Cuối cùng cô vẫn không cho anh ta một lời hứa rõ ràng, Lạc Ninh cũng không thúc ép cô, chỉ nói cô có thể nghĩ cẩn thận, sau đó liền quan tâm mở cửa tiễn cô ra về.
Quan Oánh vừa vào đến nhà liền ngả người lên ghế sô pha, ngẩn người nhìn trần nhà.
Nói thật lòng, trước khi bước vào nhà Lạc Ninh, cô không nghĩ cuộc nói chuyện hôm nay sẽ phát triển đến bước này, đặc biệt khúc cuối cùng anh ta còn nhắc đến vấn đề tình cảm với cô.
Trước đây không phải cô chưa từng tiếp xúc qua với nhà sản xuất, chẳng hạn như lúc trước cô đã từng nói chuyện với ê kíp phiên bản truyền hình của “Bí mật”. Hứa Lôi đã trò chuyện với cô về vấn đề sáng tác kịch bản, nhưng nhìn chung lại đều xoay quanh các vấn đề như thị trường, kỹ thuật,…
Tuy rằng Hứa Lôi vẫn còn trẻ nhưng rất có năng lực, mạch suy nghĩ trong lúc sản xuất phim cũng rất trưởng thành, có thể liên quan đến nguồn gốc nhà cô ta. Và kết quả cuối cùng đã chứng minh Hứa Lôi đúng.
Ngay cả cách Hứa Lôi khen Quan Oánh cũng chỉ là khen cô tuổi trẻ tài cao, tài năng văn học rất tốt, nào là chờ khi bộ phim của chúng ta công chiếu ra ngoài, tiền đồ nhất định sẽ càng không thể đo đếm được, Quan Oánh vừa nghe đã biết đối phương chỉ đang tâng bốc mấy câu liên quan đến vấn đề kinh doanh.
Mà không phải giống kiểu của Lạc Ninh.
Anh ta rất nhạy bén lại còn chân thành. Quan Oánh suy nghĩ, có khi ở vấn đề này sẽ không có một nhà sản xuất nào có thể chân thành hơn Lạc Ninh.
Cô nghĩ đến buổi tối hôm đó, Lạc Ninh đã nói đây là duyên phận khó cầu, là do ông trời an bài cho.
Có lẽ anh ta đã nói đúng. Hết lần này đến lần khác đều trùng hợp như vậy, người có mối quan hệ chặt chẽ với mối quan hệ của cô và Phó Thời Xuyên đang muốn làm “Bí mật” bản điện ảnh.
Có thể cũng giống như sự tương phùng giữa cô và Phó Thời Xuyên, tất cả đều do định mệnh sắp đặt.
Vậy nên, cô phải đồng ý ư?
Quan Oánh nghĩ một lúc lâu, đột nhiên lật người ngồi dậy, kéo máy tính sang rồi bắt đầu lạch cạch gõ chữ.
Không được, chỉ trong một buổi sáng hôm nay mà đã xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ dựa vào một mình cô không tiêu hóa nổi.
Phải biết rằng bây giờ còn chưa tới 9 giờ, lúc trước giờ này cô còn chưa tỉnh dậy nữa là.
Mặc dù đêm đó cô không lập tức chia sẻ, nhưng ngay sau hôm chuyển nhà, Quan Oánh đã kể một cách sinh động mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm trước trong bài đăng, lại còn không tiếc lời ca ngợi tài nghệ nấu nướng của Phó Thời Xuyên, vì vậy đợt này mọi người đều rất mong chờ vào lời hẹn cô sẽ tới nhà anh ăn bữa cơm hôm đó. Mấy lần Quan Oánh đăng bài mới đều có người nhắc đến vụ này, thậm chí chờ lâu quá, có người còn cảm thấy thất vọng, hỏi có phải chủ post không làm được hay không, sao mà liệt dương nhanh như vậy.
Vì vậy, lần cập nhật này của cô có thể gọi là nở mày nở mặt. “Gần đây chiến lược khá thành công, tôi chăm chỉ không ngừng nghỉ tấn công nam thần như vũ bão, nam thần cuối cùng cũng đã mời tôi đến nhà anh ấy ăn cơm thêm lần nữa!”
Bên dưới ngay lập tức có người liền mở hàng:
-Trời má, rốt cuộc thì bữa cơm hẹn trước cũng đến rồi!
-Được nha, mị xin rút lại lời nói ban đầu. Tiểu G hôm nay không dưỡng dạ dày nữa, hôm nay tiểu G là top 1!
ID Douban của Quan Oánh là “Hôm nay tiểu G có nói nhảm không”. Thời gian mọi người theo dõi các bài đăng của cô càng lâu, họ đều bắt đầu gọi cô là tiểu G, gọi như vậy cảm giác thân thiết hơn nhiều.
-Chờ lâu chết mất, tò mò không biết lần này nam thần sẽ làm món gì! Lần trước tiểu G miêu tả món ăn mà nam thần làm nghe có vẻ thèm chết người, hại mị ngày thứ hai phải đi ăn lưỡi bò ngay. Nhưng mà chủ thớt keo kiệt quá, một tấm ảnh cũng không đăng lên, lần này nhất định phải đăng hình nha!
-Không biết lần này chủ thớt tính nịnh như thế nào? Nhất định lần này phải hơn quả diễn nét gạt lệ như trong Thực thần, cười chết mất, nịnh gì nịnh dữ!
-Nhưng mà cái gọi là ‘tấn công như vũ bão’ của thớt, sao tui cứ cảm thấy chỉ là mấy trò vặt vãnh thế nhỉ? Chỉ có thế mà cũng làm nam thần lung lay hả? Không khoa học!
-Đúng vậy đúng vậy, lúc trước khi mà thớt ra kế hoạch tác chiến tui đã muốn nói rồi, mỗi ngày đều tặng trái cây, mời ăn khuya, giả bộ chạy bộ buổi sáng rồi ngẫu nhiên đụng mặt nhau, mấy thứ này là gì vậy trời, quá trẻ trâu rồi! Chỉ có cái kế thay đồ như chơi game Ngôi sao thời trang còn có chút đáng tin.
-Lầu trên cảm thấy không ổn thì sao lúc trước không nói ra? Kiểu người gì vậy không biết, muốn nhìn thấy tiểu G của nhà tôi nhảy hố à (bảo vệ nhóc con)?
-Sao nào, tại tui muốn xem hiệu quả ra sao đó chứ. Lỡ như tiểu G áp dụng mấy trò này rồi phát hiện ra nó có hiệu quả, vậy tui cũng có thể sao chép lại sau này dùng hahahaha!
-Sự thật chứng minh, thật sự là có tác dụng nha. Xem ra vẫn là tiểu G của chúng ta lợi hại, cô đúng là hình mẫu theo đuổi đàn ông trứ danh đương đại, cô còn mạnh hơn mấy người chỉ biết đánh trận trên giấy* như tụi tui!*Nguồn gốc câu thành ngữ Đánh trận trên giấy: câu thành ngữ này có nguyên văn gốc Hán là “Chỉ thượng đàm binh”, muốn chỉ ai đó làm việc mà chỉ nắm được lý thuyết, chứ không có kinh nghiệm thực tế, không phải là người có thực lực.-Đúng vậy, nam thần không chỉ hẹn ăn cơm mà còn like weibo của tiểu G nữa, còn là lén lút like, hôm nay mới nói với cô. Tui thật sự nghi ngờ không biết có phải anh ta đang thả thính cô không nữa!
-Chờ đã, tự nhiên mị có một suy đoán không quá đứng đắn, chắc không phải là… nam thần đã thích tiểu G chứ? Thế nên mới phối hợp như vậy!
Quan Oánh nhìn thấy bình luận này liền giật hết cả mình, nhịp tim trong nháy mắt đập nhanh đến 180 nhịp/phút. Phải mất đến 3 phút sau cô mới có thể bình tĩnh trở lại.
Đừng kích động đừng kích động, cô liều mạng hô hấp, nhắc nhở bản thân rằng dân mạng chỉ thích nói quá lên mà thôi, cô ngàn vạn lần không thể kích động.
Phẩm chất quan trọng nhất của một chiến sĩ ưu tú là duy trì được sự tỉnh táo của não bộ.
Để bản thân tỉnh táo lại, cô tự mình phản bác câu này: “Không thể nào, tôi yêu thầm đã nhiều năm nay nhưng đều không có kết quả, làm sao anh ấy có thể thích tôi nhanh như vậy được? Chắc là mấy thủ đoạn tấn công của tôi có hiệu quả rất cao thôi!”
Lập tức có người phụ họa theo:
-Đúng vậy, dựa vào cái gì mà bảo thủ đoạn của tiểu G chỉ toàn là mấy trò vặt vãnh, tui cảm thấy rất lợi hại nhen, tui đã chuẩn bị học theo rồi áp dụng với chàng trai tui đang yêu thầm rồi nè!
-Nhỏ này mấy tuổi rồi, chàng trai mà cô đang yêu thầm được mấy tuổi chứ? Đã đủ 14 tuổi chưa?”
-Gớm, tui lớp 12 rồi, tháng sau là đủ 18 tuổi nhé!
-Ngon, thủ đoạn tấn công người khác được một đứa vị thành niên khen tới tấp, này không phải là chiêu trò vặt vãnh hả trời?
-Haha Tiểu G nghe xong trong lòng đã mưa nay còn thêm bão!
-Tiểu G: Thà rằng cưng đừng ra đây ủng hộ chị còn hơn.
-AAA tức chết tui mất, mấy bà kỳ thị tuổi tác!
Quan Oánh nhìn thấy càng về sau trọng điểm đã càng đi chệch, cô lắc lắc đầu, quyết định đuổi cái suy nghĩ này ra khỏi, lại bắt đầu nghĩ đến vấn đề đàm phán giữa mình và Lạc Ninh.
Cô giấu nhẹm mối liên quan cụ thể giữa hai người trong hạng mục này là gì, chỉ nói hôm nay đối tượng xem mắt đã bàn luận một cách chính thức với cô, cô cảm thấy đối phương vừa chân thành lại chuyên nghiệp, có phần bị làm cho cảm động rồi. Nhưng cô lại lo lắng nếu cả hai cùng tham gia một hạng mục trong thời gian dài, đối phương sẽ phát hiện ra được chuyện cô thích nam thần.
Cô vò lấy đầu tóc: “Hiện tại tôi hoàn toàn không biết nên làm thế nào, thiệt là phiền mà!”
Bên dưới cuối cùng cũng đã đứng đắn hơn một tí:
-Quả thật là một vấn đề không nhỏ, nhưng tôi cảm thấy công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, hai việc này phải phân biệt cho rõ ràng. Cô đừng có quan tâm đến mấy thứ linh tinh nữa, chỉ tập trung từ góc độ chuyên nghiệp mà xem xét vấn đề đi.
-Đồng ý nha, tui cảm thấy biểu hiện của đối tượng xem mắt mấy lần này đã tẩy sạch mấy lời nói xấu lần trước về cô rồi, cho thằng nhỏ một cơ hội đi!
-Đúng vậy đúng vậy, cứ nhìn xem anh ta tốt xấu gì cũng đã đưa nam thần đến gần nhà cô, đối xử tốt với nô lệ của tư bản đi, bọn tôi ở bên ngoài làm công ăn lương cho người ta cũng không dễ dàng gì!
-Sao cứ phải lo lắng như vậy? Thật ra thì thớt cứ cẩn thận một tí, giấu kĩ một tí thì chắc gì anh ta đã phát hiện ra?
-Hơn nữa, cứ coi như bị phát hiện thì bị phát hiện thôi. Dù sao thì kế hoạch theo đuổi người ta này của thớt nếu cứ tiếp tục tiếp diễn, thì sớm muộn cũng có một ngày nam thần sẽ phát hiện ra thôi. Chủ thớt chỉ cần đảm bảo anh ta sẽ không biết bí mật của cô trước khi nam thần phát hiện ra, hoặc nếu như đã biết rồi thì không làm lộ bí mật trước mặt nam thần là được rồi.
Quan Oánh nhìn hai bình luận cuối cùng, cảm thấy bản thân hình như đã mở ra được mạch suy nghĩ mới.
Đúng nhỉ, nếu nghĩ như vậy hình như cũng có đạo lý.
Quan Oánh quyết định trước tiên sẽ không nghĩ về chuyện này nữa, dù sao thì nền tảng cũng chưa hỏi ý kiến của cô.
Việc cấp bách hơn là phải chuẩn bị cho bữa ăn tối hôm tới.
Vì vậy, trong cùng một ngày cô lại ra khỏi nhà đi mua sắm. Mặc dù dạo gần đây cô đã mua rất nhiều quần áo mới, nhưng không còn cách nào khác, con gái chính là vậy, tủ quần áo luôn luôn thiếu một bộ đồ phù hợp.
Hơn nữa phòng thay đồ của nhà mới rộng như vậy, cô không cố gắng lấp đầy nó chẳng phải rất lãng phí hay sao?
Sau đó buổi sáng ngày hôm sau, cô lại lần nữa sử dụng chiêu đi đổ rác, giả vờ tình cờ gặp Phó Thời Xuyên ở dưới lầu.
Thật ra cô cũng từng nghĩ qua nếu sử dụng một chiêu hai lần liệu có lộ liễu quá không, nhưng sau đó cô liền tự mình thông suốt, ngày nào cũng phải đổ rác mà, chiêu này không thể nào lộ liễu được.
Hơn nữa cũng để khác biệt so với ngày hôm qua nên lần này cô xuống dưới lầu đứng chờ trước, sau khi nhìn thấy Phó Thời Xuyên cô mới từ từ vứt túi rác vào trong thùng, sau đó lại “ngạc nhiên” mà nói “Trùng hợp quá nha, tôi đang định ra ngoài mua đồ ăn sáng, chúng ta cùng đi thôi!”
Cô cảm thấy Phó Thời Xuyên có lẽ không phát hiện ra đâu nhỉ, dù sao thì anh nghe xong chỉ mỉm cười chẳng nói gì.
Sau đó, cô mua bánh bao thịt muối tại cửa hàng bán bánh bao ngay trước cổng, chia ba cái cho anh rồi nói: “Thịt muối của tiệm này rất ngon, tối hôm qua tôi mới biết, cậu ăn thử đi.”
Phó Thời Xuyên cầm lấy bao giấy, rất nể mặt mà nói: “Được, để tôi thử xem sao.”
Dạo này đúng là hân hoan nhỉ!
Quan Oánh gác chân lên, dương dương tự đắc nằm xuống ghế sô pha đắp mặt nạ, đồng thời phát phim Hàn lên cái tivi siêu to khổng lồ, cảm thán những tháng ngày dạo gần đây của bản thân thật là tràn đầy hương vị!
Chuông cửa lúc này bỗng vang lên, chắc là cơm hộp tới rồi. Mặc dù trong khoảng thời gian này Quan Oánh luôn “vỗ béo” Phó Thời Xuyên, nhưng trừ những lúc hai người cùng ăn với nhau, những lúc khác cô đều ăn rất ít.
Dù sao cô vẫn nhớ sâu sắc, hiện tại là thời điểm chiến đấu mãnh liệt, trừ những lúc tấn công cô còn phải chú ý phòng thủ, mà rõ ràng nhất hiện nay chính là phải giữ dáng!
Vì vậy bữa tối mà cô order là một phần salad nhẹ nhàng, Quan Oánh ca thán tối nay lại phải ăn cỏ. Cô an ủi bản thân, không sao đâu, ngày mai có thể ăn bữa cơm thịnh soạn mà nam thân nấu rồi.
Cũng đã đến lúc tháo mặt nạ xuống, cô liền tiện tay lấy nó xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Sau đó, cửa vừa mở ra, cô phát hiện người đứng bên ngoài không phải là anh shipper giao đồ ăn cho cô, mà là… Phó Thời xuyên đang mặc áo khoác nâu, trong tay đang cầm một thứ gì đó không rõ.
Quan Oánh không kịp phòng thủ, trong chốc lát có chút cà lăm: “Cậu, sao cậu lại đến đây?”
Đây là lần đầu tiên Phó Thời Xuyên chủ động gõ cửa nhà Quan Oánh kể từ sau khi cô chuyển nhà qua đây.
Lúc trước ngoại trừ lần cô gọi anh qua nhà ăn khuya thì anh chưa bao giờ bước chân vào nhà cô cả.
Quan Oánh vừa nghĩ đến đây, ánh mắt liền liếc nhìn cái bóng mơ hồ của mình trên vách tường gạch men sứ, biểu cảm bỗng nhiên đơ ra.
Chờ chút đã, lúc nãy tại vì muốn đắp mặt nạ nên cô đã rửa mặt rồi cột tóc lên, vì vậy, đây là lần đầu tiên cô ở trong tình huống hoàn toàn không trang điểm ăn diện, mặt mộc hoàn toàn, kiểu tóc cũng thảm mà gặp Phó Thời Xuyên.
Trên mặt cô thậm chí vẫn còn phần dịch mặt nạ chưa lấy hết!
Trời má ơi!
Quan Oánh đơ ra tầm 3 giây, động tác tiếp theo sau khi cô phản ứng lại là đóng sầm cánh cửa.
Ai mà biết được đúng lúc này Phó Thời Xuyên cũng giơ tay ra đưa một thứ gì đó, cánh cửa của cô không trật chút nào kẹp chặt cánh tay của anh.
Phó Thời Xuyên: “…”
Quan Oánh: “!!!”
Ba giây sau, Phó Thời Xuyên nói: “… Đau.”