Mục lục
[Dịch]Tuyết Quốc Tiên Tử (mới nhất: hết chương 3)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi một

Tháng sáu đến Tây Hồ, chính là thời gian đẹp nhất.

“ Dục bả Tây Hồ bỉ Tây Tử ,

Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi . ”

(không biết dịch)

Sen nở đầy mặt nước, lá sen như mẫu ruộng nhỏ, những làn gió hiu hiu làm say lòng người. Trong khi Chu Uyển Nhu hưởng thụ làn gió mát hiu hiu, không đề phòng ngoài xa, có vài khoái mã triều đình cấp tốc phi tới.

“Cô nương , cẩn thận! ” rồi không đợi Chu Uyển Nhu phản ứng mà trong cái đình giữa hồ phiêu hốt bay ra một lam sắc thân ảnh,tay ôm eo nàng, bồng nàng bay trên mặt hồ. Chu Uyển Nhu ôm chặt lam y nam tử tiêu sái để y đưa qua hồ , bỗng cảm thấy vương vấn hạnh phúc, cuối cùng dừng tại đình giữa hồ.

Lúc này hai người gần gũi đến nỗi nghe được hơi thở của nhau, Chu Uyển Nhu ngước đầu nhìn lam y nhân khí chất tiêu sái , đẹp trai,trước đây Chu Uyển Nhu chưa bao giờ tiếp cận gần gũi nam nhân đến như vậy nên nhất thời thất thần, đã quên phản kháng. Khi Chu Uyển Nhu bình tĩnh lại,thì thân đã đến đình giữa hồ.

Lam y nhân thả Chu Uyển Nhu ra, chắp tay nói: “ Tại tình cảnh cấp bách, nhất thời lỗ mãng , đã quên nam nữ thụ thụ bất tương thân, hi vọng cô nương tha lỗi. ”

Chu Uyển Nhu hai má hồng lên, nói : “Điều này, nếu không phải công tử nhất thời xuất thủ, chỉ sợ rằng những con ngựa đã đá thiếp xuống nước. Xin hỏi công tử tôn tính đại danh, sư thừa môn phái? ”

Lam y nhân mắt loé lên tia sáng hạnh phúc, nói : “ Tại hạ họ Trương tên Hoành Hiên,chính là đệ tử của Kim Đồng phái. cho hỏi phương danh cô nương?

Chu Uyển Nhu dịu dàng nói : “ Thiếp tên là Chu Uyển Nhu, là môn hạ của Ngọc Nữ phái. ”
Trương Hoành Hiên biết rằng Chu Uyển Nhu cũng là võ lâm đồng đạo , lúng túng nói : “ nguyên lai cô nương chính là người trong võ lâm, vậy mà tại hạ lại múa rìu qua mắt thợ, chỉ làm cô nương cười chê. ”

“ Trương công tử bất tất khiêm nhường. ” Chu Uyển Nhu nói, nhất thời không biết nói gì,lát sau nói tiếp : Thiếp đã đi quá lâu, cần phải trở về. Đa tạ ân cứu mạng của công tử hôm nay, ngày sau thiếp nhất định báo đáp. Thiếp xin nói lời tạm biệt. Chu Uyển Nhu nói xong bay xuống hồ giở khinh công chạy đi.

Trên cái đình giữa hồ, Trương Hoành Hiên nhìn theo thân ảnh rời đi của Chu Uyển Nhu, đầy thất vọng. Trên bờ Tây Hồ , Chu Uyển Nhu bình tĩnh hạ thân ảnh xuống, che giấu một trái tim đang xao động.
Ba ngày sau , Chu Uyển Nhu với tâm hồn bất ổn đi về Ngọc Nữ phái, trên đường không nói gì. Phạm uyển hoa không kềm chế nổi hỏi : “Đại sư tỉ, tỉ có tâm sự gì? ”

Chu Uyển Nhu nghe vậy hai má hồng lên nổi giận nói : “ Tâm sự,tỉ có tâm sự gì đâu? ”

Phạm Uyển Hoa không ngại nói : “Điều này cần hỏi tỉ.Tỉ từ ba ngày trước đến nay tâm thần luôn bất ổn, tỉ có tâm sự gì ? ”

Chu Uyển Nhu nở nụ cười gượng nói : “ Không có,tỉ không có tâm sự gì.Liệu tỉ còn có tâm sự gì nữa? ”
Phạm Uyển Hoa chính sắc nói : “Đại sư tỉ, tỉ muội chúng ta cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, Muội biết rõ tính cách tỉ. Phải có việc gì xảy ra rất quan trọng,tỉ mới giấu không nói với muội , mọi người là tỉ muội với nhau,tỉ nói với muội, có lẽ muội có thể giúp đỡ được tỉ, dù không thể giúp đỡ tỉ, cũng có thể phân ưu với tỉ, còn hơn là tỉ giấu tâm sự trong lòng. ”

“ Uyển Hoa, Tỉ biết rằng muội muốn tốt cho tỉ. Tỉ không cố ý che giấu muội, chỉ bất quá, có vài vấn đề......” Chu Uyển Nhu đang nói bỗng cảm thấy không khí chung quanh khác lạ , trầm giọng nói : “ yêu nhân phương nào mau ra đây? ”Nghe Chu Uyển Nhu nói, Phạm Uyển Hoa quay đầu nhìn tứ phía, phát hiện xung quanh lố nhố sơn tặc, bởi vậy, ngay lập tức đề thần vận khí, chuẩn bị tùy thời ra tay.

Một tên sơn tặc trả lời : “ Hai vị tiểu nương tử hỏi thật buồn cười, nhìn thấy bọn ta như thế này mà còn hỏi bọn ta là ai?

Chu Uyển Nhu nói : “ Trên người chúng ta không có ngân lượng để các ngươi cướp. ”

Tên sơn tặc nói : “ Chúng ta không muốn cướp ngân lượng. ”
Phạm Uyển Hoa kì quái hỏi: “ Tại sao quái sự năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều. Ta lần đầu tiên nghe thấy cướp không cần ngân lượng. ”

Tên sơn tặc nói: “ Hê hê, lão tử hôm nay không cần ngân lượng, mà chỉ cần bảo vật trên thân nàng. ”

Chu Uyển Nhu nghe nói thất kinh, hỏi: “ Bảo vật gì? ”

Ten sơn tặc trả lời : “Đừng giả hồ đồ nữa, lão tử cần Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm. ”

Chu Uyển Nhu trong tâm thất kinh, tưởng rằng việc có được Thiên Sơn Tuyết Liên chỉ có mình và Phạm Uyển Hoa hai người biết, làm sao tin tức lọt ra nhanh như vậy?Làm sao biết được rằng bọn sơn tặc đối với ngân lượng lại không hứng thú, chỉ quan tâm tới Thiên Sơn Tuyết Liên , điều khó hiểu là tại sao chúng biết hai người có nó.

Phạm Uyển Hoa đưa mắt nhìn Chu Uyển Nhu, Nói với bọn sơn tặc: “ Tiểu tặc, không biết thì đừng nói.Hiện tại Thiên Sơn Tuyết Liên không có trong người bọn ta nếu có cũng không đưa cho các ngươi”.

Tên sơn tặc nói : “Đã sớm biết rằng các ngươi không thích uống rượu thưởng mà thích uống rượu phạt, lão tử không biết thương hương tiếc ngọc đâu. Tiểu nha đầu, mau giao nó cho chúng tao! ” Bọn sơn tặc hét lên và cầm đao tiến tới.

Khi Chu Uyển Nhu và Phạm Uyển Hoa phát hiện bọn chúng tiến tới, hai ng­ười liên thủ tác chiến, nhất thời Phàn Hoa kiếm pháp được thi triển lâm li tận cùng Trong thời gian một chén trà , mà mười tên sơn tặc đã chết hết một nữa, thương vong nặng nề.Tên đầu đảng thấy tình thế bất diệu, hướng lên trời phóng pháo hiệu, chẳng bao lâu , chưa đến vài phút ở phía xa có thêm vài mươi người chạy xuống,và rồi ở phía sau, bụi đất bay lên, lúc ấy xuất hiện trên trăm người từ trên núi hung hăng chạy xuống.

Phạm Uyển Hoa nhìn thấy tình trạng đó không làm gì được đành cười khổ nói : " Đại sư tỉ, trông tình hình hôm nay muốn thắng cũng rất khó khăn. Bọn sơn tặc không biết từ sào huyệt nào chạy ra! "

Chu Uyển Nhu lo lắng trong lòng, trả lời : "Xem ra khó khăn đây! Chúng đông quá. Cũng không biết trong sào huyệt chúng có bao nhiêu nhân mã. Nhóm này chết nhóm khác thay thế, cho dù võ công chúng ta có cao đến đâu đi nữa, cũng rất khó khăn để thoái lui. "
Đang nói, bọn sơn tặc tới trước mặt, nhìn hai người, đưa tay ra chuẩn bị bắt lấy họ.

Cách đó không xa, đi lại hai vị thiếu niên, một trong hai người là Trương Hoành Hiên, còn người bên cạnh, là sư đệ Quan Hoành Nghi .

Quan Hoành Nghị nói : Đại sư huynh, huynh nhìn kìa, một bọn sơn tặc đang vây lấy hai vị cô nương. Nhìn võ công của những cô nương đó thì khá cao. Bất quá, sơn tặc rất nhiều, Chỉ sợ hai cô nương này không thể chi trì lâu được. "

Trương Hoành Hiên nhìn theo hướng hắn chỉ, bất ngờ nhìn thấy mặt cô nương trong tim Chu Uyển Nhu.Kỳ thật, khi trước hắn cứu Chu Uyển Nhu, Hắn ở giữa hồ Tâm Đình đã chú ý nàng, lúc ấy nữ tử mỹ lệ kiều nhược kì quái không biết có ngựa phi tới, nhìn thấy nàng lâm vào nguy hiểm, tự nhiên không suy nghĩ,mà phi thân lên trước cứu nàng.Hôm nay nhìn thấy nàng thân lâm hiểm cảnh, bất chấp đối phương người đông thế mạnh, dùng khinh thân ảo diệu, nhảy vào vòng chiến.

Quan Hoành Nghi bồn chồn gọi: " Đại sư huynh , đại sư huynh! " Như­ng Trương Hoành Hiên giống như không nghe thấy. Quan Hoành Nghi tâm lóe sáng,ngẫm nghĩ : " Phải chăng có thể là trong hai vị cô nương đó có nữ tử mà đại sư huynh cứu ở bên bờ Tây Hồ? "Kỳ thật, ngày ấy hắn cũng ở gần đó, khi Trương Hoành Hiên phi thân cứu nàng hắn đã nhìn thấy, chỉ vì hắn ở xa quá, hắn không thấy rõ mặt của cô nương đó. "Nguyên lai đại sư huynh gần đây luôn tương tư nữ tử đó, nhìn thấy tình cảnh này, mình là sư đệ cần phải giúp đỡ hắn. " Ngay sau những suy nghĩ này, hắn cũng rút gươm ra nhảy vào vòng chiến, lúc có hắn, tình hình đã biến đổi,Chu Uyển Nhu và Phạm Uyển Hoa sử dụng Phàn Hoa kiếm pháp phiá trên Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghị sử Trích Hiệp kiếm pháp , uy lực đại tăng , đánh giết mở ra một con đường máu.Bốn người thi triển khinh công chạy đi, bọn sơn tặc ở phía sau chỉ biết trố mắt nhìn theo.

Đêm xuống, chim chóc quay về rừng, những cây gỗ cháy tỏa mùi hương ngào ngạt, đó chính là mùi Quan Hoành Nghi nướng thịt rừng. Bên cạnh đó,Trương Hoành Hiên , Chu Uyển Nhu và Phạm Uyển Hoa ngồi nhìn .

"Phạm Uyển Hoa trong mắt buồn rầu oán trách nói : " Là do bọn sơn tặc hại, nếu không chúng ta đâu có chạy loạn, chúng ta có thể trước khi trời tối tìm được khách điếm để ở trọ, cũng không cần ngũ ngoài trời thế này ".

Chu Uyển Nhu nói : " Uyển Hoa, có thể đào thoát được là tốt lắm rồi,muội đừng than phiền oán trách nữa. Nói đến hôm nay thật nguy hiem,may mắn có hai vị công tử trượng nghĩa tương cứu, Nếu không, tính mệnh hai tỉ muội chúng tôi không thể bảo toàn. Trương công tử hai lần có ân cứu mạng, Uyển Nhu thật sự không biết phải báo đáp thế nào.

Trương Hoành Hiên đỏ mặt nói : " Lộ kiến bất bình , bạt đao tương trợ, đó là hiệp khí của chúng ta, Chu cô nương không nên để tâm ".

Chu Uyển Nhu nói : " Chịu ân huệ người nhớ mãi ngàn năm Trương công tử có thể không để ý, nhưng thiếp luôn nhớ mãi ân này. "

" Trương Hoành Hiên khiêm tốn nói: " Có ân huệ gì đâu, Chu cô nương nói quá lời".

" Chu Uyển Nhu nói: " Trương công tử ân trọng như núi, đã giúp đỡ thiếp rất nhiều. Thiếp có thể nào quên? "

Phạm Uyển Hoa với ngôn ngữ không khách khí, nói chen vô : " Các người không cần cứ cám ơn hoài. Bụng của muội đã đói?Tui hỏi Quan Hoành Nghi, tui chịu hết nổi rồi huynh nướng xong chưa? "

"Quan Hoành Nghi cười nói : " Thịt nướng xong đã lâu, nhưng nhìn thấy anh chị đang tâm sự, đệ không dám quấy rầy. "

Nghe nói vậy, Trương Hoành Hiên và Chu Uyển Nhu hai má hồng lên.
"Phạm Uyển Hoa làm mặt xấu nói: " Hai người nhỏ to tâm sự tiếp đi,muội không xen vô làm mất nhã hứng hai người! "

Trương Hoành Hiên và Chu Uyển Nhu trên mặt đỏ cả lên.

"Quan Hoành Nghi nói : " Tốt rồi, anh chị đừng tâm sự nữa, anh chị không đói sao, đến đây, ăn một cái đùi nướng trước ".
Bởi vậy, bốn người bắt đầu ăn thức ăn.

Hôm sau, bốn người cùng khởi hành, nói chuyện vui vẻ suốt dọc đường, rất hạnh phúc, Như­ng, thiên hạ bữa tiệc nào không tàn, năm ngày sau, chia tay nhau tai Trường An, Trương Hoành Hiên cùng Quan Hoành Nghi theo hướng bắc về Kim Đồng phái , hai người Chu Uyển Nhu và Phạm Uyển Hoa rẽ hướng nam về Ngọc Nữ phái .

Sau khi Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghi trở lại Kim Đồng phái ,Trương Hoành Hiên luôn nhớ thương Chu Uyển Nhu, Quan Hoành Nghi mỗi lần nhìn thấy Trương Hoành Hiên tương tư, biết rằng hắn đang nhớ tình nương, liền đi đến trêu ghẹo hắn. Ngày hôm sau, trong lúc Quan Hoành Nghi đang trò chuyện với Trương Hoành Hiên, Thật không ngờ phụ thân của Trương Hoành Hiên,cũng là Kim Đồng phái chưởng môn Trương Diệu Xuyên nghe thấy , lúc Trương Diệu Xuyên biết rằng con trai mình yêu say đắm nữ nhân của Ngọc Nữ phái , liền nghiêm khắc yêu cầu Trương Hoành Hiên về sau không được gặp lại Chu Uyển Nhu nữa.Trương , Quan hai người kinh ngạc một trận, Trương Hoành Hiên đau lòng tất nhiên không chịu, Trương Diệu Xuyên nổi giận lên, cấm hắn ra khỏi phòng.

"Ngày hôm nay,Quan Hoành Nghi lại đến thăm hắn : "Đại sư huynh , huynh cần chi như vậy? Gần đây chưởng môn rất giận, huynh chống đối làm chi để chuốc lấy phiền muộn? "

Trương Hoành Hiên nói : " Hoành Nghi, huynh không thể chịu đựng được, tìm phụ thân thuyết phục, nhưng cha không thèm nói lý lẽ?Lúc này đây,huynh muốn lấy Uyển Nhu làm thê tử . Hoành Nghi, đệ có nhiều sáng kiến mà, đệ hãy nghĩ ra ý kiến tốt giúp huynh đi? "

Quan Hoành Nghị nói : " Cách à? Đệ có cách ".

"Trương Hoành Hiên hỏi : " Cách nào? "

Quan Hoành Nghi nói : " Chỉ có bốn chữ “ Tiền trảm hậu tấu “. Nói xong, hạ giọng xuống, nói kế hoạch cụ thể.

Màn đêm buông xuống, gió đêm thổi nhè nhẹ,Quan Hoành Nghi lại lần nữa đến trước cửa phòng của Trương Hoành Hiên. Đứng canh trước cửa là một thiếu niên hạ giọng hỏi : “ Nhị sư huynh, huynh đến à? . Tại sao đến muộn như­ vậy. ”

Quan Hoành Nghi nói : “ Sư đệ, không có gì. Đại sư huynh tâm tình không tốt , Huynh đến tâm sự với huynh ấy, không chuyện gì đâu. ”
Thiếu niên đó hỏi : “ Chưởng môn nhân phù đâu, lúc ban đêm, đại sư huynh cần nghỉ ngơi, không gặp người ngoài. ”
Quan Hoành Nghị nói : “ Huynh là người ngoài sao? ” Đột nhiên thần sắc nghiêm túc nói: “ Chưởng môn. ”

Hai thiếu niên nghe vậy quay ra nhìn, lúc này, Quan Hoành Nghi nhanh như chớp điểm vào thụy huyệt của hai người, tìm thấy chìa khóa trên người họ,mở cửa ra, Trương Hoành Hiên nhanh chóng chạy ra. Quan Hoành Nghi nói : “Đại sư huynh, chúng ta mau trốn đi, đệ đã chuẩn bị sẵn ngựa bên ngoài. ”

Hai ng­ười từ cửa sau Kim Đồng phái, nhảy lên lư­ng ngựa, phi thẳng về phương nam.
Vài ngày sau, Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghi mang sính lễ đến Ngọc Nữ phái.

Trương Hoành Hiên đối mặt với chưởng môn Ngọc Nữ phái Tần Tâm Anh nói: Tần chưởng môn không cần khách sáo.Tại hạ là Trương Hoành Hiên .Hôm nay đến đây, xin cầu kiến lệnh đồ Chu Uyển Nhu Chu cô nương. Lễ vật đơn sơ, cầu xin vui vẻ tiếp nhận. ”

Tần Tâm Anh hỏi : Thiếu hiệp là môn hạ Kim Đồng phái?

-Đúng vậy.

-Trương Diệu Xuyên và thiếu hiệp có quan hệ gì?

-Chính là gia phụ.

-Người đâu? Tiễn khách.

Trương Hoành Hiên ngàn lần không ngờ như­ vậy, lo lắng nói: “ Tần chưởng môn! ”

-“Còn không đi? Bộ muốn ta đuổi mới đi sao?

Trương Hoành Hiên đang không biết nói gì, bỗng thấy Quan Hoành Nghi rỉ tai nói: “ Đại sư huynh , chúng ta bỏ đi trước, rồi sẽ quay lại sau”

Trương Hoành Hiên gật đầu nói : “ Vậy cũng được. ” rồi cung tay hướng về Tần Tâm Anh nói : “ Vãn sanh cáo từ . ” Sau khi họ ra khỏi cửa của Ngọc Nữ phái , Ngọc Nữ phái sai người ném lễ vật ra ngoài, đóng chặt cửa lại.

Quan Hoành Nghi nói: “Chuyện gì đây, thật là khinh người quá. ” rồi nói với Hoành Hiên : “Đại sư huynh, chúng không để cho chúng ta vào cửa chính, chúng ta cũng không cần vào! Buổi tối chúng ta sẽ lẻn vào. ”
Trương Hoành Hiên e ngại nói : “Điều này không đúng lễ giáo đâu? ”

Quan Hoành Nghị nói: “ Chúng ta khó khăn lắm mới đến được đây huynh định bỏ về sao? ”

Trương Hoành Hiên ngẫm nghĩ: Nếu không lẻn vào ban đêm, chỉ sợ rằng từ nay về sau sẽ không còn gặp lại Chu Uyển Nhu nữa.Hà huống cha và Tần Chưởng môn thái độ vô cùng cứng rắn không thể hiểu được tại sao, bởi vậy chuyện này chắc chắn phải thử,cho nên nói : “Đệ nói đúng, như­ng chúng ta đối với nội bộ Ngọc Nữ phái thì không biết gì, chúng ta có thể vào dễ dàng sao , chỉ sợ rằng chưa kịp nhìn thấy Uyển Nhu, đã bị phát hiện rồi. ”

"Huynh nói có lý" Quan Hoành Nghi đang chán nản,đột nhiên nhìn thấy đằng xa Phạm Uyển Hoa đang ra hiệu với họ, liền kéo Trương Hoành Hiên đi đến. “ Nhỏ kia ngươi muốn gì? ” Quan Hoành Nghi đang tức giận vì Ngọc Nữ phái đuổi họ ra khỏi cửa, cho nên đối với Phạm Uyển Hoa nói chuyện rất lớn tiếng.

Phạm Uyển Hoa nói : “ Ngươi đang sủa cái gì đó? Nếu không có việc ta đến kiếm các ngươi làm gì. Hà huống, các ngươi muốn gặp mặt đại sư tỉ, nếu không có sự giúp đỡ của ta, căn bản không có khả năng gặp mặt. ”

Trương Hoành Hiên không để ý sư đệ, chỉ bồn chồn nói : “ Phạm cô nương đừng khiển trách sư đệ, hắn không cố ý, chỉ là miệng lưỡi cương trực, nếu như có mạo phạm cô nương điều gi, xin cô nương rộng lượng bỏ qua cho. ”

Phạm Uyển Hoa tất nhiên biết Trương Hoành Nghi không cố ý, bây giờ có thể nói đến nỗi hắn ngọng luôn, trong lòng cảm thấy rất sung sướng, nên cũng không để ý nhiều, bởi vậy gật đầu, nói : “ Tất nhiên rồi Trương công tử chuyện nhỏ mà huynh không cần xin lỗi ,bỏ đi,Quan Hoành Nghi, ngươi bớt thô lỗ đi nghe chưa ,ngươi nhìn xem Trương công tử người ta chững chạc chưa kìa ngươi thật chưa bằng một góc của huynh ấy. ” Quan Hoành Nghi tức giận quay đầu đi chỗ khác.
Trương Hoành Hiên lúc này chỉ muốn được gặp lại người yêu, nhìn Phạm Uyển Hoa không mặc cả, rồi hỏi : “ Phạm cô nương có giúp đỡ chúng tôi không? ”

Phạm Uyển Hoa nói : “ Nếu muội không muốn giúp đỡ muội sẽ không đến đây. ” Quay qua nhìn thấy Quan Hoành Nghi liền chạy đến trước mặt hắn nói : “ Rèn sắt khi nóng, ngươi mau chuẩn bị xe ngựa từ bây giờ, lúc chiều tối, Ta sẽ cứu đại sư tỉ ra ngoài, chúng ta sẽ cùng chạy trốn. ”

-Cứu. Trương hoành hiên lo lắng hỏi, “Có chuyện gì vậy? ”

Phạm Uyển Hoa thấy thương hại hắn, phải bí mật giải thích một hồi: “Từ lúc trở về bổn môn, đại sư tỉ tương tư không thiết ăn uống. Không bao lâu,chưởng môn nhìn thấy và nghi ngờ, về sau không biết bằng cách nào đó đã biết rõ sự tình, chưởng môn cấm đại sư tỉ rời khỏi phòng, để tránh tỉ ấy ra đi theo huynh. Bây giờ huynh muốn gặp tỉ ấy, thì huynh phải cứu tỉ ấy ra. Tốt, Muội không nói nhiều nữa, nếu như bị chưởng môn phát hiện muội ra ngoài lâu quá, sẽ nghi ngờ muội, huynh cần chuẩn bị xe ngựa trước. ” nói xong, vội vàng bỏ đi mất.

Trương Hoành Hiên và Quan Hoành Nghi đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu chuẩn bị hành động.

Buổi tối, trăng sáng trên không, gió hiu hiu mát vuốt ve dịu dàng, cảnh đẹp như chốn thần tiên,Trương Hoành Hiên thật không có tâm tình để thưởng thức, trái tim chàng đang thổn thức nhớ tới bóng hình Chu Uyển Nhu. Lúc này, Ngọc Nữ phái cửa sau bỗng mở phát ra âm thanh "cọt kẹt ” một bóng người lách ra,sau đó hai bóng người rời đi. Sau một thời gian, một chiếc xe ngựa cấp tốc hướng về phương xa khuất bóng.

hết chương 1 Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang