Trên mặt mày tươi sáng có thêm vài phần đáng thương, giọng nói cũng càng thêm nhẹ nhàng mềm nhũn, phảng phất như mật đào ngâm trong nước đường, vừa thanh thúy vừa ngọt ngào:
"Thật xin lỗi anh, tôi cũng không phải cố ý."
Ân Hồng đứng bên cạnh nhìn thấy cử chỉ ngoan ngoãn bất thình lình của Sân Lan, mặt mày nhảy dựng lên, nhưng vẫn ngậm miệng đứng bên cạnh không lên tiếng.
Tầm mắt của người đàn ông lướt tới trên mặt Sân Lan, dừng lại một giây, nhưng ánh mắt dừng lại ngắn ngủi kia lại không giống như người đàn ông khác khi nhìn thấy cô lộ ra kinh diễm và phù phiếm, cũng không có bất kỳ không vui hay tức giận nào.
Ánh mắt của anh cũng sâu thẳm như đồng tử của anh, sâu trong đôi mắt xinh đẹp kia còn có ánh sáng màu lam hơi chớp động, lúc Sân Lan còn chưa kịp phân biệt ý vị sâu xa trong đó, anh cũng đã lạnh lùng dời đi, tựa như tất cả ý vị vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của cô.
"Không có việc gì."
Giọng nói của anh là giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn, phối hợp với khuôn mặt kia, không chỉ không làm cho người ta cảm thấy không khỏe, tổ hợp cùng một chỗ ngược lại có loại cảm giác rất kỳ dị.
"Anh ta là ai?"
Sân Lan nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của người đàn ông, đột nhiên phát hiện nó những người cao lớn ngay cả lúc đi bộ cũng rất bắt mắt, hành lang đều giống như là sàn catwalk của anh.
Ân Hồng trừng mắt nhìn cô không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tình huống vừa rồi của em là như thế nào vậy?"
Hồ ly tinh đột nhiên giả ngoan, tuyệt đối là muốn làm chuyện xấu đây mà!
"Em có thể làm gì nữa đây?"
Sân Lan khôi phục trạng thái ban đầu, xương cốt mới đứng thẳng lại mềm nhũn xuống, nghiêng người dựa vào tường lại lấy ra một hộp thuốc lá, nghiêng đầu ngậm điếu thuốc vào trong miệng, giọng nói bình thản: "Muốn ngủ với anh ta mà thôi."
Ân Hồng bị lời nói dọa người của cô làm cho sợ hãi, cô nhanh tay cướp lấy điếu thuốc chưa kịp châm lửa của Sân Lan, sau đó ném nó và hộp thuốc lá vào thùng rác, trong giọng nói tràn đầy lạnh lẽo:
"Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
"Thật xin lỗi anh, tôi cũng không phải cố ý."
Ân Hồng đứng bên cạnh nhìn thấy cử chỉ ngoan ngoãn bất thình lình của Sân Lan, mặt mày nhảy dựng lên, nhưng vẫn ngậm miệng đứng bên cạnh không lên tiếng.
Tầm mắt của người đàn ông lướt tới trên mặt Sân Lan, dừng lại một giây, nhưng ánh mắt dừng lại ngắn ngủi kia lại không giống như người đàn ông khác khi nhìn thấy cô lộ ra kinh diễm và phù phiếm, cũng không có bất kỳ không vui hay tức giận nào.
Ánh mắt của anh cũng sâu thẳm như đồng tử của anh, sâu trong đôi mắt xinh đẹp kia còn có ánh sáng màu lam hơi chớp động, lúc Sân Lan còn chưa kịp phân biệt ý vị sâu xa trong đó, anh cũng đã lạnh lùng dời đi, tựa như tất cả ý vị vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của cô.
"Không có việc gì."
Giọng nói của anh là giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn, phối hợp với khuôn mặt kia, không chỉ không làm cho người ta cảm thấy không khỏe, tổ hợp cùng một chỗ ngược lại có loại cảm giác rất kỳ dị.
"Anh ta là ai?"
Sân Lan nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của người đàn ông, đột nhiên phát hiện nó những người cao lớn ngay cả lúc đi bộ cũng rất bắt mắt, hành lang đều giống như là sàn catwalk của anh.
Ân Hồng trừng mắt nhìn cô không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tình huống vừa rồi của em là như thế nào vậy?"
Hồ ly tinh đột nhiên giả ngoan, tuyệt đối là muốn làm chuyện xấu đây mà!
"Em có thể làm gì nữa đây?"
Sân Lan khôi phục trạng thái ban đầu, xương cốt mới đứng thẳng lại mềm nhũn xuống, nghiêng người dựa vào tường lại lấy ra một hộp thuốc lá, nghiêng đầu ngậm điếu thuốc vào trong miệng, giọng nói bình thản: "Muốn ngủ với anh ta mà thôi."
Ân Hồng bị lời nói dọa người của cô làm cho sợ hãi, cô nhanh tay cướp lấy điếu thuốc chưa kịp châm lửa của Sân Lan, sau đó ném nó và hộp thuốc lá vào thùng rác, trong giọng nói tràn đầy lạnh lẽo:
"Nghĩ cũng đừng nghĩ.”