• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tiếng Di Tâm, bàn tay cầm vải của Di Tân thoáng khựng lại, khớp xương vốn trắng nhợt vì vô thức siết chặt mà trở nên trắng nhởn.

【Di Tân, sao mày không nói gì?】

Dưới tầng hầm, giọng nói âm u của Di Tâm có vẻ chói tai lạ thường.

Gã trai cao to cụp mắt, đôi con ngươi đen kịt không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào. Môi hắn mấp máy như muốn nói nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Có vẻ Di Tâm đã hiểu ra gì đó, hiếm có lúc hắn không phát cuồng như mọi ngày, nhưng điều đó còn đáng lo hơn bình thường. Dưới vẻ ngoài sóng yên bể lặng là sự phẫn nộ và oán hận tột độ.

Di Tân nhìn bức tranh phủ vải trắng trong tay. Hắn cảm nhận được nỗi oán hận của em gái đang không ngừng tràn vào trái tim chung của hai người như con lũ lớn, cuối cùng tụ thành châm độc thấu xương có thể đâm xuyên linh hồn.

【Tốt nhất là mày bỏ những suy nghĩ không nên có kia đi, Di Tân ạ.】

Giọng Di Tâm trầm thấp đầy căm ghét. Nói đoạn hắn không lên tiếng nữa, dường như đã bỏ qua chuyện này, nhưng Di Tân biết Di Tâm chỉ dằn nỗi hận xuống đáy lòng, chờ đến cơ hội tốt nhất mới báo thù.

Sự thật đúng là vậy.

Mấy ngày tiếp theo, Di Tâm không nói một lời với Di Tân nhưng mỗi khi đêm xuống, Di Tân chìm vào giấc ngủ mất ý thức thì Di Tâm sẽ nhảy ra quậy tanh bành. Bức tranh phủ vải trắng kia cũng không rõ tung tích, chẳng biết đã bị Di Tâm giấu đi đâu rồi.

Di Tân chỉ biết chắc Di Tâm không làm hỏng nó, hắn biết em gái mình thích Tửu Sơ đến đâu. Ngoại trừ tranh và ảnh chụp ra, mọi thứ còn lại đều bị hắn hủy hoại sạch sẽ. 

Đối với những chuyện này, từ đầu đến cuối Di Tân vẫn giữ thái độ cúi đầu nhẫn nhịn. Hắn không phản kháng, mỗi ngày tỉnh dậy hắn vẫn bình tĩnh thu dọn phòng, dù khung tranh bị đập nát hay ga giường rách toang, Di Tân đều dọn dẹp từng cái thật ngăn nắp.

Song Di Tâm ngày một quá đáng, ngày sau phòng tan hoang hơn ngày trước.


Cho đến một sáng nọ, Di Tân vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy mấy hàng chữ chửi rủa được viết bằng phẩm màu đỏ tươi trên bức tường ngay đầu giường.

“Mau cút xuống địa ngục!”

“Sao mày còn chưa chết!!!”

“Mãi mãi không có ai yêu mày!”

“Đồ yêu ma quỷ quái thay lòng đổi dạ!”

“GHÊ TỞM!!!”

Di Tân cúi đầu và nhìn thấy phẩm màu chưa khô trên tường nhỏ xuống giường, đỏ rực như máu. Trên mặt hắn vẫn chẳng có chút dao động cảm xúc nào, chỉ có mu bàn tay tái nhợt căng ra làm mạch máu xanh phồng lên, trên đốt tay thuôn dài hãy còn sót vệt màu.

Di Tân đứng dậy. Nhìn mặt đất bừa bãi hắn bỗng cảm thấy dường như bên tai lại có tiếng ầm ĩ thoắt ẩn thoắt hiện, lần đầu tiên hắn cảm thấy có phần không thể chịu đựng được cơn đau giật cục ở thái dương.

Cảm giác như não sắp nứt ra, thế giới trước mắt bắt đầu vặn vẹo biến hình.

Phải uống thuốc rồi!

Di Tân cau mày lấy lọ thuốc trong ngăn kéo ra, bàn tay khẽ run như đang dự báo trạng thái tinh thần đầy nguy hiểm của hắn lúc này, mấy viên thuốc rơi vào lòng bàn tay đang run rẩy.

Di Tân – sắp mất sạch lý trí – nuốt trọn nắm thuốc, sau đó thế giới dần trở lại bình thường trong tiếng ù ù chối tai. Ánh mắt đờ dại của hắn đã lấy lại tiêu cự, bàn tay cũng thôi run rẩy, chỉ có thái dương vẫn giật từng cơn đau đớn khó người thường nào có thể chịu đựng.

Di Tân không để ý tới cơn đau này, bởi đối với hắn nó quá nhỏ nhặt. Hắn chỉ nhìn lọ thuốc rỗng trong tay rồi nhận ra có vẻ mình đã uống quá nhiều. Đây là thuốc ức chế thần kinh, chỉ một – hai viên đã đủ để Di Tâm mất đi ý thức.

Đằng này hắn lại nốc cả lọ.

Di Tân lật xem lọ thuốc trong tay, sau đó hắn đột nhiên nhớ ra gì đó rồi nhìn sang nửa căn phòng của Di Tâm.

Ở cái bàn dán đầy ảnh Tửu Sơ có một tấm vé vào cổng công viên giải trí hôm qua Tửu Sơ mới gửi tới, y đã hẹn với Di Tâm hôm nay sẽ cùng đi công viên chơi.

Hẹn gặp lúc mười giờ trưa, mà giờ đã bảy giờ rồi. Còn ba tiếng nữa.

Di Tân đi tới cạnh bàn và kéo mở một ngăn kéo, quả nhiên nhìn thấy một tấm vé được đặt ngay ngắn. Vé vào cổng không hạn chế thời gian, hôm qua Tửu Sơ đã hẹn mười giờ sáng nay y sẽ đón Di Tâm đi chơi.

“……”

Di Tân không biết vì sao mình lại thấy hơi căng thẳng, hắn cầm lọ thuốc lên lần nữa, thấy mỗi viên có tác dụng năm tiếng. Tuy biết hiệu quả của thuốc không mạnh lên dù uống quá liều nhưng Di Tân nhớ lần trước, sau khi mình uống mấy viên giọng Di Tâm đã biến mất tròn một ngày.

Có lẽ do Di Tân hiếm khi uống thuốc khống chế bệnh tình kiểu này nên hắn không bị kháng thuốc, mỗi lần uống vào thuốc đều phát huy hiệu quả rất tốt, thậm chí còn tốt hơn hiệu quả tốt nhất được viết trên tờ hướng dẫn.

Di Tân im lặng cất lọ thuốc đi rồi lại nhìn tấm vé trong ngăn kéo. Tấm vé vào cổng in ấn đẹp mắt, mặt trên vẽ một nhân vật hoạt hình đang mỉm cười ngọt ngào pha chút trẻ con trên nền giấy sặc sỡ.

Dưới tầng hầm tối tăm, trong bầu không khí u ám với bức tường đầy chữ màu đỏ máu, Di Tân và nhân vật hoạt hình nhìn nhau mãi không rời mắt.

Mái tóc đen ngắn che phủ gương mặt tái nhợt, vết sẹo hằn sâu mang đến cảm giác khủng bố. Rõ ràng trên mặt gã đàn ông cao to không lộ chút biểu cảm dư thừa nào nhưng dường như từ những chuyển động cứng nhắc của cơ thể, ta có thể nhận ra một chút bối rối lẫn mờ mịt của Di Tân.

Trong sự tĩnh mịch như chết, cuối cùng đầu ngón tay tái nhợt chạm vào tấm vé trong ngăn kéo, sau một thoáng do dự vẫn cầm lấy.Đúng mười giờ sáng Tửu Sơ có mặt ở cổng sau Nhà hát. Trước kia y thường đi cổng trước, nhưng hành động đó có vẻ quá lộ liễu nên giờ Tửu Sơ đã quen chờ ở cổng sau.

Hôm nay y tự lái xe tới để tiện quay về bất cứ lúc nào sau một ngày đi chơi. Địa điểm lần này do Tửu Sơ chọn, nó là công viên giải trí nổi tiếng của thành phố, hơi xa trung tâm nội thành. 

Tuy gọi là công viên giải trí nhưng nó giống một công viên chủ đề[1] hơn, diện tích cực lớn, lái xe mất nửa tiếng mới đi được một vòng xung quanh công viên. Các tiện ích giải trí đa dạng cũng như trung tâm mua sắm và nhà hàng trong đó rất thích hợp cho các cặp đôi đến chơi. 

Chú Thích [1]

Tửu Sơ dừng xe rồi nhìn vào cổng sau Nhà hát, quả nhiên thấy được bóng “Di Tâm”. Y hạ cửa sổ, vẫy tay ra hiệu hắn có thể lên xe luôn.

Mấy ngày nay Tửu Sơ bận bắn tỉa mấy thành viên của Câu lạc bộ Thập Trưởng lão nên có phần mệt mỏi, hôm nay mới rảnh rỗi nên y hẹn Di Tâm đã lâu không gặp đi hẹn hò. 

Đương nhiên có một phần lý do liên quan đến nguyên tác.

Tửu Sơ nhớ lại nội dung gốc, thời gian này hẳn là giai đoạn mập mờ của nam nữ chính. Theo nguyên tác, sự thân mật của nam nữ chính đã khơi dậy lòng thù địch của rất nhiều kẻ ái mộ nữ chính, trong đó có cả nhân cách chủ Di Tân khổ đại cừu thâm. 

Nghĩ tới nhân cách chủ luôn tự cho rằng mình yêu nữ chính, Tửu Sơ hơi rối rắm. Dù sao Di Tân cũng là một biến số trong kế hoạch của y, nếu không khống chế thì sau này khó tránh sai sót.

May sao Di Tâm rất mực nghe lời y, đủ để bù trừ cho sự bất hợp tác của nhân cách chủ.

Nhằm đề phòng nhân cách chủ vì quá ái mộ Ellie mà sinh ác ý với nam chính như trong nguyên tác, Tửu Sơ cảm thấy tốt nhất là thời gian này mình nên tranh thủ đưa Di Tâm ra ngoài giải sầu. Chỉ cần tách hắn khỏi nam nữ chính, khiến nhân cách chủ không có thời gian gặp họ thì bớt được rất nhiều phiền toái.

Tửu Sơ mải nghĩ ngợi không nhận ra gã trai cao to lần chần mãi mới tới cạnh xe, hắn mở cửa bằng động tác cứng đơ, sau đó hoang mang ngồi vào bằng tư thế còn luống cuống hơn cả lần đầu Di Tâm lên xe.

Tửu Sơ thoát khỏi dòng suy tư, y vừa định lái xe đi bỗng liếc thấy vẻ mặt hơi máy móc của “Di Tâm”.

Hử?

Tửu Sơ nhìn sang người yêu đang ngồi ở ghế phụ. Lúc đối diện với đôi con ngươi đen kịt đầy căng thẳng của hắn, y thoáng sửng sốt nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục ánh mắt ôn hòa thường ngày.

Là một người làm nhiệm vụ kỳ cựu, từ lâu Tửu Sơ đã tôi rèn được sự bình tĩnh tuyệt đối, huống hồ đây chỉ là người yêu đổi một nhân cách khác thôi mà.

“Em ngồi vững nhé, chúng ta xuất phát đây!” 

Hệt dòng suối mát lạnh, dường như giọng nói trong trẻo thanh lãnh của riêng Tửu Sơ có thể chảy vào lòng người ta mà rửa sạch mọi căng thẳng và mệt mỏi.

Gã trai cao to ngồi ở ghế phụ học theo em gái cúi đầu xuống, nhưng khi nghe thấy giọng của Tửu Sơ thì không dằn lòng nổi liền ngẩng đầu ngắm nhìn sườn mặt đang chăm chú lái xe của y mà thất thần.

Hồi lâu sau hắn mới hoàn hồn, đầu lại cúi thấp, ánh mắt tối tăm. Tất cả những thứ này đều thuộc về em gái, mà hắn chỉ là tên trộm nhục nhã thừa dịp chủ nhân không thể để ý mà chôm chỉa báu vật của hắn.

Di Tân hiểu rất rõ điểm này.

Hắn biết mình không nên tới, biết mình nên viện bừa một cớ nào đó để che giấu cho em gái chứ không phải tự ý thay em gái tham gia cuộc hẹn chỉ thuộc về hai người yêu nhau này.

Song Di Tân chẳng tài nào nói rõ cảm giác trong lòng, hắn chỉ có thể che giấu những suy nghĩ không thể cho ai biết của mình bằng một lý do giả dối rằng không muốn làm người yêu của em gái thất vọng nên hắn mới thay Di Tâm hoàn thành cuộc hẹn mà hắn không tới được.

Chứ không phải lý do hèn hạ nào khác.

Di Tân lặp lại, đồng tử hắn hơi giãn ra như thể chính hắn cũng không thể bị lý do này thuyết phục. 

Đến tận lúc Tửu Sơ dừng xe Di Tân vẫn chưa thể thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, huyệt thái dương lại truyền tới cơn đau dữ dội nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thản đến độ gần như đờ dại.

“Đi thôi, Di Tân.”

Giọng nói dịu dàng của chàng ca sĩ trẻ vang lên, chẳng hiểu sao lại khiến hắn có ảo giác như y đang gọi tên mình[2]. Tiếc rằng ảo giác chung quy vẫn là ảo giác, trong mắt y chỉ có mỗi em gái hắn mà thôi.

Chú Thích [2]

Di Tân ngẩng đầu lên. Hắn theo Tửu Sơ xuống xe, đi vào công viên giải trí nức tiếng toàn thành phố.

“Hôm nay em im lặng thế, không giống mọi khi.” 

Tửu Sơ đi bên cạnh Di Tân, đôi mắt dưới kính râm nhìn sang hắn như đang ám chỉ.

Đồng tử Di Tân co lại, hắn hơi hoảng hốt nhìn qua Tửu Sơ, thế nhưng lúc đối diện với đôi mắt lộ ra sau kính râm, hắn chỉ nhìn thấy ý cười dịu dàng.

“Em cứ yên tâm. Anh đã nói rồi mà, dù em có một mặt khác thì em vẫn là người yêu của anh.” 

Tửu Sơ lặp lại câu nói mấy ngày trước.

Ngay từ đầu, “một mặt khác” mà Tửu Sơ nói không chỉ bao gồm bản tính vặn vẹo bệnh hoạn của Di Tâm mà còn cả bản chất hai tầng nhân cách của bọn hắn. Nhưng giờ xem ra cả Di Tâm lẫn Di Tân đều không hiểu ý y.

Trong mắt Tửu Sơ thì Di Tâm và Di Tân là một, dù biểu hiện tính cách khác một trời một vực thì bản chất vẫn giống hệt nhau. Tửu Sơ sẽ không vì quen Di Tâm trước mà ôm thành kiến với Di Tân, huống chi Tửu Sơ đã nhận ra trạng thái tâm lý của nhân cách chủ thường xuyên dao động, cho dù bị nhân cách phụ ảnh hưởng thì thái độ của nhân cách chủ cũng quá lung lay bất ổn.

Bị nguyên tác gắn chặt cái mác “bệnh nhân tâm thần”, gã đàn ông này có tinh thần yếu ớt và nhân cách quá hỗn loạn, có lẽ chính hắn cũng không rõ suy nghĩ của mình. Theo Tửu Sơ, dù việc yêu Ellie hay xử lý những chuyện khác, nhân cách chủ của đối tượng trừng phạt đều ấu trĩ giống hệt một đứa trẻ.

Một đứa trẻ giả vờ mình chín chắn hơn nhân cách phụ.

Hắn và Di Tâm vẫn bị nhốt trong bóng ma thời thơ ấu không thể thoát ra, một người trở nên trầm lặng ít lời, một người biến thành tàn bạo khát máu, nhưng đó chỉ là lớp ngụy trang để tự bảo vệ bản thân.

Dù làm kiểu gì cũng không thể thay đổi bản chất khuyết thiếu tình yêu, nhưng tâm lý ấu trĩ khiến bọn hắn không tài nào hiểu được cách yêu một người, nói gì đến biết cách để được người khác yêu.

Thậm chí Tửu Sơ còn đoán có lẽ nhân cách chủ đang rối rắm với chuyện hắn có hảo cảm với cả Ellie và y. Không khéo hắn còn tự cho bản thân là thằng trai đểu một tim hai lòng ấy chứ, Tửu Sơ nghĩ. Như vậy có thể giải thích được thái độ dao động bất định rõ mồn một của hắn.

“!!!”

Mắt Di Tân thoáng mở to ngơ ngẩn nhìn Tửu Sơ bên cạnh, hắn ngắm chàng ca sĩ điển trai mà hoảng hốt như đang nằm mơ. Hắn biết chắc rằng mình hiểu nhầm ý y, rằng dường như chàng trai trước mắt đã biết chuyện hắn và Di Tâm dùng chung cơ thể mà vẫn chính miệng khẳng định y không bận tâm. Thậm chí hắn còn cảm thấy dù mình có một mặt khác, dù một mặt đó là nhân cách khác thì mình vẫn là người yêu của y.

Ngón tay buông thõng bên người lại run lên, Di Tân lặng lẽ thu mắt, không muốn để bản thân tiếp tục ảo tưởng nữa, hắn sợ mình sẽ đắm chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ mà giả tạo này đến vô phương cứu chữa.

Nhưng người yêu bên cạnh hắn không định bỏ qua như vậy, y nắm ngón tay đang run rẩy của hắn, sau đó hệt như vô số lần Di Tân từng ảo tưởng trong mơ, mười ngón đan cài.

Thân mật như thể hai người là một đôi người yêu thật sự.


- Hết chương 024-


Tác giả có lời muốn nói:


Em Tâm vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình bị đánh vào tận nhà*:【mắt long sòng sọc】


Lea: Đánh vào tận nhà (thâu gia) là hành động tấn công trực tiếp vào căn cứ của đối phương với một số lượng nhỏ quân trong các trò chơi RTS / SLG khi đội đối thủ không canh nhà, đại khái là em Tâm bị-bắt-ngủ vừa tỉnh dậy đã thấy thằng anh chuyên-đội-nồi-cho-em đã nhảy vào lòng Tửu Sơ aka sân nhà ẻm rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK