Mục lục
[Dịch]Tuyết Quốc Tiên Tử (mới nhất: hết chương 3)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghị nhờ Ngưu đại tẩu chiếu cố Trương Văn Mẫn, hai người khởi hành đến Ngọc Nữ phái.

Quan Hoành Nghị nói: "Đại sư huynh, nếu chúng ta lúc ban ngày xông vào, bọn họ nhất định sẽ không thừa nhận, còn có thể đả thảo kinh xà, chi bằng chúng ta đợi đến đêm sẽ thám thính xem."

Trương Hoành Hiên nói: "Được."

Sau khi màn đêm buông xuống, hai hắc sắc thân ảnh nhẹ nhàng tiến vào Ngọc Nữ phái, bọn họ chính là Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghị. Nhưng bọn họ trước sau tìm khắp nơi trong Ngọc Nữ phái, cũng không tìm được Chu Uyển Nhu và Phạm Uyển Hoa. Trương Hoành Hiên nói: "Chẳng lẽ các nàng ấy bị giam ở nơi khác, hoặc giả các nàng căn bản không phải bị người của Ngọc Nữ phái bắt."

Quan Hoành Nghị nói: "Đại sư huynh, nơi này không thể ở lâu, chúng ta hãy ra ngoài trước rồi tính sau." Do vậy, hai hắc ảnh lại nhẹ nhàng phóng ra ngoài.

Quách Uyển Lệ từ một góc bí mật gần đó cười nói: "Đã sớm biết các ngươi sẽ đến, làm sao có thể để các ngươi dễ dàng tìm được hai tiện nhân kia như vậy?"

Suốt ba ngày liền, Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghị ở xung quanh quan sát động tĩnh từ Ngọc Nữ phái, thế nhưng phát hiện bọn họ vẫn đang phái người đi tìm nơi hạ lạc của Chu Uyển Nhu và Phạm Uyển Hoa, không khỏi hoài nghi phán đoán của mình. Vì vậy, bọn họ trước hết đành về tiểu ngư thôn rồi tính lại.

Thế nhưng, một khi bọn họ đã ra khỏi tiểu ngư thôn tiến nhập giang hồ cái vùng đất thị phi ấy, thì hành tung của bọn họ đã bị người khác phát hiện, đầu tiên là người của Ngọc Nữ phái, tiếp theo là người của Kim Đồng phái. Bởi thế, khi bọn họ vừa trở lại tiểu ngư thôn, đã thấy người của Kim Đồng phái, đến khi đi vào trong phòng, liền thấy Trương Diệu Xuyên đang bế Trương Văn Mẫn chờ họ.

Trương Hoành Hiên kêu lên "Cha", Quan Hoành Nghị kêu "Chưởng môn", Trương Diệu Xuyên "Hừ" một tiếng, nói với Trương Hoành Hiên đạo: "Ngươi còn biết ta là cha ngươi sao? Lại dám tự ý đính ước chung thân, còn có nghiệt chủng nữa. Còn ngươi, Hoành Nghị, ta tự thấy đối với ngươi không bạc, thế mà ngươi lại dám phản bội ta à?"

Trương Hoành Hiên thưa: "Cha, là con bất hiếu, đã phụ sự kì vọng của cha. Còn với Hoành Nghị, tất cả đều là vì giúp đỡ con. Việc này từ con mà ra, muốn trách hãy trách con không tốt, đệ ấy không có liên quan gì hết."

Trương Diệu Xuyên nói: "Mặc dù ngươi đã thành thật trả lời. Bất quá, bất kể ngươi nói gì, các ngươi cả hai đều phải chịu trừng phạt, trước hết hãy về Kim Đồng phái đã." Nói xong, bế Trương Văn Mẫn đi ra khỏi phòng. Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghị đành phải đi theo. Cứ như vậy, bọn họ vĩnh viễn ly khai tiểu ngư thôn bình yên này. Nhưng mọi việc, lại còn lâu mới chấm dứt.

Sau khi trở lại Kim Đồng phái, Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghị đều bắt đầu bị giam lỏng, còn Trương Văn Mẫn được Trương Diệu Xuyên mang đi, nhưng Trương Diệu Xuyên tịnh không thích đứa tôn nữ này. Trước hết, mẫu thân nó là người của Ngọc Nữ phái, tiếp theo, nó là nữ nhân. Mỗi khi ông nhìn Trương Văn Mẫn, lại giống như gặp lại Tần Tâm Anh năm xưa, nghe tiếng khóc của nó lại càng bực dọc hơn, nhưng bởi Kim Đồng phái từ trên xuống dưới đều là nam tử, không có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, mà thê tử của ông cũng đã chết vài chục năm rồi, nên ông đành phải nuôi dưỡng.

Năm năm đã qua, Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghị vẫn bị giam lỏng, Trương Văn Mẫn chỉ có thể thấy chút ấm áp khi ở cạnh cha và Quan thúc thúc. Ngày hôm đó, mạc nghịch chi giao (bạn nối khố) của Trương Hoành Hiên là Vương Chánh Minh đến Kim Đồng phái gặp chàng, chàng liền nhờ Vương Chánh Minh thu Trương Văn Mẫn làm đồ đệ, đưa nó lên Phượng Hoàng sơn. Bởi chàng biết, cha chàng đối với Trương Văn Mẫn càng ngày càng thấy không vừa mắt, hơn nữa chàng còn hy vọng Trương Văn Mẫn sau khi lớn lên sau khi có thể thay chàng tìm Chu Uyển Nhu, chàng biết cả đời mình có lẽ khó còn cơ hội. Mặc dù Vương Chánh Minh tính tình cổ quái, nhưng so với cha chàng vẫn còn tốt hơn. Ít nhất, Vương Chánh Minh sẽ không gia hại Trương Văn Mẫn. Và như vậy, Trương Văn Mẫn đã bị đưa khỏi Kim Đồng phái, từ đó trở đi bản thân nó và những người xung quanh nó đã hoàn toàn biến đổi.

Lúc bấy giờ Vương Chánh Minh là chưởng môn nhân của Phượng Hoàng sơn, nhưng ông chỉ có hai đệ tử, đại đệ tử Nhiếp Gia Hân kém ông ta mười hai tuổi, nhị đệ tử Trương Gia Huy bằng tuổi Trương Văn Mẫn. Hôm nay, ông ta lại có đệ tử thứ ba - Trương Văn Mẫn, còn gọi là Gia Gia.

Phượng Hoàng sơn nằm ở Hàng Châu "thiên đường" xinh đẹp, trên núi phong cảnh tú lệ, hai bên sơn đạo cổ mộc che trời, có các loại trân cầm dị thú (chim quý thú lạ), còn có các chủng trân kỳ hoa hủy (hoa cỏ kỳ lạ). Môn phái Phượng Hoàng sơn này, trên giang hồ cùng Thiếu Lâm, Võ Đang, Kim Đồng, Ngọc Nữ tề danh là ngũ đại môn phái, hơn nữa trên giang hồ có thể nói là nửa chính nửa tà, tác phong xử sự của Phượng Hoàng sơn đúng là, chỉ cần cho là đúng thì sẽ làm, chỉ cần cho rằng đối phương có lý, mặc kệ đối phương là danh môn chánh phái hay oa ma tà đạo, đều giúp đỡ như nhau, điều này so với các danh môn chính phái hủ lậu trên giang hồ còn tốt hơn.

Vừa đến Phượng Hoàng sơn, Trương Văn Mẫn đã có thể cảm nhận sự an tâm và ấm áp từ trước đến giờ chưa từng có, mặc dù sư phụ đối với nó lạnh như băng, cả ngày chẳng để ý đến, nhưng cũng không giống cảm giác của nó khi ở cùng gia gia, sự lạnh lùng này bất quá chỉ là lớp băng phủ bên ngoài ngọn lửa, sẽ có lúc bị hoà tan, hơn nữa đại sư tỷ cùng nhị sư huynh đối với nó vô cùng chiếu cố, nhất là nhị sư huynh, tuổi tác tương đương với nó, rất dễ hoà đồng với nhau.

Hai năm sau, một ngày kia, Trương Văn Mẫn và Trương Gia Huy chạy nhảy đến mệt mỏi phía sau núi, tựa vào một gốc cây đại thụ nghỉ ngơi, thấy bộ dạng thở hồng hộc của đối phương, đều phá lên cười khanh khách không ngừng. Đột nhiên, Trương Gia Huy nín cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Trương Văn Mẫn: "Tam sư muội, ngươi có thích cuộc sống ở đây không?"

Trương Văn Mẫn không cần suy nghĩ đáp: "Đương nhiên là thích."

"Vì cái gì vậy?"

"Bởi vì ở đây có ngươi, có sư phụ, có đại sư tỷ, mọi người đối với ta đều rất tốt, so với gia gia ta còn tốt hơn."

"Ngươi có muốn sẽ vĩnh viễn ở nơi này không?"

"Muốn thì muốn, bất quá……"

"Bất quá cái gì?"

"Ta còn có cha, còn có Quan thúc thúc, ta nhớ họ."

"Nếu ta đưa cha ngươi và Quan thúc thúc của ngươi đến đây, có phải là ngươi sẽ nguyện ý vĩnh viễn lưu lại đây không?"

"Đương nhiên. Bất quá cha và Quan thúc thúc đều bị gia gia quản chặt, ngươi không đưa họ đi được đâu."

"Nếu có một ngày ta có thể đưa bọn họ lên núi, ngươi tạ ơn ta như thế nào?"

Trương Văn Mẫn nghiêng đầu nghĩ ngơi, nói: "À, ta sẽ làm cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon."

Trương Gia Huy lắc lắc đầu.

Trương Văn Mẫn lại nói: "Vậy, ta sẽ đem đồ gì đó thật đẹp cho ngươi chơi."

Trương Gia Huy lại lắc đầu, nói: "Cái gì ta cũng không cần, chỉ cần ngươi làm tân nương tử của ta."

"Được rồi." Trương Văn Mẫn hoàn toàn không hiểu cái gì là tân nương tử, nhưng nghĩ đến có thể cùng cha và Quan thúc thúc sống cuộc sống vô ưu vô lự ở chốn này, trả bằng giá nào nó cũng không quan tâm, vì vậy liền gật đầu đáp ứng.

Thật chẳng ngờ, một câu hứa hẹn thời ấu thơ lại ảnh hưởng đến cả đời nó.

Thời gian thấm thoắt, chớt mắt cái ba năm đã trôi qua, Vương Chính Minh lại nhận ba đệ tử nữa, hai nam một nữ, huynh đệ Lý Gia Mân, Lý Gia Hạo cùng Hạ Gia Văn, tuổi tác bọn chúng so với Trương Gia Huy, Trương Văn Mẫn không cách xa lắm, năm hài tử rất nhanh hợp thành một nhóm.

Tựa như bọn chúng đã đi đến tất cả những địa phương kỳ thú trên Phượng Hoàng sơn, cảm giác hưng phấn nhanh chóng trôi qua thay vào đó là cả ngày buồn chán với việc đọc sách, phối dược, tập võ, nghiên cứu kỳ môn độn giáp. Hai năm sau, Hạ Gia Văn là người đầu tiên không chịu nổi tịch mịch. Hôm đó, thừa dịp Vương Chánh Minh xuống núi có việc, nó trước tiên thuyết phục Trương Văn Mẫn và Lý Gia Hạo, sau đó Trương Văn Mẫn không phí chút sức lực giúp nó rủ Trương Gia Huy và Lý Gia Mân xuống núi.

Thành thị Hàng Châu dưới chân núi là một thành thị phồn hoa, người đi lại tấp nập càng gia tăng vẻ phồn hoa của nó. Vừa khéo, phía trước có một đám người đang xem biểu diễn tạp kỹ, Năm tên bọn chúng liền chen vào giữa đám người để xem. Đối diện là huynh muội mãi nghệ nuôi thân, bản lĩnh toàn thân sử xuất khiến mọi người vỗ tay khen hảo, muội muội kia liền cầm đồng bạt gõ về phía mọi người tạ thưởng. Chính vào lúc đó, có một bàn tay nắm lấy tay kia của nữ tử. "Hắc hắc, tiểu nữu nhân, xinh đẹp như vậy, hà tất phải xuất đầu lộ diện chịu khổ ở đây, chi bằng theo đại gia trở về, làm tiểu thiếp thứ chín của đại gia."

Nữ tử kia rút tay lại, "Phi" nhổ xuống đất một bãi nước bọt.

Một tên thủ hạ của gã ác bá kia quát: "Xú nương, chớ có được ưu ái mà không biết." Đang đợi ở phía trước, ca ca của nữ tử kia liền đi tới, sắc mặt tươi cười nói: "Chẳng biết quý phủ của đại gia ở đâu. Huynh muội ta mới đến đây không hiểu quy củ, xin hãy khoan thứ. Đừng làm khó cho muội ấy."

Ác bá kia nói: "Không làm khó ả cũng được, ngươi mau trả tiền đi."

Nam tử kia nói: "Chẳng hay tại hạ mượn tiền của đại gia khi nào vậy?"

"Là hôm nay."

"Hôm nay?"

"Phải, là hôm nay. Đây là địa bàn của ta, ngươi kiếm tiền ở đây còn không giao bảo hộ phí ra, là làm trái quy củ."

"Huynh muội ta vừa đến đây, chưa rõ nhân tình thế cố, mong đại gia hải lượng mênh mông. Chẳng rõ bảo hộ phí phải giao là bao nhiêu?"

"Không nhiều đâu, một ngày năm mươi lượng bạc."

Nữ tử kia nghe đến đó, không kìm được cắt ngang lời: "Năm mươi lượng, các ngươi không phải giống như ăn cướp sao."

Nam tử nhíu mày nói: "Đại gia, vậy thì nhiều quá, hôm nay chúng tôi còn không chưa được đồng nào, ngài xem ……"

Ác bá kia nói: "Không có tiền? Lấy muội muội ngươi thay thế. Xông lên, bắt người!" Mệnh lệnh vừa ra, bọn tẩu cẩu liền xông lên, đẩy nam tử ra, bắt nữ tử đem đi. Lúc này, đám đông đã sớm tản đi, chỉ còn lại năm hài tử đến từ Phượng Hoàng sơn kia.

Hạ Gia Văn nói: "Thật quá quắt." Nói xong liền chạy đến đánh nhau với bọn tẩu cẩu, thấy nó xông lên, Trương Văn Mẫn và Lý Gia Hạo cũng phóng tới, tiếp đến Trương Gia Huy và Lý Gia Mân cũng tiến đến.

Võ công của Phượng Hoàng sơn quả thậtlà xuất thần nhập hóa, mặc dù Hạ Gia Văn, Lý Gia Mân và Lý Gia Hạo mới học được hai năm, nhưng để đối phó với bọn lưu manh đồng đảng vẫn thừa sức, càng không cần nói đến Trương Văn Mẫn và Trương Gia Huy. Chỉ ít phút sau, ác bá kia đã đem theo lũ lâu la bỏ chạy, đương nhiên, chạy nhưng vẫn không quên buông lại một câu: "Ta sẽ quay lại trả thù, các ngươi hãy cẩn thận đấy."

Đám tiểu hài này nào coi vào đâu, sau khi giúp huynh muội mãi nghệ này thu dọn đồ đạc liền đến địa phương khác vui chơi.

Đến chiều, bọn chúng phải quay về Phượng Hoàng sơn, trên đường đi, bọn chúng gặp lại đám ác bá hồi sáng. Lúc này nhân số đã tăng thêm gấp đôi, hơn nữa còn có hơn chục con lang cẩu. Bọn này đã nếm qua thủ đoạn của đám tiểu hài tử, không động thủ nữa, mà thả chó ra cắn. Hạ Gia Văn sợ nhất là chó, chạy trước cả mọi người, thấy nó bỏ chạy, bọn còn lại cũng vô tâm luyến chiến mà chạy theo, may mắn là khinh công của bọn chúng khá, không lâu sau đã bỏ rơi đám lang cẩu, bất quá cũng chật vật một phen.

Gần tối, bọn chúng về đến đỉnh Phượng Hoàng sơn, đang muốn về thượng viện nghỉ ngơi, chẳng ngờ sư phụ lại đứng trước thượng viện môn chờ chúng, sắc mặt rất khó coi.

Cả bọn run run rẩy rẩy kêu lên: "Sư phụ."

Vương Chánh Minh "Hừ" một tiếng, nói: "Các ngươi theo ta lại đây." Đưa bọn chúng tới Tư Quá nhai, "Quỳ xuống!" Mấy đứa đáp lời quỳ xuống. Bọn chúng biết sư phụ khắt khe nghiêm nghị, hôm nay bọn chúng vi phạm môn quy - chưa được sự cho phép của chưởng môn đã tự ý xuống núi, xem ra hôm nay bọn chúng phải chịu khổ rồi. Quả nhiên không sai, Vương Chánh Minh nói: "Từ hôm nay trở đi, tất cả các ngươi đều phải quỳ ở đây, không được ăn không được uống không được ngủ, quỳ đủ bảy ngày."

Nhiếp Gia Hân nói: "Sư phụ, bọn chúng còn nhỏ, chịu không nổi đâu."

Vương Chánh Minh liếc nhìn Nhiếp Gia Hân một cái, ngữ khí đã hoà hoãn hơn, "Ừm" một tiếng, nói: "Hôm nay là ai đưa ra chủ ý xuống núi?" Ý trong lời nói, kẻ chủ mưu có thể bị phạt nặng.

Trương Văn Mẫn thấy ánh mắt cầu cứu của Hạ Gia Văn, nói: "Sư phụ, là chủ ý của đệ tử."

Trương Gia Huy cùng Lý Gia Mân vội la lên: "Sư phụ, là chủ ý của đệ tử."

Vương Chánh Minh quát: "Ba người các ngươi thật giỏi a, nhất là Gia Huy, ngươi nhập môn sớm nhất, không ngờ lại là kẻ đầu trò, ba người các người phải quỳ bảy ngày, hai đứa còn lại phạt quỳ ba ngày. Gia Hân, từ giờ trở đi, ngươi không được rời ta nửa bước, không được đem bất cứ thứ gì cho chúng." Nói xong xoay người bước đi. Nhiếp Gia Hân thương xót nhìn bọn họ một lượt, rồi cũng quay người chạy đi. Nhìn bọn họ đi xa dần, năm đứa nặng nề thở dài.

Hạ Gia Văn cảm kích nói: "Tam sư tỷ, cám ơn tỷ, nếu không, ta đã xong rồi."

Trương Văn Mẫn nói: "Không có gì, chúng ta đều là tỷ muội một nhà."

Hạ Gia Văn nghĩ đến việc phải quỳ ba ngày, không kìm được than thở: "Ài, ba ngày, làm sao qua đây?"

Lý Gia Hạo đáp trả: "Có ba ngày ngươi cũng chịu không nổi, nghĩ xem nhị sư huynh, tam sư tỷ và tứ sư huynh, đã vì ngươi mà phải chịu tội thay, bị phạt đến bảy ngày kìa."

Bọn chúng ta một câu ngươi một câu cứ thế cãi nhau.

*************

Nhiếp Gia Hân vốn định trộm chút thức ăn đem cho đám hài tử, vì vậy nàng bí mật làm một ít bánh bao dễ tiêu, dùng hộp thức ăn để đựng, định thừa lúc Vương Chánh Minh đang luyện công đem đi. Đợi đến khi nàng đi được nửa đường, đột nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc, một trận gió thổi qua tay áo, Vương Chánh Minh đã đứng trước mặt nàng. Chỉ thấy Vương Chánh Minh hai mắt trừng trừng, cả giận nói: "Ta đã nói không đem cho bọn chúng bất cứ cái gì, thế mà ngươi dám kháng lại mệnh lệnh của ta à?!" sau đó đoạt lấy hộp đồ ăn, ném xuống đất. Cả bánh bao lẫn đĩa đồ ăn đều bị kình phong đánh cho nát vụn.

Nhiếp Gia Hân cũng không tranh biện gì, lặng lẽ cúi xuống thu thập mọi thứ, nức nở nói: "Con biết rồi." Nhất thời không để ý, mảnh sứ vỡ làm bị thương một chút ở tay, cũng không xử lý vết thương, tiếp tục thu thập những thứ còn lại.

Vương Chánh Minh nghe thanh âm nghẹn ngào của nàng, biết mình có chút quá đáng, nhưng cũng không biện giải gì. Đến khi thấy Nhiếp Gia Hân bị thương ở tay, liền vô thức chạy đến đưa tay tới, nhất thời tỉnh lại, vội vàng dừng lại, chậm rãi thu hồi cánh tay vừa đưa ra, sau đó nắm chặt thành quyền, thanh âm lạnh lùng nói: "Vậy thì tốt." Nói xong quay người bỏ đi, tựa hồ như sợ cái gì đó níu kéo lại.

**************

Ba ngày sau, Hạ Gia Văn và Lý Gia Hạo được bế xuống Tư Quá nhai, dù sao cũng là hài tử, ba ngày không ăn không uống không ngủ làm sao có thể chịu nổi, đến đứng cũng không đứng nổi, Nhiếp Gia Hân đành phải bế xuống.

Bốn ngày sau, lúc Nhiếp Gia Hân đến đưa bọn chúng khỏi Tư Quá nhai, thì ba người vừa đứng lên đã đồng thời ngất xỉu. Phải biết rằng thể lực của bọn chúng so với Hạ Gia Văn và Lý Gia Hân càng suy kiệt hơn nhiều, cho dù có nội lực chống đở vượt qua bảy ngày, nhưng không còn khí lực để đứng lên, do vậy cả đám đều hôn mê.

Vài ngày tiếp theo, đó là những ngày thường xuyên thay thuốc, đắp thuốc, khiến ba đứa không thể ngờ là, mỗi ngày thay thuốc, đắp thuốc cho bọn chúng không phải là nha hoàn giúp việc, mà là người đáng sợ nhất trong lòng bọn chúng - sư phụ Vương Chánh Minh.

Mặc dù Vương Chánh Minh tính cách cổ quái, nghiêm khắc với người, nhưng ông tịnh không phải người lãnh mạc vô tình, trong khi đám hài tử chịu khổ, trong lòng ông cũng đau xót, chỉ là ông không cho người khác biết. Nhưng tất cả đều không qua được ánh mắt của Nhiếp Gia Hân, nàng mỗi ngày đều gặp Vương Chánh Minh nửa đêm đến Tư Quá nhai, quan sát sự thay đổi của đám hài tử. Mấy ngày này, kỳ thực là những ngày rèn luyện ý chí, chỉ là ông mượn việc trừng phạt để tôi luyện bọn chúng mà thôi.

Nhưng những toan tính này của ông không để lũ hài tử biết, bởi thế sau khi chúng tỉnh lại, ông lại mang bộ mặt lạnh lùng, tiếp tục bắt chúng học này học kia, không cho chút phóng túng nào.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang