Mục lục
Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Dưới tay ta có mười vạn tín đồ, xây dựng lại chỉ một Đông Lai động bất quá đơn giản như ăn sáng, không vội không vội!

Miêu động chủ cười nói một phen, quay đầu lại mời Hồng Miên đi hàn xá tạm nghỉ.

Hắn cố ý dành riêng cho nàng một gian nhà gỗ.

Phụng bồi mấy câu, Miêu đại động chủ nhận định đối phương là muốn đến tra xét, bèn lấy cớ có chuyện phải đi, không thèm để ý.

Chuyện phục dịch nữ nhân giao cho Thiên nhi và Tuyết nhi, trước mắt Đông Lai động cũng đã không còn thị nữ nào khác.

Chủ yếu là điều kiện bất tiện, tiết trời giá rét đóng băng, lại sống ngoài sơn dã trong lều gỗ, có đưa thị nữ thông thường tới cũng không chịu nổi.

Nhưng Hồng Miên mang theo nhiệm vụ mà tới, không phải là tới hưởng thụ, huống chi điều kiện nơi này cũng không thể nói là hưởng thụ.

Sau khi trò chuyện vài câu làm quen với hai nha đầu, Hồng Miên giơ tay bẻ một cột băng nhỏ từ mái nhà rũ xuống, cầm trong tay bẻ gãy, nhìn phế tích dưới chân núi than thở:

- Động chủ các ngươi cũng thật là quá đáng, lại nhẫn tâm nhìn hai thị nữ xinh đẹp yêu kiều của mình chịu khổ sở trong mùa Đông tuyết lạnh, không chịu tranh thủ thời gian xây dựng lại Đông Lai động. Các ngươi nhìn đám tỷ muội của mình mà xem, hắn còn nhẫn tâm bất kể các nàng phơi thây ở đó mà không chôn cất…

Nghe có người nói nói xấu chủ nhân của mình, hai nha đầu cắn cắn đôi môi, nhưng vì thân phận người ta nên không tiện phản bác.

Bất quá cuối cùng không nhịn được, Tuyết nhi thấp giọng trợ giúp chủ nhân giải thích:

- Đại cô cô, không phải như vậy, ngươi nghĩ oan cho động chủ chúng ta rồi. Động chủ nói ngày nào chưa báo thù cho bọn tỷ muội, ngày ấy vẫn không xây lại Đông Lai động, để cho các tỷ muội vẫn nhìn hắn, động chủ...

Nàng còn muốn nói tiếp, đã bị Thiên nhi bên cạnh len lén kéo tay áo một cái, tức thì mau chóng ngậm miệng.

Ở trước mặt Hồng Miên, hai nàng vẫn còn ngây thơ non nớt.

Hồng Miên cũng sửng sốt, quay đầu lại nhìn hai người một cái, không hề để ý động tác nho nhỏ của hai nàng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Thì ra là như vậy, ngày nào chưa báo thù, ngày ấy vẫn không xây lại Đông Lai động… chẳng lẽ là mình hiểu lầm Miêu đại động chủ là tên biến thái rồi sao…

Bất quá vẫn là biến thái, lại dùng loại phương thức biến thái này để tỏ rõ chí mình…

Dĩ nhiên nàng cũng tìm được phương pháp tiết lộ tin tức không lộ dấu vết, lắc đầu thở dài một tiếng:

- Quay lại khuyên nhủ động chủ các ngươi đi, không cần nhắc tới chuyện báo thù nữa, hiện tại ba người Viên Chính Côn đã trở thành thủ hạ của Hùng Khiếu Hùng sơn chủ, ra sức ở Trường Phong động. Mọi người đã thành đồng liêu, chuyện đã qua cứ để cho nó trở thành quá khứ đi…

Thiên nhi, Tuyết nhi lập tức trợn to cặp mắt, thì ra những người xấu kia ở Trường Phong động...

Gần đây hai nha đầu ở bên cạnh Miêu Nghị, gần như ngày nào cũng nghe Miêu Nghị và đám thủ hạ thương nghị chuyện báo thù, động chủ vẫn đau đầu nhức óc không biết cừu nhân trốn đi đâu, lại không tiện khua chiêng gióng trống đi tìm. Bây giờ tung tích bọn chúng đột nhiên bại lộ, hai nha đầu không nhịn được nắm chặt quả đấm.

Ngày nào các nàng cũng nhìn thấy t·hi t·hể các tỷ muội kia, cũng rất khó chịu, cũng rất muốn báo thù...

Yên lặng chú ý tới phản ứng của hai người, Hồng Miên đã hiểu rõ trong lòng, biết đã đạt đến mục đích sơn chủ bảo mình tới đây, không cần nói thêm gì nữa, nếu không ngược lại dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ.

Rất nhanh câu chuyện đã được chuyển sang đề tài khác, tỷ dụ như phong cảnh xung quanh Đông Lai động… Quá đáng hơn là Hồng Miên lại hỏi tới chuyện hai nha đầu làm ấm giường cho Miêu Nghị.

Đề tài mập mờ như vậy, đừng nói hai nha đầu, ngay cả Hồng Miên cũng cảm thấy ngượng miệng.

Nhưng không có cách nào khác, lần này ngoại trừ phải hoàn thành nhiệm vụ sơn chủ giao phó, còn có nhiệm vụ riêng tư nữa, bởi vì nàng và Lục Liễu không muốn thấy sơn chủ của mình nhảy vào trong hố lửa.

Trước khi tới đây Lục Liễu len lén giữ nàng lại nói, không biết sơn chủ có thật sự có ý với Miêu động chủ hay không.

Hồng Miên nói, có thì đã sao.

Lục Liễu nói, chúng ta không gặp hắn được bao nhiêu lần, vạn nhất bản thân tên nọ có vấn đề… Tỷ tỷ, nếu như sơn chủ thật sự cùng hắn... sau này chúng ta phải phục vụ hắn, tỷ cũng không muốn gặp người có vấn đề phải không, phải lưu ý thật kỹ…

Trải qua nhắc nhở, Hồng Miên cũng cho là đúng, loại chuyện đó rất phổ biến trong giới tu hành, sau khi một ít nam nhân tìm bạn lữ song tu, thường sẽ thu cả thị nữ của bạn lữ mình, có người trắng trợn không kiêng nể, có kẻ âm thầm lặng lẽ.

Hai nàng hiểu rất rõ ràng tính tình Tần Vi Vi, nàng luôn luôn không ưa nam nhân làm loạn ở phương diện này. Nếu thật sự cuối cùng xuất hiện chuyện Lục Liễu nói, chắc chắn Tần Vi Vi sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó không biết giữa chủ tớ sẽ tranh cãi bất hòa với nhau tới mức nào.

Vì vậy mới có cảnh tượng hiện tại, Hồng Miên muốn tìm hiểu Miêu đại động chủ trên mọi phương diện, chuyện giữa hắn và hai thị nữ bất quá chỉ là một trong số đó.

Thiên nhi và Tuyết nhi cũng không phải là trẻ con, tự nhiên biết đề tài mập mờ của Hồng Miên là ám chỉ chuyện gì, khiến cho hai nàng vô cùng xấu hổ.

Thấy hai người nhăn nhó, Hồng Miên lại bổn cũ soạn lại, chê bai thóa mạ Miêu Nghị, dùng phép khích tướng.

Cuối cùng ngay cả Thiên nhi cũng không nhịn được giải thích:

- Đại cô cô, động chủ không phải là loại người như ngài nghĩ, từ trước tới nay hắn chưa từng làm chuyện đó với chúng ta, cũng chưa hề chạm qua, làm sao tệ hại giống như ngài nói?

Hồng Miên cũng không trông cậy vào Miêu Nghị là chính nhân quân tử gì, giới tu hành chuyện chủ nhân ngủ với thị nữ là rất bình thường, chỉ là muốn thăm dò tính tình Miêu Nghị như thế nào. Huống chi nếu như sơn chủ thật sự có ý, như vậy hiển nhiên cũng đã động lòng về phương diện này, sau khi trở về nàng cũng dễ ăn nói, không ngờ rằng nhận được một câu trả lời như vậy.

Sau khi sửng sốt hồi lâu Hồng Miên ngạc nhiên nói:

- Các ngươi ở chung một chỗ lâu như vậy, từ trước tới nay Miêu động chủ vẫn chưa hề động tới các ngươi ư?

Thiếu nữ nào mà không hoài xuân, mỗi lần giúp động chủ tắm rửa Thiên nhi và Tuyết nhi cũng cảm thấy tim mình đập thình thịch như nai nhảy, thậm chí là mong đợi động chủ sẽ làm gì đó với các nàng. Bởi vì trước khi các nàng bị đưa tới Đông Lai động, đã có mụ mụ chuyên môn dạy dỗ các nàng về chuyện ấy, để có thể làm hài lòng tiên nhân.

Cho nên hai người cũng đã sớm có chuẩn bị tâm tư, biết sớm muộn gì mình cũng phải hầu hạ chăn gối cho động chủ. Không ngờ rằng luyện ra một thân bản lãnh chỉ là vô ích, không tìm được cơ hội phục vụ chủ nhân.

Vẻ mặt Thiên nhi và Tuyết nhi trở nên xấu hổ ngượng ngùng, thi nhau lắc đầu quầy quậy, ý là không hề đụng tới các nàng.

- Chuyện này là thật hay giả?

Hồng Miên ép hỏi lần nữa.

Tuyết nhi cúi đầu thấp giọng nói:

- Trên thực tế động chủ không phải là loại người như vậy.
- Bây giờ các ngươi còn là xử nữ ư?

Hồng Miên vô cùng kinh ngạc không nhịn được truy hỏi tới cùng, mặc dù bản thân nàng cũng còn là xử nữ.

Hai nha đầu tự nhiên thừa nhận, nhưng Hồng Miên vẫn khó có thể tin tưởng, cõi đời này còn có mèo chê mỡ hay sao?!

Vì thế Hồng Miên không tiếc lấy thân phận Đại cô cô kéo hai nàng vào trong nhà, đóng cửa lại, cưỡng ép các nàng cởi y phục kiểm tra.

Kết quả cuối cùng là hai nha đầu đỏ mặt chỉnh đốn y phục, Hồng Miên thì nhìn chằm chằm hai nàng mặt tràn đầy vẻ không thể nào tin được.

Sự thật thắng cả thiên ngôn vạn ngữ, Miêu đại động chủ thật sự chưa hề động tới thị nữ của mình.

Vòng vo hết nửa ngày, Hồng Miên cũng hoàn thành nhiệm vụ, không còn hứng thú ở lại nữa, cười hì hì cáo từ Miêu Nghị.

Miêu Nghị đích thân đưa nàng đến bên ngoài sơn môn sụp đổ, sờ cằm nhìn bóng người biến mất xa dưới chân núi, nhớ lại vừa rồi ánh mắt Hồng Miên nhìn mình có vẻ hết sức kỳ quái. Mình cũng không phải là quái vật, không biết lại đang giở trò quỷ gì.

Lắc đầu một cái, hắn cũng không sợ nàng, đang muốn đi trở về chợt thấy Thiên nhi và Tuyết nhi vội vã chạy tới:

- Động chủ, động chủ, chúng ta biết cừu nhân ở đâu rồi...

- Tình huống thế nào?

Miêu Nghị bảo hai người đừng nóng vội, chờ bình tĩnh rồi hãy nói. Sau khi hỏi rõ tình huống bèn trừng hai mắt một cái:

- Con bà nó, ta xem các ngươi chạy đàng nào! Người đâu, tất cả nhân mã tập họp!

Có thể nói là hắn rống to một tiếng, nín nhịn lâu như vậy, rốt cuộc đã tới lúc phát tiết.

Rất nhanh, Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm dẫn dắt nhân thủ vội vàng chạy tới.

Tuyết nhi và Thiên nhi lặng lẽ đứng ở sau lưng Miêu Nghị, các nàng thích nhất nhìn dáng vẻ động chủ phát hiệu lệnh uy phong lẫm lẫm triệu tập nhân mã.

Diêm Tu thân là Đại quản gia Đông Lai động cũng đứng ở bên cạnh Tuyết nhi, sau lưng Miêu đại động chủ.

Thấy thành viên đến đông đủ, Miêu Nghị đã bình tĩnh lại.

Nếu mang theo nhiều người như vậy đi g·iết, từ nhân số cũng rất dễ dàng bại lộ. Cộng thêm hắn và Hùng Khiếu có cừu oán, muốn không để cho người ta khẳng định là mình cũng khó khăn. Có thể để cho người nghi ngờ nhưng không thể để cho người ta khẳng định, đây chính là quy tắc trò chơi.

Ở trong quy tắc sẽ phải tuân thủ ở một mức độ nhất định, trừ phi có năng lực thành lập quy tắc, nếu không vẫn nên ngoan ngoãn tuân thủ, nếu không sẽ bị quy tắc nghiền thành phấn vụn.

Cuối cùng hắn bảo Nguyên Phương mang theo nhân mã nửa động lui ra, để lại đám người Lại Vũ Hàm.

Sau khi dặn dò Lại Vũ Hàm một phen, Miêu Nghị lấy ra mười chiếc mặt nạ giúi vào tay lão, nhắc nhở lần nữa:

- Cần phải bắt sống ba tên kia cho trở về, lão tử phải lột da sống bọn chúng trước mặt mười mấy cỗ t·hi t·hể treo trên đại điện kia. Nếu không bắt sống được, tối thiểu cũng phải cắt thủ cấp bọn chúng mang về cúng tế!

- Dạ!

Lại Vũ Hàm lĩnh mệnh, quay đầu lại phân phát mười chiếc mặt nạ trong tay.

Lần này Miêu Nghị để cho lão lãnh đội dẫn người đi Trường Phong động động thủ, lão không hề từ chối chuyện này. Sư phó Hồng Trường Hải vô cùng hy vọng Miêu Nghị và Dương Khánh gây thù kết oán thật sâu, tự nhiên bọn lão rất vui lòng làm chuyện này.

Nói đến Trường Phong động, đó là quê nhà Trường Phong thành của Miêu Nghị, vốn hắn định đích thân đi Trường Phong thành báo thù, nhưng lại bị buộc chấp nhận hiện thực.

Thực lực của hắn hiện tại nếu không mặc vào một thân chiến giáp, làm loại chuyện này sẽ không được thuận tiện. Nhưng nếu như mặc vào, chỉ sợ là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra là Miêu Nghị hắn động thủ, không thể làm gì khác hơn là giao chuyện này cho thủ hạ làm.

Về phần mười tấm mặt nạ kia là di vật của Ngũ Hoa phu nhân để lại ở Tinh Tú Hải, trong nhẫn trữ vật của nữ nhân kia có một đống đồ ngổn ngang, cũng đỡ cho hắn mất công tìm kiếm.

Chỉ chốc lát sau, Lại Vũ Hàm đã dẫn người cỡi mười thớt long câu ầm ầm đạp tuyết đi.

Bên kia Hồng Miên mới vừa tiết lộ tin tức không bao lâu, bên này người báo thù đã lên đường, có thể nói là Miêu đại động chủ một khắc cũng không chịu chờ đợi.

Tổng cộng mười người, một tên tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm, một tên Bạch Liên cửu phẩm. Bát, thất, lục phẩm mỗi phẩm một tên, Bạch Liên ngũ phẩm có năm tên.

Đội hình như vậy đối phó một Trường Phong động, Miêu đại động chủ đứng ở trước sơn môn đưa mắt nhìn theo tin tưởng mười phần. Nếu là như vậy mà còn thất thủ, vậy Lam Ngọc môn thật sự là một lũ phế vật, lần sau trừ phần chia cho bọn họ cũng không thể nói được gì…

-----------

Ban đêm, bông tuyết lại rơi tản mát.

Hồng Miên dẫn theo một tên tùy tùng vội vã chạy về Trấn Hải sơn. Sau khi nhảy xuống long câu bèn bước nhanh vào đại điện.

Nghe thấy động tĩnh trong đêm, Tần Vi Vi và Lục Liễu đã đoán được là nàng trở về, bằng không nhất định đội tuần đêm sẽ có phản ứng.

Thấy sơn chủ cùng muội muội đứng ở cửa phòng khách chờ mình, Hồng Miên bước nhanh tới trước hành lễ:

- Sơn chủ, tỳ tử may mắn không làm nhục mệnh, trở về phục mệnh!

Tần Vi Vi nhìn chung quanh thấy cũng không có người ngoài, bèn nắm lấy tay nàng dẫn vào bên trong, vừa đi vừa hỏi thăm tình huống cặn kẽ.

Lục Liễu cũng nhảy chân sáo theo sau giỏng tai lắng nghe, không có quy củ gì, giống như ba tỷ muội.

Nói đến Tần Vi Vi, thật ra thì nữ nhân này cũng rất đáng thương, từ nhỏ bên người cũng không có bạn chơi, tình huống tuổi thơ con em người phàm có nhiều bạn chơi từ trước tới nay chưa từng xuất hiện trên người nàng. Lúc còn tấm bé đã ở bên cạnh Dương Khánh, được Thanh Mai cùng Thanh Cúc nuôi lớn.

Thế nhưng Dương Khánh vẫn chưa tiết lộ quan hệ máu mủ với nàng lần nào.

Vì thế Dương Khánh cảm thấy đau lòng, luôn muốn làm tròn trách nhiệm của phụ thân, không đơn thuần là hy vọng nữ nhi có một ngày tu vi cao thâm, mà còn hy vọng nữ nhi có thể hưởng thụ được hạnh phúc của người bình thường, thật ra hết sức quan tâm tới chuyện bạn lữ của nữ nhi.

Mà sau đó hai thị nữ Hồng Miên, Lục Liễu gần như trở thành bạn thân chốn khuê phòng của nàng, trước mặt người khác vẫn giữ quan hệ chủ tớ, sau lưng thì giống như hiện tại, không phân chia địa vị trên dưới nghiêm khắc.

Tần Vi Vi kéo Hồng Miên ngồi lên giường, sau khi nghe nàng kể lại tình huống ở Đông Lai động cũng có vẻ kinh ngạc:

- Đông Lai động vẫn chưa xây dựng lại, mười mấy cỗ t·hi t·hể kia vẫn còn treo chưa được chôn cất ư?

Hồng Miên gật đầu nói:

- Tỳ tử dọ thám được từ thị nữ hầu hạ Miêu động chủ, mới biết trước đó hắn từng phát lời thế ngay trước mặt mười mấy cỗ t·hi t·hể kia, ngày nào chưa báo thù cho các nàng, ngày đó sẽ không xây lại Đông Lai động, để cho các nàng nhìn hắn cả ngày lẫn đêm.

Lục Liễu cũng hít một hơi khí lạnh, giật mình nói:

- Miêu động chủ này thật sự là người có cá tính!

Ánh mắt Tần Vi Vi chớp lóe, khẽ cắn cắn môi.

Trước đó nàng vẫn không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, thậm chí cảm giác mình có hơi hồ đồ, hôm nay nghe được tình hình Đông Lai động, trong lòng lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK