• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Minh Khang em có chuyện muốn nói riêng với Gia Luân" Nhã Linh nhìn Minh Khang nói

" ok " Minh Khang biết chắc chắn Nhã Linh có chuyện gì đấy mới phải làm như vậy, anh hoàn toàn tôn trọng quyết định của cô

Trong phòng lúc này ngập tràn không khí ngượng ngùng

" Gia Luân chuyện này em không biết phải nói sao nữa, anh chỉ cần biết mẹ của anh là người giúp em tỉnh dậy, bà ấy nói muốn em giả mất trí để những người kia không đề phòng em " Nhã Linh không biết Gia Luân có tin những gì mình nói hay không nhưng đó là sự thật

" anh... anh tin em" Gia Luân nắm lấy tay Nhã Linh nhìn thẳng vào mắt cô " lần sau đừng làm chuyện ngu ngốc thế nữa, anh xót lắm " Gia Luân vừa nói vừa vuốt gương mặt của cô

" ý anh là chuyện tôi đỡ chai bia cho anh á hả? không sao chẳng phải tôi vẫn ngồi đây nói chuyện với anh sao " Nhã Linh nhìn Gia Luân hỏi

" lần sau không được như vậy nữa, anh xót" Gia Luân nhăn mặt, nhìn cô bây giờ anh thật sự rất đau, cô đã ốm đi rất nhiều


" thôi đi tôi có sao đâu" Nhã Linh bĩu môi khi thấy vẻ mặt này của Gia Luân

" anh thương em" Gia Luân đột nhiên nói

Câu nói này khiến Nhã Linh đơ người sau đó lấy lại bình tĩnh chẳng lẽ chỉ vì đỡ cho anh ta một chai bia mà khiến anh ta cảm động đến mức yêu cô luôn sao

" thôi anh ra ngoài đi, tôi mệt rồi" Nhã Linh nằm xuống đắp mền lại quay lưng về phía anh

" vậy em ngủ đi, anh ra nói chuyện với Minh Khang một lát " Thấy cô như vậy nên anh cũng không nói nữa để cô nghỉ ngơi

Minh Khang vẫn đứng ở ngoài giúp hai người họ canh cửa

" Minh Khang tình trạng của cô ấy ổn chứ?" Gia Luân bước ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại

" ổn, chỉ là cứ để cô ấy giả như vậy sao?" Minh Khang hỏi nhỏ

" ừm, đây là chuyện riêng chúng tôi không thể kể được, nhưng tôi dám bảo đảm cô ấy sẽ an toàn " Gia Luân gật đầu, chuyện gia đình anh thật sự rất rối không thể giải thích cho Minh Khang được

" ok, vậy giờ tôi về có gì cứ gọi " Minh Khang rời đi

Nhã Linh ở trong phòng vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Gia Luân

' Nhã Linh à, mày đừng hoang tưởng nữa, chỉ tại mày giúp anh ta nên anh ta mới như thế thôi ' Nhã Linh liên tục động viên bản thân

Sáng sớm

Nhã Linh cùng Gia Luân ra ngoài, Nhã Linh vẫn tiếp tục diễn vai đáng thương

Gia Luân kéo ghế cho cô ngồi, tất cả ánh mắt đều nhìn qua Nhã Linh

" mọi người đừng như vậy, Nhã Linh sợ đấy " Thấy mọi người cứ nhìn Nhã Linh anh khó chịu nói

" Nhã Linh, con nhớ gì chưa?" Gia Bảo nhẹ nhàng hỏi sau khi Nhã Linh đỡ cho Gia Luân chai bia, Gia Bảo cảm thấy cô rất tốt có thể vì anh mà mạng mình cũng không cần

Nhã Linh không trả lời chỉ lắc đầu

" chị à, em có biết vài bác sĩ hay lát chúng ta đi khám thử " La Vy thấy Nhã Linh như vậy cũng đau buồn nói

" không cần, bác sĩ Minh Khang là bạn của Nhã Linh, tay nghề của anh ta được nhiều bác sĩ giỏi đánh giá rất tốt nên để anh ta khám là được " Gia Luân vừa gắp đồ ăn vào chén Nhã Linh vừa nói

Huyền My và Thảo Hạnh vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn Nhã Linh, với sắc mặt và thái độ nãy giờ chẳng lẽ cô bị mất trí thật?

" thôi mấy đứa ăn đi, đừng làm Nhã Linh sợ không tốt cho sức khoẻ con bé đâu" Gia Bảo nghiêm giọng nói

Nhã Linh ngồi đấy chỉ việc giả vờ đáng thương, rồi ngồi ăn còn lại mọi việc đều là do Gia Luân giải quyết

Cô không ngờ cả hai lại phối hợp ăn ý như vậy, kẻ đáng thương người bảo vệ

Ăn xong, Gia Luân đưa Nhã Linh đi sang phòng khám của Minh Khang để mọi người khỏi nghi ngờ

Nhã Linh vẫn còn ngại chuyện hồi tối nên vẫn không nói gì với Gia Luân

" em sao vậy? say xe sao?" Gia Luân dừng xe lại nhìn Nhã Linh lo lắng hỏi

" không có, tôi ổn mà" Nhã Linh gượng cười nói

" nếu say thì bảo tôi " Gia Luân bắt đầu lái xe tiếp

Chưa gì đã đến phòng khám của Minh Khang

Hôm nay phòng khám khá đông, Nhã Linh bước xuống, Gia Luân phải đến xưởng nên không vào cùng cô được

" Minh Khang" Nhã Linh đi vào trong thấy nhiều khách nên cô cũng chỉ gọi nhẹ

" em vào trong đi lát anh khám xong thì vào xem cho " Minh Khang dạo gần đây khá bận, phòng khám này từ lúc mới mở đến giờ rất đông

Nhã Linh vào trong chờ một lúc lâu thì Minh Khang vào

Anh kiểm tra kĩ lưỡng vết thương sau đó gật đầu " ổn rồi, nhớ phải cẩn thận nha"

" em biết mà " Nhã Linh gật đầu


" có ai nghi ngờ không?" Minh Khang lo lắng hỏi, biết cô lém lỉnh nhưng nếu bị phát hiện chỉ sợ cô khó sống với nhà chồng


" không ai nghi hết, anh nghi ngờ tài năng diễn của em sao?" Nhã Linh bĩu môi nói, cô diễn giỏi vậy sao mà nghi ngờ được


" vậy thì tốt, nghỉ ngơi đi anh ra khám bệnh tiếp" Minh Khang rời đi


Gia Luân nhắn tin bảo Nhã Linh đừng về cứ ở đấy, lát anh đến đưa cô đi ăn trưa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK