Lý Cường thật sự nóng nảy, bị vây bên trong tuyệt địa này không đi ra được, chậm trễ việc tìm kiếm chủ nhân của Tâm Giám Chi Hoa coi như tạm thời vô phương cũng không sao, nhưng việc chuyển thế của Mạc đại ca và sư tôn, nếu tự mình không đi tiếp dẫn, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vừa vội là vừa hối hận, nhìn quái thú hình người như nước thủy triều trùng tới, một cỗ lửa vô danh trực trùng tới ót hắn.
Quang mang đủ màu sáng lên, binh khí gào thét chém về phía Lý Cường, Cửu Diễn Lưu lập tức tự động phản kích tới.
Sắc mặt Lý Cường càng ngày càng lạnh, cuối cùng hắn bộc phát.
Sau một tiếng rít, Lý Cường điên cuồng quát to: " Là thứ đồ vật gì! Đều đi tìm chết cho lão tử!"
Phẫn nộ phá tan lực lượng bình hành của Tử Giản, hắn không để ý hết thảy lại phát ra Phá Phàm Tuyệt.
Trong ý thức của hắn, tựa hồ nghĩ chỉ có một chiêu này mới có thể phát tiết được phẫn nộ của mình.
Lý Cường bay đến không trung bắt đầu xoay quanh, một trăm hai mươi thủ ấn thần linh huyền trong thời gian ngắn đã hoàn thành, tốc độ so với nguyên lai nhanh rất nhiều. Theo linh huyền hoàn thành, bay ra vô số đạo kim mang, khẩn tiếp theo, hắn lại kháp động thêm một trăm hai mươi thủ ấn thần linh huyền, còn chưa hoàn thành, thì đoạn Phá Phàm Tuyệt thứ nhất đã bộc phát.
Phá Phàm Tuyệt là đại thần thông tránh thoát hết thảy trói buộc, bất quá với tu vi trước mắt của Lý Cường, còn không đủ phá đi không gian vây khốn hắn.
Phá Phàm Tuyệt đánh ra, đem cả không gian đều cũng rung chuyển. Cuối cùng một trăm hai mươi thủ ấn thần linh huyền phóng thích đi ra ngoài, Lý Cường tự mình cũng không dám đợi ở mặt ngoài tinh cầu, đồng thời khi bắn ra Phá Phàm Tuyệt, hắn thuấn chuyển qua xa xa.
Đoạn thứ nhất Phá Phàm Tuyệt, đem phương viên mười công lý có cái gì cũng đảo qua trống không, những hình người quái thú đó căn bản đỡ không được công kích như vậy.
Theo sát đoạn Phá Phàm Tuyệt thứ hai, hình thành chấn chiến kịch liệt, một làn sóng tiếp một làn sóng kim mang, thuận hướng khuếch tán ra, gặp phải trở ngại gì cũng bị tạc đến nát bấy.
Lợi hại nhất chính là đoạn Phá Phàm Tuyệt thứ ba. Đại địa khai liệt, núi sông nghiền nát bể tan, ngoại trừ mặt sau tinh cầu, cơ hồ nửa tinh cầu đều bị ảnh hưởng, bụi mù tận trời đem bầu trời màu vàng cũng đều che phủ.
Sự phẫn nộ của Lý Cường dần dần bình tức trở lại.
Cũng do những quái thú hình người này, nếu chúng nó không phát khởi công kích, Lý Cường mặc dù căm tức trứ cấp, cũng sẽ không dễ dàng phát ra Phá Phàm Tuyệt.
Một kích này của Lý Cường, không biết giết đi bao nhiêu quái thú hình người. Hắn kiệt lực không chế bản thân, không muốn đại khai sát giới. Giết chóc như vậy làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái, lực lượng Tử Giản vẫn một mực cố gắng bình hành thần dịch lực của hắn.
Ngay khi Lý Cường huyền đứng ở không trung ngẩn người, thì từ mặt ngoài tinh cầu hiện lên vô số quang điểm.
Trên bầu trời giống như pháo hoa nở rộ, phiếm trứ bảy màu quang điểm đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, bay nhanh về phía hắn tụ tập lại.
Lý Cường đưa mắt nhìn lại, trên bầu trời rậm rạp đều là quái thú hình người, hắn ước chừng khoảng hơn mười vạn quái thú hình người đang vây quanh lại đây, vừa nhìn thì biết đều là hình người quái thú cao cấp, bởi vì chúng nó đều có thể phi hành.
Bay qua tới đầu tiên, là một đám quái thú mặc thần giáp màu vàng nhạt.
Lý Cường còn không biết, quái thú này nếu còn tu luyện thêm một đoạn thời gian, sẽ trở thành thủ hộ thần thú đẳng cấp thấp nhất của thần điện. Nơi này là nơi thủ hộ thần thú sinh ra, chỉ cần thần giáp của chúng nó tiến hóa một lần, chúng nó có thể phi lên được thần điện.
Nhưng thật ra Lý Cường muốn thoát thân cũng rất dễ dàng, chỉ cần mặc vào thủ hộ thần giáp đã lấy được, có thể phi lên tới thần điện, nhưng hắn đã hiểu rõ tệ đoan của thủ hộ thần giáp, hơn nữa lại có Diễn Chú Thần Giáp trong người, cho nên căn bản không có nghĩ đến việc mặc vào thủ hộ thần giáp. Con đường chạy trốn này đối với hắn mà nói là con đường tệ hại.
Trong lòng Lý Cường hiểu được, một kích vừa rồi đã làm cho những quái thú hình người nổi điên, những quái thú này là đến trả thù.
Sau khi đánh ra Phá Phàm Tuyệt, công lực của Lý Cường tiêu hao rất lớn, ở chỗ này không mượn được Nguyên Giới lực, khôi phục lại đặc biệt rất chậm, nhưng cho dù như vậy, thực lực của hắn cũng không phải đám thần thú này là đối thủ.
Rất nhanh, đám thần thú vây quanh Lý Cường, trong tiếng rống khàn cả giọng của chúng, có thể rõ ràng cảm nhận được sự phẫn nộ và sợ hãi của chúng.
Lý Cường nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe, hắn căn bản không hiểu ngữ ngôn của những quái thú này, không cách nào cùng chúng nó câu thông. Hắn biết kết quả không cách nào câu thông, đó chính là đánh nhau.
Bị bách bất đắc dĩ, Lý Cường thử dụng thần chi ngữ ngôn phát ra một trận ba động, nói: " Nơi này là địa phương nào?"
Đám thần thú vây nhiễu hắn đột nhiên thối lui ra sau, đồng thời phát ra tiếng kêu chói tai hoảng sợ. Chúng nó mặc dù không hiểu thần chi ngữ ngôn, nhưng đối với ba động như vậy lại rất quen thuộc, biết chỉ có thần điện mới có thể truyền đến ba động như vậy.
Theo tiếng kêu chói tai của thần thú, những hình người quái thú đều nằm quỳ sấp giữa không trung, dùng sức gập đầu xuống. Đó tựa hồ như là một loại lễ tiết, không ngờ chúng nó lại khuất phục.
Lý Cường thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn lại giết quái thú này, bởi vì chúng nó tựa như con kiến tầm thường. Hắn lại dùng thần chi ngữ ngôn phát ra ba động, hỏi: " Có ai nghe hiểu lời nói của ta?"
Không có quái thú nào có thể hiểu được lời Lý Cường nói, chúng nó vẫn đang quỳ sấp ở không trung.
Lý Cường không thể tránh được nhìn đám quái thú này, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt. Một người đối mặt với mười mấy vạn quái thú, song phương đều cũng ngây ngốc bất động, hai mặt nhìn nhau, tràng diện thật là kỳ lạ tráng quan.
Kẻ cầm đầu đám quái thú kia lên tiếng tê rống lẫn nhau, tựa hồ đang thương lượng cái gì, chỉ chốc lát sau, ngoại trừ mười mấy chuẩn thần thú mặc thần giáp màu vàng nhạt, còn những quái thú hình người kia đều toàn bộ quay trở về.
Đám chuẩn thần thú lưu lại kia, gắt gao đi theo sát Lý Cường.
Lý Cường phất tay cho chúng nó rời đi, nhưng do không cách nào câu thông, dây dưa thật lâu, đám chuẩn thần thú mới hiểu được ý tứ của hắn. Chúng nó lại thương lượng một phen, rồi quỳ sấp hành lễ mới rời đi.
Lý Cường lại dùng thần thức tìm tòi không gian này, sau một hồi lại kháp động linh huyền, cố gắng trở lại Nguyên Giới. Liên tục sau hai lần thất bại, hắn tuyệt nhìn.
Không mục đích phi chầm chậm được một khoảng cách, Lý Cường nhìn thấy bên phải có một viên lưu tinh bay qua, nhịn không được lòng hiếu kỳ khởi lên, liền chuyển thân hình truy tung theo. Hắn không phải phát hiện được cái gì, nhưng là vì tìm chuyện để làm.
Vị trí lưu tinh tới gần bên bờ cấm chế không gian, Lý Cường liên tục hai lần na di mới tìm được, do quan hệ bởi cấm chế, đại na di không cách nào dùng.
Lý Cường biết cách đó không xa là bên bờ cấm chế, hắn muốn nhìn một chút lưu tinh có thể xuyên qua hay không.
Ước chừng qua mười phút, viên vẫn thạch toái băng cấu thành lưu tinh bắt đầu dung giải, rất nhanh liền tiêu mất. Lý Cường không nhịn được cười khổ, xem như vậy là con đường này không thông.
Nhìn địa phương lưu tinh biến mất, trong lòng Lý Cường đột nhiên vừa động, hắn nhớ tới Huyễn Ma Châu.
Tiện tay bố trí phòng ngự cấm chế kế tiếp, Lý Cường cẩn thận lấy ra Huyễn Ma Châu. Hắn không dám tùy tiện đưa linh quỷ triệu đi ra.
Một ngụm thần dịch lực phun lên Huyễn Ma Châu, Huyễn Ma Châu nhất thời phiếm xuất thanh quang mơ hồ, hơn nữa nhanh chóng trướng lớn.
Lý Cường thân hình nhoáng lên tiến vào Huyễn Ma Châu, trong lòng hắn âm thầm cầu khẩn, nếu từ Huyễn Ma Châu mà không thể đi thông Linh Quỷ giới, vậy thật muốn xong đời rồi.
Ngoài dự liệu của hắn, tiến vào Huyễn Ma Châu phi thường thuận lợi, nhưng hắn vừa tiến vào, Huyễn Ma Châu kịch liệt chấn rung lên.
Lý Cường vừa mới hiện xuất thân hình ở Huyễn Ma Châu bên trong, liền nghe được hai tiếng hét lớn: " Là ai?"
Lý Cường không kịp nhìn liền hô: " Hàm Mộc, Bàn Sĩ, đừng hành lễ nữa, mau dẫn đường đi Linh Quỷ giới! Mị nhi có ở đây không?" Thân hình hắn không ngừng, cấp tốc hướng bên trong chạy trốn.
Hàm Mộc và Bàn Sĩ vội vàng đuổi kịp, Hàm Mộc hỏi: " Đại tôn, Mị nhi còn đang bế quan, không có tại Huyễn Ma Châu…"
Lý Cường cắt đứt lời hắn: " Trong Huyễn Ma Châu còn có ai? Bàn Sĩ nhanh đi thông báo, cho bọn họ lập tức đi Linh Quỷ giới, nơi này sẽ nổ ngay!"
Bàn Sĩ chấn động, kêu lên: " Ta đi thông báo! Các ngươi đi trước!"
Bên trong Huyễn Ma Châu cũng kịch liệt chấn động, " lộng lạp lạp" tiếng vỡ vụn liên tiếp không ngừng vang lên. Lý Cường và Hàm Mộc đi tới miệng thông đạo, không chút do dự liền vọt đi vào.
Lý Cường biết, đây là cơ hội cuối cùng, nếu trước khi thông đạo vỡ vụn mà không đến được Linh Quỷ giới, vậy sau này cũng xuất không ra, cho dù nghĩ được biện pháp đi ra, không có công phu trăm ngàn năm cũng không có khả năng làm được.
Bàn Sĩ cũng mang theo một đám thuộc hạ rất nhanh nhảy vào miệng thông đạo. Đối với mệnh lệnh của Lý Cường, hắn không chút suy nghĩ liền lập tức chấp hành.
Huyễn Ma Châu của Phật tông đã bị một cỗ cự lực vô hình đè ép, trong nháy mắt đám người Lý Cường nhảy vào Linh Quỷ giới, Huyễn Ma Châu bạo liệt ra. Bàn Sĩ suất lĩnh thuộc hạ chỉ có hơn phân nửa chạy trốn tới Linh Quỷ giới, còn có một ít đã cùng thông đạo đồng thời tiêu mất.
Vô giới chi bảo Huyễn Ma Châu, cứ như vậy hoàn toàn hủy rớt.
Hàm Mộc kinh hồn hỏi: " Đại tôn, xảy ra chuyện gì?"
Lý Cường nói: " Chờ ta." Hắn lập tức trong Định Tinh Bàn sưu tầm vị trí bây giờ, nhưng lại phát hiện trong Định Tinh Bàn không tìm được phương vị của Linh Quỷ giới.
Hắn suy nghĩ một chút, chuyển đổi Định Tinh Bàn, tinh lộ của tiên giới lập tức hiện ra trong thần thức. Hắn hiểu được, trước hết thiết lập một giới của mình, sau đó mới tiêu xuất phương vị là được.
Hắn lại chuyển đổi Định Tinh Bàn, xuất ra một giới trống rỗng, tiêu thức xuất hiện phương vị, lúc này mới thu hồi Định Tinh Bàn.
Kháp động linh huyền, thuận lợi trở lại Nguyên Giới, Lý Cường không khỏi có được một loại cảm giác như được tái sinh.
Hắn âm thầm thề, nhất định sau khi xong chuyện chuyển thế của Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát, sẽ lại mạo hiểm đi tìm kiếm thần điện biến thái này, như vậy cho dù có xảy ra chuyện cũng không sợ, nhưng bây giờ là vì phải bảo đảm an toàn cho chính mình.
Không ở lâu tại Nguyên Giới, hắn kháp động linh huyền, một lần nữa trở lại Linh Quỷ giới.
Lý Cường chuẩn xác trở lại bên người Hàm Mộc, Hàm Mộc có vẻ phi thường kinh ngạc, hắn hỏi: " Đại tôn, ngài…"
Lý Cường cười nói: " Không có việc gì, không có việc gì đâu, ha ha." Tâm tình của hắn phi thường tốt, may mắn có Huyễn Ma Châu, nếu không sẽ không thể chạy ra khỏi không gian cổ quái đó. Hắn hỏi: " Quỷ Vương và Linh Vương có ở đây không?"
Hàm Mộc cung kính nói: " Bàn Sĩ linh suất đã đi thông tri rồi."
Lý Cường cười nói: " Nga, Bàn Sĩ đã thành linh suất rồi? A a, không tệ ma."
Linh Vương đại tôn và Quỷ Vương đại tôn biết được Lý Cường tới, đều cũng rất hưng phấn. Lý Cường từng vài lần mời bọn họ hỗ trợ sưu tầm bảo vật, để cho Linh Quỷ giới khuyết thiếu tư nguyên đã có được rất nhiều đồ vật tốt, trong thời gian rất ngắn, hai vị đại tôn đều có dấu hiệu đột phá cảnh giới, nhưng lại có Mị nhi làm người thừa kế, bởi vậy bọn họ đối với Lý Cường phi thường cảm kích.
Hai vị đại tôn suất lĩnh một đám thuộc hạ chạy tới.
Cùng lão bằng hữu gặp mặt, Lý Cường cũng thật cao hứng.
Quỷ Vương đại tôn cười nói: " Dát dát, lão đệ sao có thời gian rảnh chạy tới đây vậy? Dát dát, có phải là có việc muốn chúng ta hỗ trợ không? Ai, ngươi yên tâm, có việc cứ phân phó, tốt xấu chúng ta cũng là chí tôn một giới, dát dát dát dát." Hắn vui vẻ luôn miệng cười quái dị.
Lý Cường cũng đã nhìn thấy thường nên không trách, biết tiếng cười của Quỷ Vương đại tôn luôn khó nghe như vậy.
Không đợi hắn trả lời, Linh Vương đại tôn nói: " Ngươi này lão quỷ, càng ngày nói chuyện không ra gì, để cho ta hỏi đi. Huynh đệ, xảy ra chuyện gì?" Hắn liếc mắt đã nhìn ra Lý Cường tâm tình không đúng, giống như vừa trải qua một hồi sinh tử đấu. Hắn là Linh Vương đại tôn, đối với loại chuyện này cảm giác thường rất chuẩn.
Trong lòng Lý Cường cũng còn có chút sợ hãi, nói: " Thiếu chút nữa bị vây trong Huyễn Tinh Thần Trận xuất không ra, may là có thông đạo Huyễn Ma Châu, ta mới chạy trốn tới Linh Quỷ giới, Huyễn Tinh Thần Trận thật sự là một địa phương đáng sợ…đáng tiếc Huyễn Ma Châu bị hủy rớt."
Linh Vương đại tôn chấn kinh : " Cái này…này…vậy ngươi không phải về không được nữa sao? Linh Quỷ giới cũng sẽ không còn thông đạo đi ra, điều này phải làm sao?"
Quỷ Vương đại tôn cũng " dát " một tiếng: " Đúng vậy, ngươi sau này…làm sao? Dát!" Hai vị đại tôn đều cũng lo lắng nhìn Lý Cường.
Linh Quỷ song tôn và Lý Cường là đánh nhau rồi trở thành bằng hữu, hai người đều là sư tôn của Mị nhi, Lý Cường không muốn để cho bọn họ lo lắng cho mình, hắn cười nói: " Ta có thể trực tiếp từ Linh Quỷ giới đi ra ngoài, bây giờ ta có một giới riêng của chính mình – Nguyên Giới…được rồi, ta sẽ mở ra một thông đạo, để cho Linh Quỷ giới có thêm một địa phương nữa để tu luyện." Hắn là người thích có càng nhiều bằng hữu càng tốt.
Song tôn nghe không rõ ý tứ của Lý Cường, Quỷ Vương đại tôn hỏi: " Cái này….có thể nói rõ ràng một chút được không, dát dát, ta không hiểu?"
Lý Cường nói: " Nói đến thì dài, việc này phải từ Hâm Ba Giác mà bắt đầu nói." Hắn kể lại chuyện Hâm Ba Giác chi hành, cuối cùng đem Nguyên Giới là gì giải thích một lần.
Linh Quỷ song tôn hai miệng đồng thanh nói: " Thật tốt quá!" Hai người đồng thời tỉnh ngộ, Lý Cường cho dù cấp xuất một không gian cực nhỏ tại Nguyên Giới, tỷ như là một tinh cầu, thì hoàn cảnh sinh tồn của Linh Quỷ giới là có thể được cải thiện thật lớn. Hai người không khỏi nhịn được lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Linh Vương đại tôn nói: " Tư nguyên của Linh Quỷ giới rất thiếu thốn, bất quá đối với linh quỷ mà nói, sinh tồn thì không có chuyện, a a, có tư nguyên của Nguyên Giới, Linh Quỷ giới sẽ trở nên rất tốt. Sau này ta và lão quỷ đi tới Nguyên Giới để tiềm tu, đem nơi này giao cho Mị nhi quản lý, ai, chúng ta có thể chuyên tâm tiềm tu rồi."
Đang khi nói chuyện, hai đạo bạch quang hiện lên, Mị nhi và Linh nhi xuất hiện tại không trung.
Quỷ Vương đại tôn nói: " Mị nhi, sao ngươi lại xuất quan sớm vậy? Dát dát."
Linh Vương đại tôn cẩn thận nhìn thoáng qua Mị nhi , vui vẻ nói: " Lão quỷ, ngươi hãy nhìn kỹ, Mị nhi thật sự là thiên tài a, ha ha, nàng đã tiến vào Linh Vương cảnh giới rồi."
Mị nhi vui vẻ nhào vào lòng ngực Lý Cường, liên thanh nói: " Ca ca xấu! Vẫn không đến thăm Mị nhi…" Trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười mừng rỡ. Nàng cao hứng cực kỳ, ôm lấy cổ Lý Cường nói sao cũng không buông tay.
Linh Bách Tuệ so với trước kia sáng sủa hơn rất nhiều, nàng cười lắc đầu nói: " Mị nhi, đừng giống như tiểu hài tử vậy, mau buông tay, nếu không ca ca muội sẽ đỏ mặt đó, hì hì."
Lý Cường rất kinh ngạc, Linh Bách Tuệ không ngờ cũng biết nói đùa. Hắn cười hì hì nói: " Mị nhi, đại ca không phải đến thăm các ngươi sao, Mị nhi thật lợi hại không tưởng nổi a, chỉ thời gian ngắn đã tu vào Linh Vương cảnh giới."
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mị nhi, Mị nhi lúc này mới buông tay ra, kiêu hãnh nói: " Đó là đương nhiên rồi, Mị nhi tranh khí cho ca ca! Hì hì."
Linh Vương đại tôn nói: " Chúng ta trở về nói chuyện, nơi này quá hẻo lánh, vắng vẻ hoang vu quá, a a, ngươi là khách quý của Linh Quỷ giới chúng ta."
Quỷ Vương đại tôn nói: " Dát dát, lão già kia, hắn không phải cái gì khách quý, hắn coi như là đại tôn của Linh Quỷ giới chúng ta rồi."
Không đợi Linh Vương nói chuyện, Mị nhi gắt giọng: " Sư tôn, không cho các người cãi nhau!"
Linh Quỷ song tôn nhất thời á khẩu không trả lời được.
Lý Cường không khỏi buồn cười, xem bộ dáng song tôn đối với Mị nhi đã phục phục thiếp thiếp, bọn họ thật sự là quá sủng ái đồ đệ này rồi.
Lý Cường lắc đầu nói: " Không cần khách khí nữa, ta vội phải đi về." Hắn xem xét ngày tháng một chút thì nhận ra lần này đi ra bất tri bất giác đã trải qua hơn bảy tháng.
Hắn nói: " Ta trước tiên thiết lập một thông đạo đi Nguyên Giới."
Mị nhi hỏi: " Ca ca, cái gì thông đạo?"
Quỷ Vương đại tôn nói: " Mị nhi, sư tôn nói cho ngươi, dát, bây giờ đừng đánh nhiễu ca ca ngươi."
Hắn lại nói với Lý Cường: " Huynh đệ, ngươi làm việc của ngươi, ta đến nói cho Mị nhi nghe." Hắn rất chờ mong Nguyên Giới và Linh Quỷ giới câu thông, đây chính là đại sự quan hệ đến việc phát triển Linh Quỷ giới.
Lý Cường phất tay ý bảo mọi người lui ra, hắn khấu chỉ bắn ra liên tiếp, từng đạo thần dịch lực bay ra, bầu trời hôi mông mông lập tức xuất hiện một trận ba động.
Lý Cường đột nhiên cảm thấy ở Linh Quỷ giới tựa hồ càng dễ dàng liên lạc với Nguyên Giới, lần này so với lúc khai xuất thông đạo tại Hâm Ba Giác thì dễ dàng hơn nhiều.
Hắn trống rỗng hư trảo, thu phóng đánh ra một đoàn thần dịch lực màu vàng, đoàn kim quang chói mắt này, chuyển trong nháy mắt tiến vào bầu trời.
Bầu trời hôn ám hối sáp nhấp nhoáng từng đạo tia chớp tinh lượng, trận trận tiếng sấm mơ hồ lăn qua đại địa. Đột nhiên, tia chớp chói mắt xẹt qua phía chân trời, tiếng sét đánh tạc vang trên bầu trời, đem đại địa của Linh Quỷ giới chiếu lên sáng rực. Một đoàn mây đen hắc trầm trầm ngưng tụ tại bầu trời, tùy theo tiếng sét đánh bắt đầu cấp tốc xoay tròn.
Linh Quỷ song tôn mang theo một đoàn linh quỷ thể trốn ở xa xa, đạo sét đánh vừa rồi ngay cả song tôn cũng cảm thấy giật mình, còn những linh quỷ thể khác càng đảm chiến kinh hãi.
Mị nhi mới vào Linh Vương cảnh giới, nàng hô lớn: " Các ngươi trốn ở đó!" Đám linh quỷ thể nghe vậy lập tức chui xuống phía dưới, rất nhanh tiềm xuống đất, ngay cả Hàm Mộc và Bàn Sĩ cũng chui xuống đất, trên không trung chỉ để lại Linh Quỷ song tôn, Mị nhi và Linh nhi bốn người, công lực của bọn họ cũng đủ chống đỡ.
Mây đen cấp tốc xoay tròn, giống như một suối chảy thật lớn, bạch quang chói mắt từ giữa trung tâm suối chảy bắn ra, cách mặt đất chừng mười thước, ngưng kết xuất ra một viên quang cầu đường kính cao chừng nửa thước, vô số tia chớp đánh vào trên quang cầu.
Lý Cường hét lớn một tiếng: " Định!" Màu sắc của quang cầu dần dần biến ảo, từ bạch quang chói mắt chuyển hóa thành quang hoa màu xanh nhạt.
Ngay lúc này Lý Cường hét lớn, bạch quang từ trên bầu trời phóng tới đột nhiên biến mất, một quang cầu màu lam biển đường kính chừng hai thước hiện lên tại không trung. Bầu trời Linh Quỷ giới khôi phục lại bộ dáng nguyên lai, như trước vẫn là hôi mông mông không hề có sinh khí.
Lý Cường vỗ vỗ tay, cười nói: " Tốt lắm, không nghĩ vậy mà cũng dễ dàng khai thông."
Mị nhi hưng phấn lẻn đi bên thân Lý Cường, nói :" Đây là đi…đi chỗ đó là cái gì giới?"
Lý Cường cười nói: " Là Nguyên Giới."
Mị nhi gật đầu nói: " Đúng vậy, chính là Nguyên Giới! Ca ca, bây giờ có thể đi chưa?"
Lý Cường phát giác sau khi khai thông thông đạo cho Nguyên Giới và Linh Quỷ giới xong, Nguyên Giới tựa hồ có chút biến hóa, mặc dù rất nhỏ, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, đó là một loại lực lượng âm nhu.
Lý Cường nói: " Chúng ta đi qua, ta phải hạ một đạo cấm chế tại Nguyên Giới, phòng người có tâm xông vào."
Quỷ Vương đại tôn hưng phấn nói: " Ta đi trước, ta đi trước!"
Hắn quái thanh quái khí hô lên một tiếng, một tiểu quỷ bay đến bên người hắn. Quỷ Vương phát ra một trận " thu thu dát dát" quái thanh, tựa hồ đang phân phó cái gì.
Mị nhi cười hì hì nói: " Sư tôn, lưu lại cho con một chút cao thủ nga, không cho mang đến Nguyên Giới hết đó." Mị nhi có thể nghe hiểu linh ngôn quỷ ngữ.
Linh Vương đại tôn cái gì cũng không nói, giành đi đến bên quang cầu màu lam trước, rất nhanh ẩn đi vào.
Lý Cường nhắc nhở: " Chỉ có linh kiếm thể và quỷ thể có tu vi ngoài linh suất mới có thể đi Nguyên Giới, cảnh giới không đủ ngàn vạn lần không nên nếm thử, Mị nhi sau này nên phái người thủ hộ nơi này."
Quỷ Vương hét lớn: " Dát, lão già kia chạy quá nhanh a, đợi ta!" Hắn cũng trùng vào thông đạo.
Mị nhi mới biết không phải linh quỷ thể nào đều cũng đến được Nguyên Giới, nàng từ tay hoán xuất ra mấy linh kiếm thể, nhỏ giọng phân phó vài câu, lúc này mới nói: " Được rồi ca ca, chúng ta đi thôi."
Lý Cường không có đi thông đạo, hắn đưa Mị nhi, Linh nhi còn có Hàm Mộc và Bàn Sĩ trực tiếp na di tới Nguyên Giới.
Đây là một tinh cầu hướng Nam xa nhất của Nguyên Giới, cô linh linh ẩn trong bóng đêm, chỉ có một viên vệ tinh không lớn vờn quanh. Vệ tinh không biết là do vật chất gì cấu thành, phát ra quang mang thanh màu trắng. Do ở quá gần, ở bên ngoài tinh cầu mà xem, lúc vệ tinh mọc lên, thì chừng một cái bồn, quang mang của nó nhu hòa chiếu xuống đại địa.
Trên tinh cầu có rất nhiều địa phương tích huyền băng thật dày, nơi này cũng là một nơi âm hàn, phi thường thích hợp cho linh quỷ thể sinh tồn tu luyện, bản thân tinh cầu cũng ẩn chứa đại lượng linh khí, Linh Vương và Quỷ Vương thập phần hết sức hài lòng.
Lý Cường gấp gáp phải về địa cầu, hắn nói: " Ta ở bên ngoài tinh cầu bày ra hai tầng cấm chế, người không có đại thần thông sẽ không tiến vào được, đây là một địa phương rất hẻo lánh vắng vẻ của Nguyên Giới, hẳn là không có ai chú ý đến nơi đây. Ta lưu lại mười ngọc phù cấm chế, bằng ngọc phù có thể tùy ý thông qua cấm chế, nhưng…"
Hắn nhắc nhở: " Cấm chế ngọc phù như vậy ngàn vạn lần không nên để rơi vào trong tay người khác, đây chính là một uy hiếp đối với Linh Quỷ giới."
Lý Cường đưa ngọc phù trong tay cho Mị nhi, nói: " Ta cần phải trở về."
Mị nhi kéo Lý Cường, làm nũng: " Ca ca, muội muốn đi theo huynh."
Lý Cường nhìn thoáng qua Mị nhi, lắc đầu nói: " Mị nhi, mị hoặc trời sinh của muội đã đại thành, thế giới con người muội không thể đi nữa, sẽ hại chết người đó." Hắn không muốn Mị nhi đi lại giữa trần thế nữa, ngay cả hắn tự mình cũng đã bắt đầu mất đi hứng thú đối với thế giới con người.
Lý Cường lại nói: " Mị nhi, người tu chân của Phong Duyên Tinh đại bộ phần đều thiên nhập Nguyên Giới, chờ bọn hắn yên ổn lại, ca ca đưa muội đi chơi, có được hay không?"
Mị nhi trải qua thời gian dài tu luyện, đã thích ứng hoàn cảnh của Linh Quỷ giới, nàng rất nhu thuận gật đầu đáp: " Được rồi, ca ca phải thường xuyên đến thăm Mị nhi nga."
Linh Bách Tuệ nói: " Đại ca yên tâm đi, có ta bồi Mị nhi, không có việc gì đâu." Thời gian dài cùng một chỗ tu luyện, Linh Bách Tuệ đối với Mị nhi thập phần sủng ái, huống hồ nàng tu vi cao siêu, thực lực của Yêu tiên làm cho Linh Quỷ song tôn bội phục không thôi.
Lý Cường tạm thời không định đi Huyễn Thần chánh điện, nơi đó chuyện không thể đoán trước quá nhiều, lần này nếu không nhờ công năng đặc thù của Huyễn Ma Châu, hắn đã bị vây trong Huyễn Tinh Thần Trận khó có thể thoát thân rồi.
Huyễn Ma Châu là một trong những pháp bảo thiết lập ảo trận tốt nhất, đáng tiếc bị hủy rớt, nếu gặp phải thêm một lần nguy cơ như vậy, sợ không có Huyễn Ma Châu để thoát thân nữa.
Lý Cường một lần nữa trở lại Hải Thị, hắn vẫn chưa quên Tề Tiểu Dung, bây giờ hắn hiểu được vì sao Phó Sơn lại ở trên địa cầu thời gian dài như vậy để tìm kiếm huynh đệ, đó là do quá khó tìm được người có thể chất hoàn toàn thích hợp.
Người thích hợp cho Tâm Giám Chi Hoa cũng là phi thường khó tìm, mặc dù Lý Cường dùng thần thức sưu tầm trong diện tích lớn, nhưng vẫn như cũ không có thu hoạch. Hắn chuẩn bị nếu vạn bất đắc dĩ thì sẽ tiến hành cải tạo với Tâm Giám Chi Hoa. Một hệ truyền thừa của Trọng Huyền Phái tuyệt không thể đoạn tuyệt ở tay Lý Cường.
Lý Cường chạy tới Nhật Dạ Cao Đoàn Điếm thì là giữa trưa, xa xa nhìn thấy một đám người vây quanh trước cửa hàng, trong lòng hắn có chút vừa động, bởi vì ở trước cửa hàng có rất nhiều người mặc cảnh phục đang đứng.
Lý Cường chậm rãi đi qua, hắn nghe được tiếng khóc và tiếng gây cãi.
Ở bên ngoài đám người, hắn nhìn thấy Thái Lỵ Hồng đang chạy ra khóc lớn, mấy người mặc cảnh phục đang đánh Tề đại thúc.
Càng ngày càng nhiều người vây tới xem, Lý Cường hỏi một lão nhân bên cạnh: " Đại gia, bọn họ đang làm gì vậy?"
Lão nhân thở dài nói: " Làm bậy nga…ai, không có gì, không có gì…"
Bên cạnh có một tên ác hung hăng trành nhìn lão nhân, làm lão nhân sợ đến vội vàng ngậm miệng không nói chuyện.
Trong lòng Lý Cường một trận yếm ác, hắn tiếp tục hỏi: " Đây là người nào?"
Tên hung ác bên cạnh kia nói: " Ít quản nhàn sự, cút xa một chút!"
Chương 289
Lý Cường đối với con người ở thế tục giới càng ngày càng không có hứng thú, chứng kiến chuyện khiến cho kẻ khác yếm ác này, trong lòng càng khó chịu. Trong mắt hắn hiện lên một tia kim mang.
Tên kia giống như bị lọt vào điện kích cường lực, hai chân kịch liệt run rẩy, tựa như trên lưng đột nhiên đè ép mấy trăm cân vật nặng, nhìn thấy rõ ràng sẽ không chống đỡ được, đã xụi lơ xuống tới.
Lão nhân bên cạnh không có nhìn thấy kim mang trong mắt Lý Cường, chỉ nhìn thấy tên hung hăng kia đột nhiên ngã xuống, ông ta sợ đến cuống quýt lui về phía sau, sợ chọc phiền toái.
Đến lúc này thì Tề Tiểu Dung từ trong nhà lao ra, trong tay nàng cầm một cây gậy, kêu lên chói tai đánh về phía mấy người đang đánh Tề đại thúc.
Tràng diện càng thêm hỗn loạn.
Lý Cường lấy điện thoại cầm tay, bấm số gọi cho Triệu Hào phân phó vài câu.
Chỉ trong chốc lát, một người mặc cảnh phục từ mặt sau ôm lấy Tề Tiểu Dung, một người khác cướp đi cây gậy trong tay nàng, người bên cạnh một quyền đánh vào bụng Tề Tiểu Dung.
Tề đại thúc phẫn nộ tới cực điểm, hắn đánh vào trên mặt một người, hai người nhất thời máu lưu đầy mặt.
Đám người vây xem nhất thời ồn ào, có người kêu lên: " Các ngươi thật không biết xấu hổ, nhiều hán tử như vậy mà lại khi dễ một người thành thật…"
Một người mập mạp mặc cảnh phục quay đầu quát: " Là ai nói? Đứng ra…ai dám trở ngại chúng ta chấp hành công vụ!"
Đám người thoáng lui về phía sau.
Lý Cường biết những người này là địa đầu xà, là ác bá ở đây, bình thường chỉ ỷ mạnh hiếp yếu. Hắn chủ động bước tới: " Ta nói, thế nào?"
Hắn chậm rãi tiến lên, nhàn nhạt nói: " Buông bọn họ ra." Thanh âm cũng không cao, nhưng làm mọi người đều cảm thấy trái tim giống như bị một cây trùy đánh trúng, tim như chợt đình chỉ, ngay sau đó lại như ngựa hoang chạy như điên, kịch liệt nhảy lên. Cơ hồ mọi người đều cũng che ngực lui ngược về phía sau.
Tên mập mạp cầm đầu quát: " Ngươi, ngươi…ngươi là ai? Ngươi…bắt hắn lại."
Lý Cường nhẹ giọng quát: " Cút!"
Tên mập mạp chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình đánh lên người, cả người giống như bị xe đụng vào, bắn ngược về phía đám mặc cảnh phục kia.
Sức nặng của tên mập này chừng hơn một trăm cân, lập tức đè ngã năm, sáu người.
Mọi người sợ ngây người, đều cũng dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Lý Cường. Có người hét lớn: " Má ơi, yêu quái a!" Đám người vây xem đột nhiên tỉnh táo lại, kêu loạn oa oa tán đi.
Thái Lỵ Hồng giương mắt nhìn thấy Lý Cường, kinh hãi nói: " Tiểu Lý! Là tiểu Lý đã trở lại."
Đám người mặc cảnh phục kia chạy ra xa, trong đó có một tên hô: " Tiểu tử, ngươi có bản lãnh thì chờ…a nha…"
Lý Cường đưa một ngón tay, quát: " Cút!" Tên kia trên mặt đột nhiên vang lên một bạt tay, đánh cho hắn té ngã trên mặt đất.
Đám người kia sợ đến lăn bò chạy đi, hướng đầu đường mà chạy trối chết.
Thái Lỵ Hồng từ mặt đất đứng lên, kéo tay Lý Cường, khóc nói: " Tiểu Lý, bọn họ muốn cướp nhà của ta…"
Tề đại thúc nói: " Vào nhà rồi hãy nói." Hắn xoay người nâng Tề Tiểu Dung dậy, tập tễnh hướng trong nhà đi đến.
Lý Cường nhìn Thái Lỵ Hồng nói: " Thái a di, không cần lo lắng, vào nhà nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra."
Cửa hàng bị đánh vỡ thành một mảnh lang tạ, những quầy kệ đựng điểm tâm cũng bị đập bể trên mặt đất, quầy cũng ngã vào vách tường, trên mặt đất đều là cao điểm bị dập nát.
Thái Lỵ Hồng lăng lăng nhìn mặt đất, nghẹn ngào nói: " Địa sản phòng muốn mạnh mẽ thu mua nhà của chúng ta, ai, chúng ta không đáp ứng, bọn họ liền kêu tới một đám lưu manh, giả mạo nhân viên chấp pháp đuổi chúng ta đi."
Lý Cường hỏi: " Các ngươi tại sao không báo cảnh?"
Tề Tiểu Dung tức giận nói: " Báo cảnh? Chúng ta có báo cảnh, nhưng không ai để ý tới!"
Lý Cường rất thưởng thức tính quả cảm mạnh mẽ của Tề Tiểu Dung, một tiểu cô nương dám dùng gậy đánh nhau với lưu manh, đích xác cũng phải có đủ dũng khí.
Lý Cường gật đầu nói: " Đúng vậy, các ngươi chỉ là dân chúng vô quyền vô thế, cho nên sẽ bị người khi dễ…" Trong lòng hắn mặc dù rất khó chịu, nhưng lại hiểu rành mạch, tại thế giới con người, đây là chuyện bình thường nhất.
Tề đại thúc dùng khăn lau vết máu trên mặt, ầm ừ nói: " Chọc nóng nảy…ta liều mạng với bọn họ…"
Thái Lỵ Hồng nhịn không được khóc ròng nói: " Ba của con nó, ông liều mạng…chúng ta làm sao bây giờ? Ô ô."
Lý Cường nói: " Các người không cần lo lắng, hết thảy để ta giải quyết."
Tề Tiểu Dung đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc Lý Cường rời đi khỏi nhà, nàng tình nguyện tin tưởng Lý Cường nói, đây là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Thái Lỵ Hồng nói: " Ngươi chỉ có một người, cho dù bản lãnh có lớn hơn, cũng tranh không lại bọn họ đâu." Bà cũng nhìn ra Lý Cường bất phàm, nhưng vẫn còn cảm thấy Lý Cường đấu không lại thương nhân giàu có.
Lúc này, từ ngoài cửa lặng yên tiến đến hơn mười người.
Lý Cường nói: " Triệu Hào, ngươi phái người đi điều tra một chút, là phòng địa sản nào muốn mạnh mẽ thu mua nơi này, mặt khác để cho Triệu Trì đưa người lại đây, ta phỏng chừng sẽ có cảnh sát nhúng tay."
Hắn suy nghĩ một chút còn nói: " Nạp Thiện ở nơi nào? Gọi hắn lại đây."
Mười mấy đại hán cường tráng cung kính thi lễ, không vang một tiếng đứng ở một bên. Tề Tiểu Dung một nhà ngơ ngác nhìn, bọn họ thật đang suy nghĩ người này đến tột cùng là ai.
Triệu Hào phân phó thuộc hạ, lập tức có người đi liên lạc.
Lý Cường nói: " Triệu Hào, phái người đưa bọn họ đến khách sạn ở, ta ở chỗ này đợi những người đó tới."
Trong lòng Triệu Hào thầm giật mình, không biết là ai chọc cho sư tôn tức giận như thế, hắn vội vàng khuyên nhủ: " Sư tôn, bỏ đi, chúng ta mang bọn họ đi, nơi này cũng không có gì đáng giá, đến chỗ khác mở lại là được…ách, dạ, sư tôn."
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lý Cường đảo qua, Triệu Hào sợ đến vội vàng đổi lời, không dám nói gì nữa.
Triệu Hào phân phó: " Hai người các ngươi, phụ trách an toàn của ba người bọn họ, để cho họ trụ ở Danh sĩ đại tửu lâu."
Hai đại hán tiến lên một bước, nói: " Dạ!" rồi xoay người nhìn gia đình Thái Lỵ Hồng nói: " Xin đi theo chúng ta."
Lý Cường hiểu được ý tứ của Triệu Hào, hắn không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa cùng tranh đấu với con người ở thế tục giới cũng không có ý nghĩa. Hắn suy nghĩ một chút, tự mình cười nói: " Bỏ đi, chúng ta tất cả rời đi nơi này, ta cũng không cần sinh tức giận với bọn họ."
Từ khi bị vây ở trung ương Huyễn Tinh Thần Trận, Lý Cường cảm giác được tâm tình của mình trở nên có chút cổ quái, đôi khi lại không khống chế được tâm tình ba động. Hắn âm thầm suy tư, có lẽ đã bị cấm chế nào đó quấy nhiễu, mới có thể biến thành như vậy.
Không đợi Lý Cường rời đi, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân ồn ào.
Triệu Hào khẽ thở dài, nghĩ thầm: những người này thật sự là muốn chết, sư tôn đã muốn bỏ qua, không ngờ bọn họ lại chạy tới nhanh như vậy.
Cũng quả nhiên, Lý Cường dừng chân lại, nói: " Xem bọn hắn định như thế nào?"
Triệu Hào tự mình bưng một cái ghế đặt ở giữa phòng, nói: " Sư tôn mời ngồi."
Lý Cường gật đầu ngồi xuống, đám đại hán kia lập tức đứng ngay sau lưng Lý Cường.
Từ ngoài cửa xông tới một đám người, trong tay đều cầm vũ khí, trong đó một người quát: " Tất cả giơ tay lên!"
Lý Cường nhất thời nổi giận, hắn cười lạnh nói: " Thật chán ghét! Nếu các ngươi kiêu ngạo như thế, vậy cho các ngươi đi một địa phương tốt, chậm rãi mà chơi đi.
Hắn vung chỉ bắn ra, một chút kim quang nhanh chóng mở rộng, trong phút chốc, đám người vừa trùng tới đều cũng biến mất không thấy nữa.