Mục lục
Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu Nghị cho là khoảng cách khá xa, bọn Hoắc Lăng Tiêu bên trong đình không nghe được động tĩnh bên ngoài. Thế nhưng hắn đã đánh giá quá thấp tu vi của hai người, động tĩnh bên ngoài cũng không giấu được tai mắt hai người, bọn họ đã biết rất rõ ràng tình huống vừa xảy ra bên ngoài.

Bất quá hai người cũng không vạch trần chuyện này, vẫn cười nói như cũ, nhưng cũng không ở lại lâu.

Tầng lớp của hai bên chênh lệch quá xa, cũng không có quá nhiều tiếng nói chung, ở lâu khó chịu.

Lúc hai người cáo từ, Hoắc Lăng Tiêu chủ động nhắc tới chuyện rượu, Miêu Nghị lập tức tặng cho mỗi người mười vò để tỏ lòng thành.

Chỉ tặng hai người hai mươi vò quỳnh tương ngọc dịch, cũng không phải là Miêu Nghị hẹp hòi, cũng không phải xem thường vị Đại ca kết bái này, mà hắn cho là không cần thiết cư xử quá tốt.

Rốt cục hắn cũng đã nhìn ra, cho dù là mình nhiệt tình chiêu đãi như thế nào đi nữa, lời nói cử chỉ của hai vị này vẫn mơ hồ lộ ra vẻ kiêu căng. Hiển nhiên là không muốn thật sự thân cận với Miêu Nghị hắn, thủy chung duy trì khoảng cách nhất định, khó có thể chân chính lui tới, nói trắng ra là chính là xem thường hắn.

Miêu Nghị không hiểu hai người lấy ở đâu ra cảm giác ưu việt cao cao tại thượng như vậy, bởi vì Tiếu Ất Chủ là mã thừa Trấn Ất điện sao???

Nếu không phải như vậy, Miêu Nghị không ngại tặng hàng trăm hàng ngàn vò quỳnh tương ngọc dịch cho hai người.

Hai vị điện chủ mai danh ẩn tính cũng không vì vậy mà cho là Miêu Nghị hẹp hòi. Biết loại quỳnh tương ngọc dịch này khó được, hẳn Miêu Nghị có được trong tay cũng không nhiều, cho là người thường tìm được một vò đã hết sức khó khăn, Miêu Nghị có thể tặng một hơi hai mươi vò như vậy cũng đã là hào phóng.

Cho dù là hai người chê ít, bằng thân phận địa vị của hai người cũng sẽ không so đo tính toán loại chuyện như vậy làm mất mặt mình.

Bất kể như thế nào, người tới là khách, Miêu Nghị cho là mình đã làm đến nơi đến chốn, chẳng những nhiệt tình chiêu đãi vô cùng nể mặt, trước khi chia tay lại đích thân đưa hai người đến bên ngoài sơn môn, chắp tay đưa mắt nhìn theo hồi lâu.

Đợi đến khi hai người hoàn toàn biến mất ở trên sơn đạo, Miêu Nghị mới xoay người quay về.

Trở lại đình viện thấy Thiên nhi, Tuyết nhi dọn dẹp ở trong đình, Miêu Nghị đi vào bên trong căn dặn:

- Chuyện liên quan tới Yêu tiền bối, các ngươi coi như từ trước tới nay chưa từng nghe qua. Gặp Yêu tiền bối không được nhắc tới, hết thảy đối đãi như thường ngày.

- Dạ!

Hai nàng đáp ứng...

-----------

Trên sơn đạo, hai người cỡi long câu chạy song song, Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng nói:

- Không trách hiền đệ ta đây trấn giữ Đông Lai động có thể hai lần ngăn cơn sóng dữ giúp Dương Khánh, thật sự có bản lãnh giải quyết chuyện, dứt khoát quả quyết, có dấu hiệu sát phạt quyết đoán. Chẳng qua là tầm nhìn và tu vi có hạn, nếu có thể có cơ hội trưởng thành sẽ không đơn giản!

Ô Mộng Lan à một tiếng hỏi:

- Làm sao biết được, chỉ vì chuyện hắn xử lý hai người của Trấn Hải sơn ư?

- Đó chỉ là một điểm.

Hoắc Lăng Tiêu lắc đầu nói:

- Chuyện nàng muốn biết không nghe ngóng được chút tin tức hữu dụng nào, ngược lại chúng ta cung cấp một chút tin tức hắn muốn biết, vòng tới vòng lui chỉ nhớ là được hắn nhiệt tình chiêu đãi, ăn ăn uống uống một bữa, sau đó đuổi chúng ta rời đi. Nàng không cảm thấy chỗ cao minh trong đó sao?

Ô Mộng Lan dần dần cau mày lại, sau khi suy tư một hồi bèn chậm rãi gật đầu:

- Làm mã thừa đích xác là đại tài tiểu dụng…

Chợt nàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Lăng Tiêu hỏi:

- Hoắc đại điện chủ, ngươi chuẩn bị cất nhắc tên hiền đệ này ư?

Hoắc Lăng Tiêu cười không đáp, từ chối cho ý kiến...

-----------

- Tiểu tặc Miêu Nghị, dám phạm thượng làm loạn!

Hai tên tu sĩ tựa lưng vào nhau, râu tóc nhuốm máu, bị bảy tu sĩ Đông Lai động vây vào giữa, một người trong đó chỉ Miêu Nghị rống to, không chịu bó tay chịu trói.

Hai tên này lại tới Đông Lai động định tống tiền kiếm chác, đây đã là đợt thứ hai trong tháng này, cũng là người của Kiếm Ly tông, dường như người của Kiếm Ly tông đặc biệt phách lối.

Mà hai tên này đã là lần thứ ba đi tới Đông Lai động trong những năm qua, hai lần trước ít nhiều gì cũng có thu hoạch, rốt cục lần này va đầu vào vách sắt, đây gọi là đi đêm có ngày gặp ma.

Miêu Nghị đứng trên bậc thềm ở cửa Đông Lai đại điện, mặt không đổi sắc xoay người vào bên trong đại điện.

Thiên nhi và Tuyết nhi cùng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục không cần hai người bọn họ động thủ, nhanh chóng uốn người theo sau hắn rời đi.

Bảy tu sĩ vây quanh hai người lập tức đánh g·iết, mặc dù hai tên tu sĩ này đều có tu vi Bạch Liên lục phẩm nhưng bị vây g·iết trong lúc bất ngờ như vậy, ngay cả long câu cũng không kịp cỡi đã bị vây quanh, đối mặt nhân mã Đông Lai động như lang như hổ có thể tưởng tượng được.

Không thể lui được nữa, muốn tránh cũng không được, nháy mắt hai người bị trường thương đối phương đâm xuyên thân thể hất bay ra ngoài. Hai tu sĩ cỡi long câu bay vọt lên không, giữa không trung lóe lên hai đạo hào quang, hai dòng suối máu phun ra, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết vang vọng.

Nhìn hai cỗ tàn thi bị mang đi, Diêm Tu ở bên cạnh không khỏi cười khổ. Gần đây đã g·iết sáu người của Trấn Hải sơn rồi, Miêu Nghị thật sự là không sợ làm cho lớn chuyện, thật sự chỉ lo g·iết chẳng lo chôn, tới bao nhiêu g·iết bấy nhiêu...

-----------

Nhân mã bản bộ Trấn Hải sơn trong vòng hai tháng thình lình biến mất sáu người, một mực bặt vô âm tín, dĩ nhiên là phải điều tra kỹ.

Chuyện này trải qua tra xét, rất nhanh liền có người cung cấp tin tức, tựa hồ là sáu người này đi Đông Lai động, về phần đi làm gì, đa số người đều biết rõ ràng.

Dĩ nhiên cũng không cách nào xác nhận những người này là thật sự đi Đông Lai động hay không, Trấn Hải sơn đưa tin đến Đông Lai động hỏi thăm, Đông Lai động một mực phủ nhận, gần đây không thấy có người của Trấn Hải sơn tới, còn hỏi ngược lại xảy ra chuyện gì.

Sáu người đi cả sáu không trở về, một ít người muốn đi Đông Lai động kiếm chác lập tức suy nghĩ lại, mặc dù không biết sáu người kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống này làm một ít người không dám loạn động nữa.

Bên trong lầu các, rốt cục Tần Vi Vi đã tổng hợp được một ít manh mối, tuy không thể xác nhận người m·ất t·ích đi Đông Lai động, nhưng đều chỉ về phía Đông Lai động.

Đông Lai động? Tần Vi Vi vịn bàn đứng lên, cau mày hỏi:

- Bọn họ đi Đông Lai động làm gì?

Hồng Miên đáp:

- Dĩ nhiên là đi kiếm chác chút ích lợi.

- Chuyện này là thế nào?

Tần Vi Vi lấy làm kỳ bèn hỏi.

Hồng Miên, Lục Liễu nhìn nhau cười khổ, bởi vì trước nay vị đại tiểu thư này vẫn được phủ chủ Đại nhân bảo bọc, từ trên xuống dưới đều biết quan hệ nàng và Dương Khánh, chưa từng bị t·ống t·iền như vậy bao giờ, cho nên không biết chuyện này cũng không đáng trách.

Lục Liễu bèn giải thích qua nguyên nhân trong đó, cuối cùng nói bổ sung:

- Thật ra thì loại chuyện như vậy rất thường gặp, chỉ sợ ngay cả phủ chủ ít nhiều cũng phải đối phó người phía trên xuống làm tiền…
Tần Vi Vi lập tức ý thức được vấn đề ở chỗ nào, đoán được sở dĩ loại chuyện thường gặp này không xảy ra với mình e rằng nhờ có liên quan với nghĩa phụ.

Nàng chợt hỏi:

- Vì sao cả sáu người biến mất đều chạy tới Đông Lai động?

Hồng Miên than thở:

- Toàn bộ các lộ động phủ Trấn Hải sơn, ai mà không biết nhân mã của Đông Lai động nhiều nhất, cũng là giàu nhất trong các động, nghe nói không ít người có đeo nhẫn trữ vật. Lại thêm biết Lam Ngọc Môn đắc tội phủ chủ, mà phần lớn người Đông Lai động cũng là người của Lam Ngọc Môn, kết quả có thể tưởng tượng được. Người cũ Trấn Hải sơn đều biết Miêu Nghị không dễ chọc, không ai dám đi vuốt râu hùm, nhưng đệ tử của ba đại môn phái chưa chắc đã nghĩ như vậy, e rằng xảy ra vấn đề là ở chỗ này.

Tần Vi Vi im lặng một hồi, đột nhiên hỏi:

- Không phải là trước kia vẫn có người đi Đông Lai động làm như vậy sao?

- Suy đoán không cách nào tránh khỏi!

Hồng Miên gật đầu.

Ánh mắt Tần Vi Vi chợt lóe, thình lình vỗ một cái thật mạnh lên bàn, giọng vô cùng quả quyết:

- E rằng sáu người kia dữ nhiều lành ít, Miêu Nghị đã trở về!

Lục Liễu tò mò hỏi:

- Làm sao biết được, không phải là Miêu Nghị vẫn đi ra ngoài chưa về sao?

- Đúng rồi, hẳn là như vậy.

Hồng Miên chợt hiểu ra:

- Trước kia vẫn không xảy ra chuyện gì, đó là vì Diêm Tu không muốn gây ra phiền phức. Nhưng Miêu Nghị là ai??? Hắn là người dám dẫn theo mười mấy người t·ấn c·ông Thiếu Thái sơn đuổi g·iết Hùng Khiếu. Với tính của Miêu Nghị, sáu người kia v·a c·hạm với hắn e rằng khó có kết quả tốt lành gì. Nếu không thấy một hai người thì lại khác, liên tiếp sáu người không thấy, thật đúng là có khả năng Miêu Nghị đã trở lại. Nếu không Diêm Tu không dám làm ra chuyện như vậy, Đông Lai động cũng chỉ có Miêu Nghị dám làm như vậy, rơi vào tay Miêu Nghị, e rằng sáu người kia vĩnh viễn không về được!

Lục Liễu chậc chậc thành tiếng nói:

- Kể từ khi Miêu Nghị bị phủ chủ cách chức làm mã thừa Đông Lai động, dường như có hơn mười năm chúng ta chưa gặp hắn lần nào…

- Ta phải tra xét rõ ràng chuyện này!

Tần Vi Vi thình lình xoay người, hạ lệnh:

- Truyền chỉ Đông Lai động, lệnh cho Miêu Nghị tới gặp ta!

Hồng Miên, Lục Liễu lặng lẽ trao đổi ánh mắt cho nhau...

-----------

Lúc nhận được Đông Lai động đưa tin, Miêu Nghị đang chuẩn bị đi xa.

Miêu Nghị đẩy Diêm Tu đứng ra lo liệu mọi chuyện Đông Lai động, nhờ vậy hết sức tự do, muốn đi đâu cũng không cần người phê chuẩn.

Chức vị mã thừa của hắn quá thấp, muốn đi thì đi, còn chưa tới nỗi cần Trấn Hải sơn phê chuẩn, chỉ cần trải qua Diêm Tu đồng ý là được, Diêm Tu không thể không đồng ý.

Cho nên hắn muốn đi thì đi, chỉ cần Diêm Tu còn là động chủ Đông Lai động, hắn muốn đi bao lâu cũng được.

Về phần mục đích của chuyến này, chính là đô thành dưới quyền cai quản của Thìn lộ Quân Sứ, hắn muốn đi thương hội Tiên Quốc đổi một ít Nguyện Lực Châu.

Trên tay hắn vốn có một trăm bảy mươi viên Nguyện Lực Châu trung phẩm và bốn trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, cộng thêm thu hoạch Đông Lai động những năm qua, tổng cộng có chừng hơn hai ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, nhưng hắn chi tiêu thật sự là rất lớn.

Người khác ngồi không dựa vào thu hoạch nuôi nhân mã, hắn lại là nuôi nhân mã bảo vệ địa bàn, mười mấy năm qua bản thân hắn sử dụng và phân phối Nguyện Lực Châu cho thủ hạ không phải là một con số nhỏ.

Mặc dù trong tay hắn vẫn còn khoảng tám mươi viên Nguyện Lực Châu trung phẩm, còn có thể chống đỡ mấy năm, nhưng vẫn phải giữ lại một ít trên tay phòng xa, tránh cho xảy ra chuyện nước đến chân mới nhảy.

Thật ra thì hai phủ bao gồm thành thị trực thuộc quyền cai quản của Trấn Ất điện cũng có phân hiệu của thương hội Tiên Quốc, bất quá lai lịch đồ trong tay hắn là bất chính.

Đây chính là tài sản lấy được của bảy mươi hai trại chủ thống lĩnh một phương ở Tinh Tú Hải, nếu mang đổi ở địa phương nhỏ, với số lượng lớn như vậy rất dễ khiến cho người ta chú ý.

Nghe nói vị huynh đệ kết nghĩa của Viên Thống Lĩnh kia là Bích Du Ba có lai lịch không nhỏ, hắn hại c·hết huynh đệ kết nghĩa người ta còn g·iết tiểu th·iếp người ta, vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn. Cộng thêm dù sao hai phủ và Trấn Ất điện cũng có người nhận biết hắn, với bao nhiêu yếu tố như vậy mà cân nhắc, vẫn nên đi xa một chút là hơn, chạy thẳng tới đô thành Thìn lộ, thuận tiện còn có thể mở rộng tầm mắt.

Từ khi bước vào giới tu hành tới nay, thật ra hắn chưa hề đi qua địa phương nào lớn. Sau lần trước tán gẫu với Tiếu Ất Chủ và Mạnh Lan, thậm chí ngay cả tông môn luyện bảo đệ nhất thiên hạ cũng không biết, thậm chí cũng chưa từng nghe qua, thật sự là kiến văn hạn hẹp đến mức đáng thương.

Nghe nói đô thành Thìn lộ là thành lớn cao cấp có dân số tín đồ đạt ngàn vạn, phồn hoa vô cùng, mặc dù hành trình lần này xa xôi, nhưng hắn vẫn lòng mang mong đợi!

Thấy pháp chỉ Trấn Hải sơn, Miêu Nghị suy nghĩ một chút, rốt cục cũng quyết định thuận đường đi một chuyến.

Mấu chốt là hắn không đi không được, đây là pháp chỉ Trấn Hải sơn, chỉ tên điểm mặt muốn hắn đi Trấn Hải sơn.

Theo lý thuyết không chơi như vậy, Miêu Nghị chỉ là một mã thừa, thế nhưng người ta là sơn chủ hạ pháp chỉ cho một mã thừa nho nhỏ của động phủ, hắn không dám không theo.

Miêu Nghị đi tìm Yêu Nhược Tiên trước, lần này đi tiền đồ không biết, muốn đòi một nửa tiểu Đường Lang mang theo người để ngừa vạn nhất.

Nhưng tựa hồ từ khi Yêu Nhược Tiên biết bọn ‘tiểu tử’ có thể tinh luyện tinh phấn từ tinh tệ, bèn coi chúng như bảo bối trong bảo bối, một con cũng không chịu cho Miêu Nghị, còn một mực nhớ kỹ mười lăm con c·hết ở trong tay Viên Khai Sơn lúc ở Tinh Tú Hải, mắng Miêu Nghị phá của.

Sợ Miêu Nghị lại hại c·hết thêm mấy con, nên lão không cho, cũng không biết lão phục vụ tiểu Đường Lang như tổ tông là có ý đồ gì.

Miêu Nghị không có nói cho Yêu Nhược Tiên biết mình muốn đi xa.

Toàn bộ Đông Lai động chỉ có Thiên nhi và Tuyết nhi biết Miêu Nghị muốn đi đâu, hai nàng cũng chưa từng đi địa phương xa như vậy, cũng muốn được kiến thức đô thành phồn hoa ở nơi xa, lòng tràn đầy mong đợi Miêu Nghị có thể mang các nàng đồng hành.

Thậm chí hai nàng dắt long câu của mình tới, lượn vòng trước mặt Miêu Nghị, muốn tỏ ý sẽ không làm phiền hắn, dọc đường còn có thể phục vụ hắn.

Dưới mái hiên Hắc Thán ngẩng đầu khịt mũi một tiếng, liếc nhìn hai con long câu xông vào địa bàn của nó, sau khi thấy là Thiên nhi Tuyết nhi mang tới, lại ngã đầu ngủ tiếp.

Tiết trời trong vắt, ánh nắng tươi sáng, trong đình viện phồn hoa như gấm.

Miêu Nghị chắp tay đứng ở cửa đại sảnh nhìn hai nàng cười cười, nói không thể mang các nàng đi, xem ra hai nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn cố gắng tranh thủ lần cuối.

Tối hôm qua khi biết được hắn muốn đi xa, hai nàng gõ cửa tĩnh thất cầu kiến.

Đối mặt Miêu Nghị khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường đá, hai nàng hỏi, khi nào chủ nhân trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK