Mục lục
[Dịch] Phiêu Miểu Chi Lữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ái chà, đã lâu không gặp… đã lâu không gặp, thính giác cũng đã yếu đi rồi, đây không phải là Phó lão gia tử đó sao? Mười một huynh đệ của ngươi sao không cùng tới? Ai, ngươi lại cho một tiểu huynh đệ tới, không phải ta nói ngươi, đây chính là độ Thiên kiếp hay sao? Tìm một tử quỷ như thế để làm chi chứ?” Thanh âm vang xa đầy vẻ yêu mị cổ quái. Từ xa xa một làn khói đỏ như hoa đào bay tới rất nhanh, cách chỗ Phó Sơn đứng không xa, chập chờn trông thật mười phần quỷ dị.

Vẻ mặt Phó Sơn đầy vẻ bất đắc dĩ, sẵng giọng:”Hoa Mị Nương, sao lại là ngươi? Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn cứ đi đảo loạn khắp nơi, chuyện lần trước ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, mà ngươi còn dám đến kiếm ta? ”

Luồng khói ấy tách làm hai, từ bên trong một vị mỹ nữ thiên kiều bá mỵ đi ra, Lý Cường nhịn không được lớn tiếng nói:”Oa, siêu cấp đại mỹ nữ a! ”

Hoa Mị Nương mỉm cười, phảng phất như có trăm ngàn hoa đào đang đua nở, thấy Lý Cường trợn mắt há hốc mồm. Nhưng mà về phương diện cảm tình Lý Cường đã bị đả kích nghiêm trọng, trong lòng đối với đàn bà có chút phản cảm. Nhìn Hoa Mị Nương xinh đẹp kinh người, Lý Cường nhịn không được đã nghĩ tới chuyện trêu chọc ả.

“Tiểu huynh đệ, tỷ tỷ xinh đẹp lắm sao? Mau qua bên tỷ tỷ nào, ngoan…” Giọng nói như câu dẫn hết hồn phách, Hoa Mị Nương cười duyên dáng.

“Hoa Mị Nương, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám câu dẫn huynh đệ của ta, đừng trách ta làm cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

“Chà, Phó lão gia tử tức giận rồi, là chính hắn tự tìm đến tiểu muội, ta không hề câu dẫn hắn a!”

“Hắc, hắc. Hoa Mị Nương đừng quá tự tin, một nam nhân nhất định sẽ không thể thích một người đàn bà đã thành Thiên yêu đầy vẻ yêu khí, mặc dù ta thấy ngươi rất xinh đẹp, nhưng ta đối với ngươi không có hứng thú! ”Lý Cường ngồi ở Truyền Tống Trận làm ra vẻ khó khó chịu trách móc.

Kỳ thật Lý Cường cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, nhưng hắn lại không biết là chạm trúng chỗ đau của Hoa Mị Nương. Phó Sơn không nhịn được cười to nói:”Hoa Mị Nương, huynh đệ này của ta đối với ngươi không có hứng thú, vậy vẻ yêu mị này của ngươi xem ra là uổng phí rồi, haha…”

Một thanh âm sắc nhọn chói tai không thể tư nghị từ trong cái miệng xinh đẹp của Hoa Mị Nương vang ra:”Con thỏ đáng chết, lão nương từ khi nào lại đi thích một xú nam nhân, ngươi chỉ là một tiểu vương bát đản, sau này đừng có rơi vào trong tay lão nương, lão nương mà không đem ngươi hấp tinh đến chết, ta sẽ không còn gọi là Hoa Mị Nương nữa!”

Chứng kiến sự phẫn nộ của Hoa Mị Nương, Phó Sơn có chút kỳ quái.

“Ta thấy hơi sợ rồi đấy… Được, sau này không gọi là Hoa Mị Nương nữa, hay gọi là hoa dâm đi nghe... ” Lý Cường nếu muốn chọc tức người ta, thì ngay cả Bồ Tát cũng phải tức giận đến điên lên.

“Ngươi đi chết đi! ”

Từ Hoa Mị Nương tỏa ra một làn khói âm u, như dòng thủy triều cấp tốc bay tới Lý Cường. Cơ hồ đồng thời một luồng bạch quang từ trong tay Phó Sơn bắn ra. Làn khói màu đỏ hoa đào giống như vật sống liền tránh né, thế nhưng luồng bạch quang đó có tốc độ thật nhanh đánh thẳng vào, vang lên một âm thanh “đinh đinh” thật lớn, làm cho làn khói kia phải tan nát.

Lý Cường vỗ tay cười nói: ”Tốt a, đã tan thành mây khói!”

Hắn đã không biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm, nếu hắn không có chiến giáp bảo vệ, mà trong khói chướng ẩn chứa vô số Hấp Tinh Châm, bị phủ lên người thì căn bản là hắn không có cách nào chống đỡ. Hoa Đào Chướng của Hoa Mị Nương là một loại vũ khí cực kì âm độc, rất nhiều kẻ tu chân bỏ mạng vì nó.

Phó Sơn cười nói: ”Trước kia ta đã đối với ngươi ba phần khách khí, tại tu chân giới ai cũng biết Phó Sơn ta không muốn giao thủ với nữ nhân bao giờ.”

Kỳ thật Phó Sơn cũng không đánh ra toàn lực, muốn cho hắn dùng hết sức thì e rằng chỉ có một số rất ít cao thủ tu chân mới có thể làm được.

Hoa Mị Nương tức giận đến nổi điên, quát: ”Hoa Đào Chiến Giáp…”

Khói chướng trong người cấp tốc bao bọc quanh thân thể, trên người hiện một bộ khải giáp màu đỏ. Lý Cường không khỏi cảm khái: ”Những người này xuất ra cái gì cũng đều rất mỹ lệ, thật sự là mở rộng nhãn giới”

Vì hắn không biết, tại thế giới của người tu chân, Chế khí là một môn học vấn sinh tồn, phải luyện cho đến tận thiện tận mỹ.

“Linh Lung Chiến Giáp.”

Trên mình Phó Sơn cũng đã có thêm một bộ khải giáp, Lý Cường đã ngồi không yên, từ trong Truyền Tống Trận đứng dậy.

Vũ khí của Hoa Mị Nương là hoa đào, hình như mới bẻ từ trên cây, vẫn còn những giọt sương long lanh tiêu diễm, cầm ngay trên tay nhẹ nhàng múa may. Lý Cường không thể không thừa nhận, Hoa Mị Nương quả nhiên là xinh đẹp đến rực rỡ phi thường, vẻ đẹp thiên kiều bá mỵ quả nhiên có thể làm cho thiên hạ phải chùng tay.

Cánh hoa bay ngợp trời, phấn sắc tựa như là thiên nữ tán hoa đột ngột hiện ra tại không trung, thiên địa của Hỏa Tinh hoang vu dường như bị thay đổi, tràn ngập hơi thở mùa xuân. Hoa Mị Nương cười duyên dáng:”Phó lão gia tử, hãy xem Vạn Hoa Kíếp ta mới luyện thành đi! ”

“Ồ…!” Phó Sơn gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn: ”Nhiều năm không gặp, cuối cùng ngươi cũng đã luyện thành, tốt, tốt…!” Trong lòng Lý Cường kinh ngạc đến không còn lời để nói, mưa hoa bay đầy trời, có phải là đang hoa mắt không? Thật là nực cười, lại có thể dùng cánh hoa để đánh nhau ư!

Nhìn Phó Sơn cũng không có chút kỳ quái nào, hắn liền biết những cánh hoa bay lượn kia đều là lợi khí do năng lượng ngưng kết.

“Vạn Hoa Kiếp”, chậm rãi bay bay giữa không trung, bắt đầu cấp tốc xoay tròn, nhẹ nhàng phát ra thanh âm ‘ong ong’. Do Hoa Mị Nương vận toàn lực, năm sáu cánh hoa liền thu lại, xoay tít lại càng lúc càng nhanh hơn. Âm thanh cũng thay đổi theo tốc độ, vang lên những tiếng đinh tai nhức óc vọng khắp đất trời.

Lý Cường tràn đầy hưng phấn quan sát Phó Sơn làm sao để đối phó.

“A, nhìn thật tráng lệ, xem ta đây…”Phó Sơn vươn tay ra. một con bướm nho nhỏ màu vàng nhẹ nhàng bay ra.

Lý Cường ngồi bịch xuống một cái, thầm nghĩ:”Phó đại ca cũng thật là buồn cười, một con bướm mà cũng bắt!”

Điều này cũng chả trách Lý Cường chẳng hiểu được điều gì, hắn chỉ vừa mới tiếp xúc cùng tu chân giới. Cái con bướm nho nhỏ màu vàng đó đã có đại danh đỉnh đỉnh tại tu chân giới, nó chính là một cực phẩm đao, là do Phong Duyên tinh chế khí đại sư Dạ Ám Hồn chế tạo ra, gọi là Kim Điệp Đao, không phải cao thủ tuyệt đối không biết cách nào sử dụng, hơn nữa trải qua sự tu luyện của Phó Sơn, uy lực càng thêm lợi hại.

Lại thấy Phó Sơn búng tay một lần nữa, lại một con kim điệp bay ra, mỗi con hóa thành hơn mười con, thoáng chốc kim điệp bay đầy trời, mỗi kim điệp đều tìm đến một đóa hoa.

Hoa và bướm gặp nhau tạo một tiếng nổ kịch liệt, khí thế cuồng loạn tỏa khắp xung quanh. Do năng lượng biến ảo nên khi cánh hoa và kim điệp chạm vào nhau liền vỡ vụn, phấn sắc và bụi vàng tạo thành một trận gió cuồng loạn bay tứ tán khắp nơi trong không trung. Dần dần cánh hoa tiêu tán ngày càng nhiều, còn kim điệp lại tràn đầy tinh lực bay múa.

Khắp trời cánh hoa tiêu tán hầu như không còn dấu vết, kim điệp chung quanh cả ngàn con hóa thành trăm con, trăm con hóa thành mười con, cuối cùng hóa làm một con, bay lượn xoay quanh thân thể Hoa Mị Nương.

Lý Cường biết Phó Sơn đã thắng. Cuộc chiến này hắn chưa từng thấy qua bao giờ, căn bản là không có chiêu thức công phu, tất cả là do pháp bảo và năng lượng, nhưng thật là đẹp mắt. ”Vạn phần đặc sắc…!” Đây là kết luận của Lý Cường.

Hoa Mị Nương chật vật không chịu nổi, hoa đào trên tay đã tứ tán, trên không cũng đã không còn. Trong lòng ả nổi lên cảm giác bất lực, đối với cao thủ như Phó Sơn ả không có cách nào ra tay, hoa đào này ả đã tu luyện suốt bảy năm tốn biết bao nhiêu tinh lực, vậy mà bây giờ đều đã bị hủy hết.

Một tia âm hiểm đột nhiên hiện lên trên mặt của ả, ”Vạn Hoa Tráo” ở trên người Hoa Mị Nương đột nhiên tỏa ra vô số đóa Tiên hoa ngũ sắc, cấp tốc xoay tròn vờn quanh ả, do không kịp đề phòng, kim điệp liền bị rơi xuống, một luồng khói chướng mang thật khí thế mạnh mẽ bay về phía Phó Sơn.

“Chà, còn không chịu phục, được, đánh tiếp nào! ”Phó Sơn có chút khinh bỉ.

“Oa! nhà…ngươi định làm gì? ”Hoa Mị Nương đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Cường làm cho hắn sợ đến hồn phi phách tán.

Hoa Mị Nương cũng muốn xuống tay với Lý Cường, bởi vì ả biết nếu giết Lý Cường, Phó Sơn nhất định sẽ giết mình. Tại tu chân giới Phó Sơn chính là đại cao thủ lão luyện mà không ai dám dây vào, nhưng Phó Sơn có một quy củ sẽ không ra tay tuyệt tình với đàn bà, cho nên mới tự mình dám giao đấu với hắn, đã mấy lần phá hủy công việc của hắn. Mặc dù không dám giết Lý Cường, nhưng có thể làm rối loạn phá hư việc của người ta thì đã đúng mục đích của ả.

Ả liền khởi động Truyền Tống Trận…

Truyền Tống Trận đưa Lý Cường đi tới phương nào thì chỉ có trời biết!

Phó Sơn đột nhiên giận dữ thu Kim Điệp Đao, há mồm phun ra binh khí thành danh của hắn ”Hàn Bích Kiếm”. Tu chân giới cao thủ đều cũng biết, muốn cho Phó lão gia tử xuất ra Hàn Bích Kiếm thì chuyện đã vô cùng nghiêm trọng. Phó Sơn tại tu chân giới có địa vị cực cao, tại Phong Duyên tinh và vài tinh cầu khác, giống như thần tượng được người sùng bái, kẻ dám mạo phạm đến hắn cực hiếm.

Hàn Bích kiếm bay ra thì nhiệt độ hạ xuống đột ngột, Phó Sơn hét lớn :”Hỗn đàn!”

Trong lòng Hoa Mị Nương lạnh run, Hàn Bích kiếm thì ả quá hiểu rõ, không dính máu tươi quyết không quay đầu lại, ngay bây giờ rõ ràng một tia hi vọng thủ thắng cũng không có. Nhưng việc trốn chạy đối với Hoa Mị Nương mà nói, ả có kinh nghiệm rất phong phú, ả liền phun một ngụm máu tươi lên Vạn Hoa Tráo rồi phóng chân chạy biến. ả làm cho Phó Sơn không có thời gian đuổi theo xem xét phương hướng của Truyền Tống Trận, chỉ cần có một khắc thời gian, Phó Sơn sẽ rất khó tìm được ả.

Một tiếng động vang lên, Hàn Bích kiếm xuyên qua Vạn Hoa Tráo bay về trong tay Phó Sơn, nhìn xem vết máu trên Hàn Bích kiếm, Phó Sơn tức giận đến dậm chân, biết được ả vừa chạy mất. Cũng quả nhiên trên mặt đất lưu lại một đóa tiên hoa lớn, rơi trên đất vài cánh hoa có vương máu tươi trên mặt, còn Hoa Mị Nương thì không thấy tung tích nữa.

Cầm lấy tiên hoa quan sát, Phó Sơn biết lúc bỏ chạy thì Hoa Mị Nương cũng đã rất đau xót, Vạn Hoa Tráo bị đánh rớt, trong vòng một ngày bị mất hai kiện pháp bảo, cho dù là ai cũng chịu không nổi.

Phó Sơn phi thân tới bên Truyền Tống Trận, nhìn vào mà trong lòng kêu khổ không thôi. Phương vị của trận pháp lúc đầu dĩ nhiên là Phong Duyên tinh, nhưng trong lòng Phó Sơn hiểu được lúc này điều đó không có khả năng, vừa rồi mới khởi động thì rõ ràng không phải phương vị này. Kinh nghiệm của hắn phong phú, cẩn thận kiểm tra, tính toán thật lâu thì nhẩm ra tới bảy tinh cầu.

“Con bà nó, ta nhất định sẽ lột da tiểu yêu tinh ngươi! Ai, không còn cách nào nữa, phải về Phong Duyên Tinh trước, tìm huynh đệ chia ra mà tìm thôi.” Phó Sơn không cam lòng bước vào Truyền Tống Trận, bạch quang hiện lên, Hỏa Tinh lại khôi phục lại sự yên tĩnh ngày xưa.

Gió đêm nhẹ nhàng thật khẽ bay qua ngọn cây nhưng thanh âm giống như tiếng quỷ khóc, không biết là con thú cổ quái nào tru lên. Lý Cường đứng trong một tòa Truyền Tống Trận, trong lòng lạnh đến phát run. Hắn đã đứng ở đó thật lâu, một mực suy nghĩ chuyện đã phát sinh trong ngày hôm nay. Bầu trời dần dần sáng tỏ.

Một tiếng chim vang lên lảnh lót làm Lý Cường bừng tỉnh trong suy tư.

“Trời đã sáng? Nơi này là ở đâu? ”

Bầu trời trong xanh mây trắng lượn bay, trước mặt là khu rừng nguyên sinh rậm rạp, đầy cỏ dại xung quanh, vô số tảng đá đang nằm rải rác, trong đầu Lý Cường liền nghĩ ngay đến đã về tới địa cầu. Nhìn Tử Diễm Ngân Giáp lóe trên người, Lý Cường lắc đầu bỏ đi ý nghĩ đó.

Đi khỏi Truyền Tống Trận, Lý Cường chợt do dự, đợi Phó Sơn đến hay là đi vào rừng rậm trước. Suy nghĩ một hồi, Lý Cường quyết định trước tiên đợi thêm vài ngày, chờ Phó Sơn đến tìm kiếm.

Quyết định rồi Lý Cường bắt đầu chuẩn bị, nghĩ thầm:”May là đã mua lượng lớn vật phẩm, bây giờ có thể dùng tới rồi!”

Tại tảng đá lớn tìm một khối đất trống, Lý Cường khẽ cười, lấy từ thủ trạc ra cái lều dựng lên rồi tiến vào trong ngồi xuống: ”À, ta cần kiếm chút gì ăn mới được.” Lý Cường suy nghĩ rồi khởi động Tử Viêm Tâm Thủy, Lý Cường kỳ thật đã tiến vào Tích Cốc Kỳ, năng lượng của thân thể đã có thể nhờ Tử Viêm Tâm cung cấp, không ăn cũng chẳng sao cả.

Mở ra một bao thịt heo, ăn hai miếng, bỗng nhiên có một ý niệm bi thương hiện lên trong đầu mà không sao kiềm nén nỗi, cứ mãi trào dâng. Để thoát khỏi tâm tình thương cảm, Lý Cường chui ra khỏi lều, hít sâu một hơi thật sâu, ánh mắt vô tình đảo qua những khối đá thì không khỏi rung mạnh cả người. Lý Cường khó thể tin nhìn, đó là hai chữ Hán tự thật lớn.

Hai chữ này hắn không bíết nhưng hắn biết đây là chữ viết thời cổ đại của Trung Quốc: Thạch Cổ Vãn’.

Lý Cường lập tức tìm tòi chung quanh, quả nhiên ở cách đó không xa trên tảng đá lớn, cũng có rất nhiều văn tự, chữ nghĩa, vừa có Thạch Cổ Văn, có Triện Văn, Đãi Thư, Giai Thư, Hành Thư, Cuồng Thảo, còn thì hắn xem không hiểu những loại văn tự thật cổ quái.

Lý Cường nhìn thật kỹ, theo hắn nhận thức những loại văn tự hắn hiểu được, kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Tinh cầu này tên là Thiên Đình tinh.

Căn nguyên từ thời người cổ đại Trung Quốc, sau khi tu luyện, có bốn vị được xưng là Ngọc Đế chi sứ đã đưa người tu chân tới tinh cầu này. Mỗi một nhóm tu luyện đều tưởng rằng tự mình đã thành tiên đắc đạo, với trăm ngày phi thăng thì tới chỗ này, sau đó cũng tìm không được mấy vị Ngọc Đế chi sứ đó, cũng hoàn toàn chẳng thấy được cái gì gọi là tốt đẹp.

Văn tự trên tảng đá biểu đạt sự thống khổ, đau thương, bất đắc dĩ và phẫn nộ làm cho tâm trạng Lý Cường cũng phải trầm xuống. Cẩn thận xem xét các văn tự sau đó, Lý Cường phát hiện ngoại trừ mình, nhóm người của Thanh Triều Gia Khánh năm thứ ba cuối cùng tới tinh cầu này, tổng cộng có bảy trăm năm mươi sáu người, nam nữ già trẻ đều có, chia làm bốn phe lục tục tới. Cũng không biết là nguyên nhân gì, sau này cũng không có ai bị truyền tống lại đây, nơi đây cũng từ từ hoang phế.

Lý Cường trong lòng có điểm an ủi, biết rằng tại tinh cầu này mình cũng không phải cô đơn lẻ loi, mặc kệ những người từ địa cầu tới không có ở đây, nhưng hậu nhân của bọn họ chắc còn sinh sống ở nơi này.

Cười một tiếng, Lý Cường quýêt định lưu lại ký hiệu của mình.

Trên tảng đá lớn khắc lại một loạt chữ, Lý Cường nghiêng đầu ngắm nghía một hồi rồi lại cười to.

Chỉ thấy trên tảng đá trên mặt tảng đá có một loạt chữ loạn xạ, đại khái viết:”Lý Cường đã đến đây ngao du.” Bên dưới đề:”Công nguyên năm hai ngàn, năm thứ nhất, tháng chín bị Hoa Mị Nương hãm hại mà thất lạc tại Thiên Đình Tinh.”

Trở lại lều, Lý Cường quyết định bắt đầu học tập tư liệu viết trên ngọc đồng giản.

Trải qua việc khởi động Tử Viêm Tâm mà không có tác dụng, xem qua trường chiến đấu kinh tâm động phách của Phó Sơn và Hoa Mị Nương, Lý Cường biết nếu muốn ở thế giới này tiếp tục sinh tồn, thì phải tăng cường thực lực của mình. Nhìn vào ngọc đồng giản, không hề nghỉ ngơi, Lý Cường bắt đầu nhập định.

Vô số tin tức tư liệu từ ngọc đồng giản mạnh mẽ như thủy triều tuôn vào trong óc Lý Cường.

Tu chân giới là chỉ thế giới của người tu chân, không giống với người trần thế. Người tu chân có thể hấp thu nắm giữ năng lượng và vận dụng tinh kính năng lượng. Tinh kính năng lượng chủ yếu từ quáng thạch, từ một chút thực vật và động vật cũng có. Loại năng lượng này có thể có rất nhiều ở tinh cầu này nhưng lại rất ít ở tinh cầu khác, còn có tinh cầu không có.

Quặng thạch sản xuất ra tinh thạch hoặc tu chân thạch, gọi là tiên thạch, Trúc cơ thạch.

Người tu chân sơ kỳ có nhiều hạ phẩm tu chân thạch, tùy theo số lượng sẽ gia tăng công lực cao thấp.

Thượng phẩm tu chân thạch sẽ làm tăng công lực tu thành Nguyên Anh, sau khi kết thành, người tu chân có thể không cần nhờ đến năng lượng của tu chân thạch nữa.

Phó Sơn dùng Hàn Phách châu, Lý Cường dùng Tử Viêm Tâm, đều là tuyệt thế kỳ bảo, không phải tự nhiên sinh ra mà là do tu luyện mà thành, có thể nói là một loại nguyên anh không có linh hồn. Loại kỳ trân này người tu chân bình thường không có khả năng sử dụng, chỉ có rất ít người có năng lực đặc biệt mới có thể.

Tu vi của người tu chân cảnh giới chia làm mười một loại:Toàn Chiếu, Dung Hợp, Tâm Động, Linh Tịch, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, mỗi loại đều có phân biệt cao thấp.

Người tu chân nếu tiến vào đến Nguyên Anh kỳ, tùy theo năng lượng ngưng kết, tu luyện thành Tử Phủ Nguyên Anh, có thể đạt tới vị trí linh hồn bất diệt. Nếu tu thành mười tầng Độ Kiếp kỳ thì có thể thân thể bất diệt, nhưng nguy hiểm nhất chính là Độ Kiếp kỳ. Người tu chân có tục ngữ: ”Nguyên Anh hảo tu, Độ Kiếp dịch diệt”. Người tu chân chỉ cần có tiên thạch, có phương pháp tu luyện chính xác, có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, nhưng mà Độ Kiếp kKỳ nếu không thành công thì sẽ hồn phi phách tan, vĩnh viễn tử vong.

Chế Khí tại tu chân giới cũng là một môn học vấn, là bản lĩnh mà mỗi người tu chân đều phải nắm giữ. Chế Khí phân ra rất nhiều loại, tu chân giới cũng có các loại môn phái, mỗi môn phái đều có mật pháp để chế khí. Ngọc đồng giản ghi chép rất nhiều mật pháp chế khí, còn có chế khí trận pháp, rất nhiều trận pháp cũng phải nhờ Chế Khí thể hiện…

Khi Lý Cường mở mắt thì hắn kinh hãi phát hiện, Mãn Thiên Tinh nội giáp đã nhập vào trong cơ thể, bây giờ hắn biết mình đã tới Nguyên Anh sơ kỳ, đó là bắt đầu tu luyện tầng thứ sáu. Hắn nghĩ thật kỳ quái, trong lều sao lại có nhiều tro bụi, hắn thật sự không biết lần đầu tiên nhập định này đã mất bảy tháng thời gian, đối với hắn mà nói là công hiệu thoát thai hoán cốt.

Tại phụ cận tìm được một dòng suối nhỏ, hắn mau chóng tắm rửa giặt sạch quần áo. Lý Cường nghĩ nếu Phó đại ca đến đây sẽ có thể nhìn thấy dòng chữ ta khắc trên tảng đá, với bản lãnh của hắn còn sợ không tìm được ta sao? Ta còn phải bắt đầu tìm hiểu về Thiên Đình tinh trước đã, coi như là du ngoạn miễn phí.

Thu thập đồ vật, Lý Cường hào khí tận trời, quát to một tiếng:”Ta đến đây! ”

Bước đi thật nhanh, Lý Cường bắt đầu cuộc lữ hành trên Thiên Đình tinh của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK