Ngón tay thuôn dài trắng nõn của Tửu Sơ vuốt nhẹ khung tranh ố vàng, không có bụi, hiển nhiên chủ nhân của bức tranh này rất quý trọng nó nên ngày nào cũng lau chùi.
Nhìn động tác của người thương, Di Tâm đứng một bên đã lo lắng đến độ ghim chặt móng vào lòng bàn tay khiến sắc đỏ trào ra. Tuy vẻ mặt Tửu Sơ vẫn bình tĩnh như cũ nhưng “nàng” có thể nhận ra đây là sự bình yên trước cơn bão.
Trước khi mưa bão kéo về, trời càng lặng càng đáng sợ.
Có lẽ ngay giây tiếp theo Tửu Sơ sẽ đề nghị chia tay, kết thúc trò chơi yêu đương chẳng được mấy ngày như vở hài kịch này. Dù sao trong mắt người ngoài thì ngay từ đầu chuyện này đã không hợp lý và không nên tồn tại.
Nỗi sợ khủng khiếp khiến Di Tâm gần như nghẹt thở. Vì sợ sẽ đánh mất Tửu Sơ, “nàng” không kịp suy nghĩ đã mở miệng:
“Đó không phải Ellie đâu!”
“……”
Tửu Sơ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hết sức bình thản như thể giờ y mới biết thân phận thật sự của người phụ nữ trong tranh.
“Ra là Ellie ư?”
“!!!”
Phát hiện mình vừa nói hớ, vẻ mặt Di Tâm sượng ngắt. Bộ não đang vận hành với tốc độ nhanh của “nàng” như bị quá tải khiến “nàng” chậm nửa nhịp mới có thể gian nan mở miệng giải thích.
“Không, không phải đâu…”
Tửu Sơ bị gương mặt trắng bệch của Di Tâm chọc cười. Y ngậm ý cười nhìn Di Tâm luống cuống giải thích, đến khi “nàng” sắp bật khóc y mới từ tốn nói:
“Anh tin em.”
“Hầu hết các bức tranh của em đều không vẽ mặt, nếu quan sát kĩ thì cũng chẳng có mấy điểm giống Ellie. Em có thể nói cho anh biết người trong tranh là ai không?”
Trước câu hỏi của Tửu Sơ, Di Tâm sững người rồi lần đầu tiên quan sát cẩn thận bức tranh Di Tân vẽ. Đúng như Tửu Sơ nói, so với Ellie, người phụ nữ váy trắng với mái tóc dài như tảo bẹ này giống một người khác hơn.
“… Mẹ.”
Di Tâm chậm chạp trả lời, trước kia “nàng” căm ghét từng hành động của Di Tân nên chưa bao giờ cẩn thận quan sát những bức tranh này, đến giờ “nàng” mới phát hiện hình như người trong tranh không phải Ellie mà giống thể kết hợp của mẹ và Ellie hơn.
“Hẳn bà ấy là một người mẹ rất xinh đẹp và yêu thương con cái nhỉ.”
Tửu Sơ khẽ rủ mắt nói một câu đầy thâm ý.
“… phải.”
Không biết Di Tâm nghĩ đến chuyện gì mà đáp hơi ngần ngừ.
Đúng là mẹ có yêu em gái cho nên bà cũng yêu “nàng”, Di Tâm nghĩ vậy, nhưng không biết vì sao “nàng” bỗng thấy hơi hoảng hốt như nhớ lại một hình ảnh máu me be bét nào đó.
【……】
Theo sau “nàng”, Di Tân đang bàng quan cùng rơi vào trầm mặc. Dường như đây cũng là lần đầu Di Tân phát hiện người trong những bức chân dung là mẹ chứ không phải Ellie, người mà hắn đinh ninh rằng mình yêu.
Thu ngón tay đang đặt trên khung tranh về, Tửu Sơ dõi mắt nhìn đối tượng trừng phạt đang lộ vẻ hoảng hốt gần đó, dường như y có thể xuyên qua cơ thể máu thịt mà nhìn thẳng vào linh hồn mờ mịt bên trong.
Hai nhân cách của đối tượng trừng phạt chia rẽ sâu sắc nhưng sau lần gặp trước, Tửu Sơ không thấy chia rẽ đến mức nhân cách này sẽ hận thấu xương người được nhân cách còn lại yêu như trong nguyên tác. Hơn nữa, Tửu Sơ cảm thấy nhân cách chủ Di Tân khá kỳ lạ. Hắn không đủ căm ghét cũng không đủ nồng nhiệt, có vẻ bài xích nhưng lại không bài xích cho lắm, thái độ hắn dành cho y không hề giống một người dị tính.
Hiện giờ nhìn thấy bức tranh này và kết hợp với nội dung nguyên tác, trong lòng Tửu Sơ đã có phán đoán riêng, rất có thể là đối tượng trừng phạt không đủ sức kháng cự với tình yêu.
Trước kia y đã biết thái độ đối tượng trừng phạt dành cho Ellie không giống tình yêu cho lắm mà giống một kiểu mô phỏng máy móc theo người bình thường hơn, nguyên nhân sâu xa là hắn mong muốn được yêu thương như một người bình thường.
Người mẹ trên bức tranh này chính là người duy nhất từng yêu đối tượng trừng phạt, chút yêu thương ít ỏi được bà bố thí trong lúc chăm sóc em gái cũng có thể khiến đối tượng trừng phạt trân trọng như châu báu.
Hắn vẽ rất nhiều tranh, tình cảm mà hắn dành cho nữ chính là một kiểu nhớ nhung về mẹ, hoặc nói chính xác hơn đó là nỗi nhớ nhung và khát khao được yêu thương của hắn.
Suy cho cùng, trong cuộc đời tăm tối mịt mù của đối tượng trừng phạt, những năm tháng tuổi thơ đó là sự dịu dàng duy nhất, sau này không ai quan tâm đến kẻ quái dị bên rìa xã hội là hắn nữa. Vì một tia sáng mờ nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy, hắn có thể bỏ qua những hành vi ngược đãi quanh năm suốt tháng của mẹ.
Tửu Sơ chà xát cánh môi căng mọng, lông mày khẽ nhíu. Có lẽ đối tượng trừng phạt không có xu hướng tính dục gì cả, hắn chỉ muốn yêu một người nào đó.
Chỉ cần có người yêu hắn là được.
Vậy nên hắn có thể dành cho một người cùng giới tính như y mức độ kiên nhẫn cao nhất, thậm chí còn rộng rãi hơn cả em gái Di Tâm trong nguyên tác. Phải biết trong nguyên tác Di Tâm không chịu nhẫn nhịn chút nào, “nàng” hung tàn đến mức luôn đòi phanh thây nữ chính. So với Di Tâm, thái độ của nhân cách chủ lúc này có hơi ôn hòa thái quá.
Đương nhiên có thể sự khác biệt này một phần là bởi Di Tâm thật sự thích y, thích đến độ ảnh hưởng lên cả thái độ của nhân cách chủ.
Xét cho cùng, trong nguyên tác đối tượng trừng phạt chưa bao giờ yêu một ai.
Độ hung tàn của nhân cách phụ cũng chứng tỏ cảm xúc hắn dành cho Ellie – người phụ nữ mang chút bóng dáng của mẹ – là oán hận, thậm chí mức độ oán hận trong tiềm thức còn vượt xa nhận thức của chính hắn.
Tình cảm phức tạp yêu hận đan xen này khiến Tửu Sơ hơi kinh ngạc. Y chỉ có thể cảm thán đúng là đối tượng trừng phạt mà người bình thường không tài nào hiểu nổi. Không hổ là bệnh nhân bị gắn mác tâm thần nặng đô trong nguyên tác.
Sau một hồi phân tích tâm lý phức tạp của đối tượng trừng phạt, cuối cùng Tửu Sơ rút ra kết luận. Dựa theo tình hình trước mắt, chỉ cần nhân cách phụ Di Tâm duy trì thái độ hiện tại là đủ, có thể tạm thời mặc kệ nhân cách chủ có thái độ dao động liên tục kia.
Tửu Sơ thu hồi suy nghĩ rồi nhìn về phía Di Tâm hãy còn chìm trong cơn hoảng hốt, đuôi mắt hẹp dài của y nhuộm ý cười, giọng nói ôn hòa:
“Đúng rồi, thực ra hôm nay anh tới là có chuyện muốn nói với em…”
“Ngày kia em có rảnh không? Chúng ta cùng đi dạo nhé!”
Nói đoạn, Tửu Sơ lấy ra hai tấm vé xem phim.
“Anh đã đặt vé rồi, em muốn đi không?”
Ngày kia chính là ngày nam nữ chính gặp nhau trong nguyên tác, Tửu Sơ định dẫn đối tượng trừng phạt đi nhằm thay đổi cốt truyện gốc. Xem phim là một ý tưởng không tệ, vừa hay có thể trải nghiệm cảm giác yêu đương.
Về việc hẹn hò với đối tượng trừng phạt, tuy Tửu Sơ luôn ra vẻ rất bình thản nhưng thực ra y vẫn khá để ý. Dù sao đây cũng là lần đầu y yêu đương, nếu không trải nghiệm hình thức yêu đương của nam nữ chính mà trước kia mình luôn đứng ngoài quan sát thì không khỏi có phần tiếc nuối.
Mắt Di Tâm dán lên hai tấm vé, “nàng” vừa hoàn hồn khỏi cơn hoảng hốt khó hiểu lúc nãy, con ngươi đen kịt lập tức sáng ngời rồi nhanh chóng nhận lời y.
Nhưng suy cho cùng đây là chuyện của ngày kia, trời hôm nay đã hơi tối nên hai người chỉ có thể ngồi dưới hầm nhìn nhau. Thực ra Di Tâm không thấy chán, chỉ cần nhìn Tửu Sơ “nàng” đã thấy hạnh phúc khôn cùng, “nàng” vui đến mức đỏ bừng hai tai, ánh mắt sáng kinh người. Hôm nay tâm trạng của “nàng” như đi tàu lượn, liên tục tới lui giữa thiên đường và địa ngục, cuối cùng cũng kiếm được vài phút yên ổn nên “nàng” thấy hạnh phúc tột đỉnh.
Tửu Sơ đỡ trán. Đối diện với ánh mắt nóng rực như một chú chó Golden Retriever, y bỗng có phần khó chống đỡ.
Lướt qua bức tường dán đầy ảnh của mình, ánh mắt Tửu Sơ dừng ở góc phòng chất đầy đồ linh tinh của Di Tân. Dường như phát hiện ra thứ gì đó, y vươn tay rút một bộ bài đẹp đẽ có hoa văn phức tạp, đây chính là trò chơi tình nhân khá thịnh hành ở thế giới này. Thực ra cũng chẳng có gì thú vị, nó chỉ phù hợp với những đôi tình nhân đang trong thời gian mặn nồng chỉ nắm tay đã đỏ bừng mặt.
“Em chơi trò nói dối này chưa?”
Đang lúc buồn chán, Tửu Sơ thấy chơi trò này là hợp quá rồi.
Di Tâm đã từng nghe kể về trò chơi này. Dường như nó được rất nhiều cặp tình nhân yêu thích, cách chơi là dùng lời nói dối trên lá bài để kiểm chứng lời thật lòng.
Tửu Sơ rút ra một lá bài rồi đọc:
“Anh không yêu em.”
“!!!”
Di Tâm mở trừng mắt, hai tay vốn ngoan ngoãn đặt trên đầu gối bỗng siết chặt, gương mặt đã tái trở nên tái ngắt.
Thấy vậy, Tửu Sơ cười cong đôi mắt hoa đào khiến y trông rực rỡ vô cùng, đoạn y đặt lá bài sang bên trái, ý bảo đây là nói dối.
Tức thì gò má Di Tâm hiện rõ sắc đỏ, nó lan từ vành tai xuống cổ hắn, nom bẽn lẽn hệt một thiếu nữ đang yêu. Có lẽ người ngoài sẽ thấy dáng vẻ này của gã trai cao lớn thật õng ẹo, nhưng trong mắt Tửu Sơ thì hắn rất đáng yêu.
Khuôn mặt trắng nhợt luôn hờ hững với người khác của hắn bị sự thẹn thùng nhuộm đỏ, điều này khiến y cảm thấy vui một cách khó hiểu.
Nghĩ vậy, Tửu Sơ lập tức ghé sang bên cạnh gã trai rồi mỉm cười hôn má hắn một cái.
【……】
Khi nhân cách chủ Di Tân chủ động nhường cơ thể, hắn vẫn có cảm giác với thế giới bên ngoài. Trong giây phút này, hắn cảm nhận được nụ hôn dịu dàng hệt như lần trước vừa rơi xuống má mình.
Rất nhẹ, cũng rất nóng, giống hệt nụ hôn tạm biệt hôm nọ. Có điều nụ hôn lần này không còn là của hắn nữa, nó là của em gái Di Tâm.
【……】
Ngay từ đầu nụ hôn của người ấy đã không thuộc về hắn rồi.
Di Tân im lặng nghĩ vậy. Nhìn em gái thân mật với chàng trai tên Tửu Sơ, cảm giác nóng cháy trong lòng hắn càng nghiêm trọng hơn.
Hắn muốn thu hồi cảm giác nhưng không biết vì sao mà mãi chưa làm, mãi nhìn trộm mọi thứ bên ngoài.
Thậm chí hắn còn sinh ra một suy nghĩ ác độc là bao lâu nữa em gái sẽ bị Tửu Sơ vứt bỏ.
Xét cho cùng, với chàng trai chưa bao giờ thiếu thốn yêu thương đó thì tình yêu của Di Tâm là thứ quá đỗi rẻ mạt.
- Hết chương 017-
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm lý của Di Tân lúc này: không ăn được nho nên nói nho xanh.
Lea: Câu miêu tả tâm lý của Di Tân xuất phát từ truyện ngụ ngôn Con cáo và chùm nho của Aesop. Câu chuyện kể về một con cáo đói, sau khi không tìm được cách nào để với tới chùm nho chín treo trên cây đã bỏ cuộc và nói: “Nho còn xanh lắm!” Đại khái là Di Tân không ăn được Tửu Sơ nên chê Tửu Sơ là đồ trai đểu chơi Di Tâm qua đường -)