Mục lục
[Dịch]Tuyết Quốc Tiên Tử (mới nhất: hết chương 3)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bình an đến Văn Hối khách sạn, bốn người bắt đầu thảo luận.

Trương Hoành Hiên nói: "Năm đó rốt cuộc đã xảy ra việc gì, vì sao phản ứng của cha và Tần chưởng môn lại mãnh liệt như vậy? Việc này chúng ta phải đi điều tra một phen, ví thử trong lúc đó bọn họ có gì hiểu lầm, chúng ta có thể hoà giải."

Thần sắc Phạm Uyển Hoa đột nhiên xấu hổ, thở ra nuốt vào nói: "Kỳ thực, trong khi đại sư tỷ bị giam lỏng, ta từng nghĩ đến biện pháp từ trưởng bối trong phái ở nơi đây tìm chút tin tức." vừa nói, vừa quan sát thần sắc của mọi người, rồi nói tiếp, "Nghe nói, hai chục năm trước, cha của Trương công tử và chưởng môn là một đôi thần tiên quyến lữ được người trong giang hồ hâm mộ, sau đó không biết vì lý do gì, bọn họ phân khai, từ đó về sau vẫn coi nhau như thù. Sự tình cụ thể, ta thực không rõ ràng lắm."

Trương Hoành Hiên thấy mọi người nhìn về phía mình, nói: "Việc này, ta cũng không biết."

Quan Hoành Nghị khẽ ho hai tiếng, đạo: "Vốn dĩ, những chuyện thế này nên hỏi người trong cuộc, bất quá, đệ nghĩ chúng ta cũng không cần trực tiếp hỏi họ. Chúng ta cũng có thể hỏi người thân cận của bọn họ thì tốt hơn. Theo đệ được biết, chưởng môn phu nhân đã qua đời từ lâu, bằng không hỏi bà ấy là tốt nhất. Hiện tại, đệ thực không biết ngoại trừ chưởng môn phu nhân, còn có ai biết được sự tình năm đó không."

"Ta nghĩ, có lẽ có một người biết." Trương Hoành Hiên có chút suy tư nói, "Nàng ấy là nha đầu đi theo mẹ ta, mẹ vẫn gọi nàng là Tiểu Thúy, người ngoài gọi nàng là Thúy cô. Mẹ khứ thế không lâu, Thúy cô cũng ly khai. Bởi vì Thúy cô đối với ta rất tốt, nên sau khi nàng đi, ngày lễ hàng năm ta vẫn đến thăm nàng. Ta biết nàng ta sống ở đâu, chúng ta cùng đi tìm nàng hỏi cho rõ ràng nào."

****************

Đáng tiếc là, đợi đến khi bọn họ đến nơi ở của Thúy cô, đây đã là lầu không bóng người. Hỏi hàng xóm, mới biết Thúy cô cách đây không lâu đã đi rồi, hình như đi theo trượng phu tới địa phương khác mưu sinh. Trương Hoành Hiên muốn hỏi chi tiết hơn, đã thấy đệ tử bổn phái xuất hiện, đành vội vã cùng mọi người rời đi.

Mọi người vì tránh né sự tìm kiếm của nhân mã hai phái, đành phải chọn đường nhỏ vắng vẻ để hành tẩu, đến đêm, bọn họ lại phải nghỉ tạm trong rừng.

Mọi người nghĩ đến Thúy cô chẳng biết đi về phía nào, lại càng mờ mịt. Trương Hoành Hiên đột nhiên nghĩ đến trượng phu của Thúy cô có một huynh đệ tại Diên thành, liền nói: "Trượng phu của Thúy cô hình như có một huynh đệ tại Diên thành, chúng ta trước hết hãy đến Diên thành xem sao."

Quan Hoành Nghị nói: "Bây giờ cũng đành phải vậy thôi. Coi ngựa chết như ngựa sống vậy."

Chu Uyển Nhu và Phạm Uyển Hoa đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Gió đêm đã nổi lên, mọi người run rẩy một trận, Trương Hoành Hiên bất chấp bản thân, cởi ngoại y xuống khoác lên người Chu Uyển Nhu, Chu Uyển Nhu đỏ mặt lên, thấy quần áo Trương Hoành Hiên đơn bạc, muốn trả lại ngoại y này cho Trương Hoành Hiên, Trương Hoành Hiên nói: "Uyển Nhu, làm hại nàng theo ta dãi nắng dầm sương, ta đã tự trách mình lắm rồi, nếu lại không lấy ngoại y của ta, ta…"

Chu Uyển Nhu mặt đỏ bừng, tay nắm chặt y phục, khẽ nói: "Cám ơn."

Quan Hoành Nghị thấy thế, cố tình run rẩy, nói: "vốn là ta không lạnh, bây giờ thấy lạnh rồi."

Phạm Uyển Hoa đạo: "Đại sư tỷ, các ngươi phiền phức cũng không cần cởi ra khoác vào như vậy có được không, ta thật không muốn đem những gì vừa ăn được nôn hết ra đâu."

Quan Hoành Nghị nói: "Thật là khó tìm, suy nghĩ của ngươi và ta không ngờ lại giống nhau như vậy."

Phạm Uyển Hoa đảo trắng cả mắt, nói: "Nằm mơ à, ai mà suy nghĩ giống ngươi hả? Bớt trát vàng lên mặt đi."

Quan Hoành Nghị nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi hiếm có lắm à, hừm." liền xoay người đi lấy thêm củi.

"Hừ." Phạm Uyển Hoa cũng quay mặt đi.

"Thật là một đôi hoạt bảo." Trương Hoành Hiên nói.

"Đúng vậy." Chu Uyển Nhu cười nói.

"Ai cùng ả (hắn) là một đôi?" Quan Hoành Nghị và Phạm Uyển Hoa đồng thanh nói, sau đó trừng mắt nhìn nhau, "Hừ" một tiếng, quay đầu đi.

Trương Hoành Hiên và Chu Uyển Nhu thấy thế, càng mừng rỡ.

Ngày kế tiếp, mọi người nhanh chóng đến Diên thành. Lần này có vẻ thuận lợi hơn, tìm được tiểu thúc tử của Thúy cô, biết nơi hạ lạc của vợ chồng Thúy cô, vội vã đi tìm Thúy cô. Tuy vất vả nhưng rốt cục cũng tìm được Thúy cô, mọi người vội đem những suy nghĩ nói ra rõ ràng.

Thúy cô đem sự tình năm đó chậm rãi kể lai.

Năm đó, Trương Diệu Xuyên và Tần Tâm Anh là Kim Đồng Ngọc Nữ được võ lâm công nhận, Trương Diệu Xuyên phong lưu lỗi lạc, Tần Tâm Anh dung mạo như hoa, hơn nữa cả hai đều có thân thế hiển hách trong võ lâm ngũ đại phái. Duy chỉ có một điểm không hoàn mỹ chính là, Trương Diệu Xuyên tính tình táo bạo, tính cách Tần Tâm Anh lại cương liệt, bởi vậy khi bọn họ ở chung thì thường xuyên cãi nhau. Cha của Trương Diệu Xuyên là người rất truyền thống, ông không thích một nàng dâu như Tần Tâm Anh suốt ngày cậy mạnh háo thắng xuất đầu lộ diện khắp nơi như vậy, Vì vậy liền bày kế kiếm cho Trương Diệu Xuyên một người vợ, cũng là sanh mẫu của Trương Hoành Hiên. Cha Trương Diệu Xuyên thừa lúc Trương Diệu Xuyên và Tần Tâm Anh quay về môn phái của mình, dùng dược làm mê Trương Diệu Xuyên, tìm biểu đệ của Trương Diệu Xuyên thay thế làm hôn thú, hoàn thành hôn lễ của Trương Diệu Xuyên, đợi đến khi Trương Diệu Xuyên tỉnh lại, thấy một nữ tử lạ hoắc nằm cạnh, lại thấy khắp nơi đại hồng hỉ tự, liền hiểu mình bị vào tròng, cuống quít trốn ra ngoài tìm Tần Tâm Anh. Đợi đến khi ông ta tìm thấy Tần Tâm Anh, Tần Tâm Anh đã biết việc ông ta thành thân, với tính cương liệt của nàng, tự nhiên lập tức bộc phát, nói những lời lạnh nhạt với Trương Diệu Xuyên. Trương Diệu Xuyên nguyên cũng là một người có tính cách hoả bạo, đối với việc thành thân này, nguyên là đầy bụng ủy khuất, băn khoăn tìm đến Tần Tâm Anh trong lòng vốn cũng khó lòng tiếp thụ, cố gắng nhẫn nại giải thích một hồi, chỉ là Tần Tâm Anh không nghe theo cũng không tha thứ, khiến cho ông ta cũng phát khùng, bởi vậy hai người liền chia tay.

Sau này, Trương Diệu Xuyên tức giận rất lâu, nhưng người vợ Trương thị vẫn luôn bao dung nhẫn nhịn, một thê thiếp ôn nhu như vậy từ trước đến nay vẫn không thể thấy được trên người Tần Tâm Anh, khiến ông ta trong lòng cảm động, vì vậy khiến cho Trương thị trở thành thê tử thực sự của mình. Nhưng sau lại khi nghĩ đến bản thân bị giăng bẫy, đối với Trương thị lại trở nên lãnh đạm. Trương thị biết hôn nhân của mình là từ âm mưu mà nên, trong lòng trượng phu căn bản không yêu mình, bởi vậy trong lòng vẫn luôn trầm uất. Việc sinh nhi tử càng làm cho thân thể Trương thị suy sụp, do đó Trương thị mới ba mươi tuổi đã từ giã thế gian. Trương thị chết đi, Thúy cô tự biết mình không thể tiếp tục sống ở Trương gia, vì vậy đã từ biệt trở về nhà.

Từ khi đi khỏi nhà Thúy cô, tâm tình của mọi người đều trầm trọng.

Quan Hoành Nghị nói: "Nói trở lại, chưởng môn và Tần chưởng môn tuyệt đối sẽ không để cho hai người ở cùng một chỗ. Dù sao hai người cũng đã đến rồi, đừng quay trở lại nữa, hãy tìm một chỗ yên ổn rồi tính tiếp."

Phạm Uyển Hoa liếc hắn trắng cả mắt, nói: "Thế chẳng phải là tư bôn (trốn nhà theo trai) sao?"

Quan Hoành Nghị trả lời: "Ngươi nghĩ gì vậy? Chúng ta đến đây lâu như vậy, trong mắt người khác sớm đã là tư bôn rồi, đã như vầy, cần gì phí công giữ lấy cái danh hão nữa?"

Phạm Uyển Hoa nói: "Ê ê ê, cái gì mà gọi là 'chúng ta đến đây lâu như vậy, trong ánh mắt người khác sớm đã là tư bôn' hả? Ai là 'chúng ta' với ngươi hả? Muốn tư bôn cũng chỉ là Trương công tử và đại sư tỷ của ta phải vậy không? Tên đui mù ngươi náo nhiệt cái gì chứ? Chỗ này cũng không có việc gì của ngươi, ngươi có thể trở về được rồi."

"Làm sao lại có thể như thế được hả?" Quan Hoành Nghị cao giọng nói, "Ta trở về không phải chờ bị phạt sao? Ta không có việc gì à? Chẳng phải ngươi nói tư bôn là việc của đại sư huynh ta và Chu cô nương à, ngươi cũng không cần nhằng nhẵng bám theo, đến từ đâu hãy quay về đấy đi."

Phạm Uyển Hoa nói: "Cười nhạo cái gì? Bộ dạng ngươi như vậy còn không muốn trở về, so với người thông minh như ta chẳng lẽ lại muốn về à? Huống chi, ta còn muốn đi theo xem các ngươi có khi phụ sư tỷ ta hay không."

Quan Hoành Nghị tức giận, nói: "Cái gì gọi là 'bộ dạng ngươi như vậy', ta như thế nào hả, ngươi phải nói rõ ràng cho ta!"

"Lại còn muốn giải thích?" Phạm Uyển Hoa nói, "Bất quá bộ dạng ngươi vốn đã ngu ngốc như vậy, giải thích cũng chỉ lãng phí nước bọt."

"Ta đương nhiên biết ngươi nói ta ngu ngốc…"

"Đã biết lại còn hỏi? Thế này không phải tự bộc lộ sự ngu ngốc của mình sao?"

"Ngươi!"

"Ta làm sao?" ……

Trương Hoành Hiên và Chu Uyển Nhu thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu cười, ở chung với nhau lâu như vậy, sớm đã thấy qua không trách nữa.

Trương Hoành Hiên đạo: "Kỳ thực lời của Hoành Nghị chí lý, chúng ta nếu trở về, chỉ sợ kiếp này khó lòng gặp lại. Uyển Nhu, nàng nguyện ý đi theo ta không? Ta biết ta bây giờ chỉ sợ ngay cả đại kiệu tám người khiêng cũng không thể chuẩn bị cho nàng, cũng không thể nói lớn cho toàn thiên hạ biết ta muốn chung sống cùng nàng, ta biết như vậy là quá uỷ khuất cho nàng…"

Chu Uyển Nhu lấy tay che miệng Trương Hoành Hiên nói: "Chàng không cần nói như vậy. thiếp không thấy uỷ khuất gì cả, thật đấy. Chỉ cần có thể được chung sống cùng chàng, trong lòng thiếp đã mãn nguyện rồi."

Nỗi vui mừng trong lòng Trương Hoành Hiên tràn ngập trên mặt, chàng khẽ hôn lên bàn tay Chu Uyển Nhu vẫn đang che miệng mình, cười nói: "Được hiền thê như vậy, vi phu còn mong muốn gì nữa? Uyển Nhu, gặp được nàng thực sự là niềm hạnh phúc lớn nhất đời ta!"

Trong mắt Chu Uyển Nhu ngập tràn ôn nhu, nói: "Thiếp cũng vậy."

******************

Nửa tháng sau, trong một thôn cá nhỏ, xuất hiện hai nam hai nữ, không cần nói cũng biết, bọn họ chính là Trương Hoành Hiên, Quan Hoành Nghị, Chu Uyển Nhu và Phạm Uyển Hoa, bốn người bọn họ dừng chân ở thôn cá nhỏ an cư lạc nghiệp, nam cày cấy nữ dệt vải, cuộc sống quả thực đúng theo ý muốn, nhất là một năm sau đó, sinh ra Trương Văn Mẫn, càng mang lại sự vui vẻ cho mọi người, còn đôi oan gia Quan Hoành Nghị và Phạm Uyển Hoa, cả ngày cãi cãi cọ cọ, nhưng trong lòng mỗi người đều đã nẩy sinh ái ý.

Nhưng mộng đẹp thì không dài, một ngày kia, trong khi Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghị đang ra biển bắt cá, Quách Uyển Lệ mang theo chúng môn đồ Ngọc Nữ phái tiến vào tiểu ngư thôn.

Quách Uyển Lệ thấy Chu Uyển Nhu và Phạm Uyển Hoa, liền cười vẻ bất hảo, nói: "Đại sư tỷ, nhị sư tỷ, lâu nay vẫn khoẻ chứ? Các ngươi thanh nhàn quá a, trốn ở chỗ này sống cuộc sống thế ngoại đào viên, làm hại đám sư muội tìm vất vả quá. Bất quá, ta thực sự không hiểu, các ngươi lại vứt bỏ cuộc sống tốt đẹp có người hầu hạ, cẩm y ngọc thực trước đây, lại thích mặc vải thô áo sờn, thích cuộc sống thanh bần này à."

Phạm Uyển Hoa thấy Quách Uyển Lệ, tức giận không thể đánh cho một trận, thanh âm lạnh lùng nói: "Tâm của ngươi bất chính vậy à? Ngươi không phải vẫn muốn đè nén chúng ta, để kế thừa y bát chưởng môn sao? Chớ tưởng ta không biết, lúc trước chính là ngươi đã âm thầm cáo tố với chưởng môn, chưởng môn mới có thể đem đại sư tỷ giam lỏng. Bất quá, ta không thể không bội phục ngươi, tin tức của ngươi thực sự linh thông."

Quách Uyển Lệ nghe vậy, cũng không phủ nhận, sắc mặt càng vui mừng như hoa nở, nói: "Đa tạ nhị sư tỷ khích lệ. Bởi sư mệnh khó cãi, đại sư tỷ, nhị sư tỷ, các ngươi đừng trách ta nha." Sau đó, ra lệnh cho những người còn lại: "Đến đi, cùng xông lên một lượt, đem bọn chúng về gặp sư phụ."

Phạm Uyển Hoa cười lạnh nói: "Bằng vào các ngươi à?" Giơ kiếm lên chống cự, chợt phát hiện lực đạo của bản thân hoàn toàn biến mất, dễ dàng bị người khác chế phục.

Chu Uyển Nhu thấy Phạm Uyển Hoa bị chế phục, trong lòng cả kinh, đang muốn đến cứu, chợt phát hiện bản thân mình cũng toàn thân vô lực, hoảng hốt kêu: "Cái này, cái này là sao?"

Quách Uyển Lệ lúc đó vui mừng cười đến không thể kìm được, nói: "Sư muội ta biết với võ công của chúng ta muốn bắt hai vị sư tỷ căn bản không có khả năng, bởi vậy đã bỏ một chút Hoá Công tán vào nước giếng của toàn thôn, thôn dân họ uống đều không việc gì, còn đối với các ngươi, hừ, là đại đại bất lợi."

Chu Uyển Nhu cả giận nói: "Ngươi!"

Quách Uyển Lệ không để nàng nói hết, liền điểm vào á huyệt của nàng, rồi quay người điểm vào á huyệt của Phạm Uyển Hoa, trầm giọng nói: "mang đi", liền cùng mọi người ly khai tiểu ngư thôn.

May mắn là lúc này Trương Văn Mẫn đang say ngủ bên trong, bằng không nó nhất định khó tránh khỏi ách vận.

Đến tối, Trương Hoành Hiên cùng Quan Hoành Nghị trở về, chờ đợi bọn họ không phải là bữa tối thịnh soạn và sự ân cần thăm hỏi của người trong lòng, mà là căn phòng trống rỗng và Trương Văn Mẫn đã gào khóc đến khản hơi kiệt lực.

Hai người lật tung cả căn phòng, vẫn không thấy bóng dáng Chu Uyển Nhu và Phạm Uyển Hoa, Trương Hoành Hiên ngồi co quắp ở cạnh bàn, hai tay ôm đầu, trên mặt tràn đầy sự thống khổ và tự trách, Quan Hoành Nghị lại ngồi trong phòng nhìn Trương Văn Mẫn gào lên. Lúc này, Ngưu đại tẩu ở nhà bên cạnh nghe tiếng chạy sang, thấy tình hình như vậy, hỏi: "Tiểu Trương, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tiểu hài lại khóc lớn như vậy?"

Trương Hoành Hiên còn đang hoang mang chưa nghe được gì, Quan Hoành Nghị bế Trương Văn Mẫn từ trong phòng đi ra, đáp: "Ngưu đại tẩu, tẩu cũng thấy rồi đấy, trông tình trạng ở đây, tiểu hài cần mẹ mà. Ngưu đại tẩu, tẩu có biết các nàng ấy đi đâu không?"

Ngưu đại tẩu nói: "Đi đâu thì ta không biết. Bất quá, chiều hôm nay có một số cô nương mang kiếm vào thôn, có thể có quan hệ với bọn họ chăng."

Quan Hoành Nghị nói: "Cám ơn tẩu, Ngưu đại tẩu."

"Đừng khách khí như vậy, tất cả mọi người đều là hàng xóm mà. Thấy ngươi như vậy, tiểu hài không khóc mới là lạ. Lại đây, để ta bế. Các ngươi còn chưa ăn cơm mà, qua nhà ta ăn đi." Ngưu đại tẩu nói xong, giơ tay ẵm lấy Trương Văn Mẫn.

"Không cần đâu, bất quá tiểu hài không thể chịu đói thêm nữa, phiền tẩu bế nó đi uống chút nước canh."

"Được, không vấn đề gì." Ngưu đại tẩu nói xong, bế Trương Văn Mẫn về nhà.

Quan Hoành Nghị quay lại nói với Trương Hoành Hiên: "Các cô nương mang theo kiếm kia, nhất định là người của Ngọc Nữ phái, Bọn họ không ngờ lại tìm đến đây. Bất quá, với võ công của bọn họ sao có thể là đối thủ của đại tẩu và Hoa muội?"

Trương Hoành Hiên nói: "Chẳng lẽ đích thân Tần chưởng môn đến đây?"

"Không thể nào. Ngưu đại tẩu nói là một đám cô nương, Tần Tâm Anh kia đã là từ nương bán lão, làm sao có thể xem là cô nương được?"

"Vậy cũng đúng." Trương Hoành Hiên trả lời, vô thức rót nước uống trà. Một lát sau, chợt phát hiện chân khí của bản thân không thể ngưng tụ. "Hóa Công tán!" Trương Hoành Hiên kêu to lớn, "Nguyên lai những người đó lại dùng Hóa Công tán. Bởi vậy, Nhu muội và Uyển Hoa chẳng phải thúc thủ chịu trói sao? Thủ đoạn quá ngoan độc!"

"May mắn là bọn họ không phát hiện được tiểu hài, nói không chừng, tính mạng của tiểu hài khó lòng được bảo toàn." Quan Hoành Nghị nghĩ vậy, liền có chút sợ hãi.

"Hoành Nghị, chúng ta đi." Trương Hoành Hiên đột nhiên nói.

"Đi đâu?" Quan Hoành Nghị nghi hoặc hỏi.

"Ngọc Nữ phái." Trương Hoành Hiên kiên định trả lời.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK