“Chậc!” Cuối cùng Tân Lan cũng không chịu nổi mấy câu cằn nhằn của chị ấy nữa, rít một hơi cuối cùng rồi búng tàn thuốc ra khỏi lan can, nhưng lại chợt nghe thấy tiếng kêu kinh hãi vang lên từ sau lưng.
Cô sững người, quay đầu nhìn lại thì chợt thấy trên hành lang có mấy người đang đứng.
Chắc hẳn bọn họ vừa ra khỏi phòng trang điểm. Người đàn ông đi đầu có vóc người cao lớn, phải cao gần 1m9, khiến ai đứng trước anh cũng có cảm giác bị áp bách.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng thiết kế riêng, vạt áo sơ vin trong quần, chiếc quần tây màu đen tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng.
Tân Lan liếc nhìn thân hình gầy nhưng vẫn đầy đủ cơ bắp, mạnh mẽ hữu lực của anh thì ánh mắt bất giác nhìn về phía giữa hai chân anh.
Chỗ vải đen ấy hơi cộm lên. Bằng vào kinh nghiệm của mình, Tân Lan dám chắc sau khi cương lên, thứ đố tuyệt đối không thể khinh thường được.
“Xin lỗi xin lỗi, thầy Quý, thầy không sao chứ ạ? Ban nãy nghệ sĩ nhà tôi không cẩn thận…”
Cuối cùng tiếng xin lỗi liên tục của Ân Hồng cũng kéo sự chú ý của Tân Lan quay về.
Trước ngực anh có một vệt đen, kết hợp với tàn thuốc bên trên thì rõ ràng đó chính là “kiệt tác” do mẩu thuốc của cô ban nãy gây ra.
Sân Lan không lên tiếng, ngước mắt nhìn ánh mắt của người đàn ông.
Người đàn ông trước mắt có được một dung mạo rất đẹp, mặt người phương Đông lại có ngũ quan của người phương Tây, ngay cả đôi mắt đen kịt sâu thẳm kia cũng phảng phất mang theo một màu lam u ám, khi anh nhìn người khác, đôi mắt thâm thúy kia phảng phất như đã nhìn thấu linh hồn của bọn họ.
Lúc đối mặt nhìn nhau, cô đột nhiên có cảm giác bị anh nhìn thấu hết thảy.
Màng tai chấn động, mạch máu trong người giống như bị một dòng điện rất nhỏ chảy qua, cái bụng nhỏ tê tê dại dại, giữa hai chân dần dần cảm giác được nhiệt độ ẩm ướt quen thuộc đang lan tràn.
Sắc mặt của Sân Lan trong nháy mắt chuyển biến, cô khẽ mím môi, hai tay đan vào trước người cuộn mình thành một đoàn, cả người có vẻ có chút lo lắng bất an.
Cô sững người, quay đầu nhìn lại thì chợt thấy trên hành lang có mấy người đang đứng.
Chắc hẳn bọn họ vừa ra khỏi phòng trang điểm. Người đàn ông đi đầu có vóc người cao lớn, phải cao gần 1m9, khiến ai đứng trước anh cũng có cảm giác bị áp bách.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng thiết kế riêng, vạt áo sơ vin trong quần, chiếc quần tây màu đen tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng.
Tân Lan liếc nhìn thân hình gầy nhưng vẫn đầy đủ cơ bắp, mạnh mẽ hữu lực của anh thì ánh mắt bất giác nhìn về phía giữa hai chân anh.
Chỗ vải đen ấy hơi cộm lên. Bằng vào kinh nghiệm của mình, Tân Lan dám chắc sau khi cương lên, thứ đố tuyệt đối không thể khinh thường được.
“Xin lỗi xin lỗi, thầy Quý, thầy không sao chứ ạ? Ban nãy nghệ sĩ nhà tôi không cẩn thận…”
Cuối cùng tiếng xin lỗi liên tục của Ân Hồng cũng kéo sự chú ý của Tân Lan quay về.
Trước ngực anh có một vệt đen, kết hợp với tàn thuốc bên trên thì rõ ràng đó chính là “kiệt tác” do mẩu thuốc của cô ban nãy gây ra.
Sân Lan không lên tiếng, ngước mắt nhìn ánh mắt của người đàn ông.
Người đàn ông trước mắt có được một dung mạo rất đẹp, mặt người phương Đông lại có ngũ quan của người phương Tây, ngay cả đôi mắt đen kịt sâu thẳm kia cũng phảng phất mang theo một màu lam u ám, khi anh nhìn người khác, đôi mắt thâm thúy kia phảng phất như đã nhìn thấu linh hồn của bọn họ.
Lúc đối mặt nhìn nhau, cô đột nhiên có cảm giác bị anh nhìn thấu hết thảy.
Màng tai chấn động, mạch máu trong người giống như bị một dòng điện rất nhỏ chảy qua, cái bụng nhỏ tê tê dại dại, giữa hai chân dần dần cảm giác được nhiệt độ ẩm ướt quen thuộc đang lan tràn.
Sắc mặt của Sân Lan trong nháy mắt chuyển biến, cô khẽ mím môi, hai tay đan vào trước người cuộn mình thành một đoàn, cả người có vẻ có chút lo lắng bất an.