉ có mỗi cậu ca sĩ Tửu Sơ kia. Di Tâm cắt bỏ tất cả những người chung khung hình với y, chỉ giữ lại hình ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo của một mình Tửu Sơ.
Có tấm đen trắng, có tấm như bị tạp chí giải trí chụp lén nên mờ căm, hoặc nhòe nhoẹt vì phơi sáng quá độ, nhưng dù mờ đến mấy cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của cậu ca sĩ trẻ, dù bối cảnh tối tăm đến đâu người ta cũng nhận ra y trong chớp mắt.
Đó là một vẻ đẹp rực rỡ hoàn toàn khác với Ellie. Hệt như bộ trang phục tùy ý đơn giản trên người, nụ cười mỉm nhẹ nhàng trên làn da trắng như tuyết của y cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người. Đặc biệt là đôi mắt đen xinh đẹp kia, chúng trong veo như hổ phách và nhuộm một thứ ánh sáng dịu dàng khiến người ta mê mẩn.
Di Tân lật xem ảnh, dường như hắn đang nghĩ gì đó nên nửa ngày sau mới dừng động tác. Hắn nhận ra mình xem ảnh quá lâu rồi, đối với hắn chuyện này không hề bình thường. Hắn chắc mẩm đây là cảm xúc của em gái đang ảnh hưởng tới mình.
Di Tân không muốn tiếp tục như thế này nữa, hắn buộc phải cho đứa em gái xưa nay luôn kiêu căng biết sự phản cảm của hắn với Tửu Sơ, sau đó bắt “nàng” ngừng gây ảnh hưởng lên hắn.
Bởi vì hắn cực kỳ kháng cự cái người sẽ phá hủy cuộc sống bình yên này của mình, Di Tân xé một phát quá nửa trang giấy.
Nhưng lúc sắp xé toạc tấm ảnh Di Tân bỗng khựng lại, ngón tay hắn tạm dừng trên gương mặt tươi cười của người thanh niên. Sau giây lát chần chừ, cuối cùng hắn không xé tiếp.
Có lẽ là để đường lui cho em gái, Di Tân nghĩ vậy, đoạn hắn sắp xếp lại đống ảnh rồi đặt chúng chồng lên nhau. Nhưng quả nhiên hắn vẫn rất ghét cái người này.
Nhìn tấm ảnh trong tay, đáy mắt Di Tân lắng đọng một thứ cảm xúc đến chính hắn cũng không thể phân biệt được. Hắn nghĩ, có lẽ đây chính là cảm giác chán ghét.
Phập! Một con dao găm sắc bén ghim chặt đống ảnh lên tường, cũng xé rách nụ cười mỉm của người trong ảnh. Nhìn đống ảnh bị ghim chặt của tình địch, Di Tân bỗng cảm thấy tâm trạng mình bức bối khó hiểu.
Có lẽ là do hắn ghét tay ca sĩ này quá rồi, thế nên hắn mới cảm thấy khó chịu đến thế.
Di Tân chỉ có thể giải thích như vậy.
- Hết chương 003-