• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày nay, Phó Thời Xuyên ngày nào cũng bận đến tận nửa đêm. Đêm nay, lúc anh về đến nhà đã gần mười một giờ.

Vừa bước vào cửa, anh đã thấy một bóng dáng lông lá lao vào mình, đó là Phó Bác Văn. Phó Thời Xuyên đã không mang nó theo khi trở về Bắc Kinh vì anh lo rằng ủy thác vận chuyển cho máy bay sẽ không an toàn. Thay vào đó, anh đã nhờ một người bạn lái xe trở lại Bắc Kinh hôm qua mang nó từ Giao Châu về.

Sờ cằm cậu nhóc, quả nhiên nó đang vui vẻ nhe răng ra cười. Phó Thời Xuyên đưa nó vào cùng, lại thấy Lạc Ninh vẫn còn thức và đang nghe điện thoại trong phòng khách.

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, giới giải trí của cậu ta so với mạng internet của bọn anh cũng không khá hơn bao nhiêu, đều thuộc hàng nếu trái đất không nổ thì chúng ta sẽ không có ngày nghỉ. Song điều kỳ lạ là, anh tưởng Lạc Ninh đang nói chuyện công việc, nhưng nghe một lúc mới biết cậu ta đang nói chuyện điện thoại với một công ty bất động sản.

“Đúng rồi, trong khu chung cư này, tốt nhất là tòa nhà tôi đang ở. Có căn nhà nào phù hợp cho thuê không? Cho một người ở nên phải có ánh sáng tốt, không gian thoáng đãng và phong cách trang trí phù hợp với giới trẻ. Tiền thuê nhà không thành vấn đề. Tôi đang cần gấp, anh có thể tăng ca không, tốt nhất là tối nay hoặc sáng mai phải có cho tôi. À, ngoài khu tôi đang ở ra, nếu quanh đây có căn nào tốt thì anh cũng gửi luôn cho tôi, cảm ơn nhé!”

Chờ Lạc Ninh gọi xong, Phó Thời Xuyên đang ngồi trên sô pha, chậm rãi uống một hớp nước. Anh thở dài rồi nói: “Giờ việc cùng tôi sống chung dưới một mái nhà, ông cũng không thể chịu đựng nổi sao? Định tìm nhà ngay trong đêm đuổi tôi đi à.”

Lạc Ninh nắm chặt điện thoại nhưng không đáp, như thể anh ta đang tự hỏi điều gì đó.

Tuy nhiên Phó Thời Xuyên không buông tha cho bạn mình: “Này, ông nói xem, tôi đã đắc tội gì với ông mà ông đòi đuổi tôi đi.”

Rốt cuộc Lạc Ninh lúc này cũng để ý tới anh, vừa ngẩng lên đã hỏi: “Ông còn nhớ cái cô Quan Oánh kia không?”

Phó Thời Xuyên vốn chỉ thuận miệng nói đùa, chứ không thật sự nghĩ rằng Lạc Ninh đang tìm nhà vì mình, không ngờ đối phương lại chủ động nhắc tới Quan Oánh, điều này khiến anh sửng sốt.

Bạn biết đấy, kể từ lần ở trong xe ngày hôm đó, Lạc Ninh đã không đề cập đến cái tên này. Ngay cả chuyện Quan Oánh xin lỗi cậu ta, anh cũng chỉ biết qua lời kể của Quan Oánh.

Phó Thời Xuyên nói với vẻ không thể tin nổi: “Tôi nói ông không đến mức đấy chứ, chỉ bởi vì tôi và ông cùng đi xem mắt với một người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ đó rõ ràng hài lòng với tôi hơn, cho nên ông mới thành như vậy ư?”

Dưới chân anh, Phó Bác Văn cũng phối hợp mở to hai mắt, trố mắt ra nhìn Lạc Ninh.

Nếu như ở quá khứ, Lạc Ninh nhất định sẽ bị những lời này làm cho khó chịu, nhưng lần này anh ta không những không tức giận, mà ánh mắt còn lóe sáng nhìn anh chằm chằm: “Thật sao? Cô ấy thật sự rất hài lòng với ông sao? Vừa lòng tới mức nào? Giờ ông hẹn cổ ra ngoài, cổ sẽ nhận lời chứ?”

Phó Thời Xuyên: “…”

Nếu còn nhìn không ra vấn đề thì chính là chú bé đần, Phó Thời Xuyên híp mắt: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lạc Ninh biết mình giấu không được, cũng không định giấu giếm: “Còn nhớ hạng mục lúc trước tôi nói với ông không? Cái bộ phim tôi muốn làm ấy.”

Phó Thời Xuyên suy tư một lát: “Nhớ chứ. Bản điện ảnh của web drama ăn khách phải không?”

“Đúng, chính là nó.” Lạc Ninh nói: “Tối nay tôi đi dự tiệc mừng công của bộ phim đó, ý định ban đầu là muốn gặp lãnh đạo phía nền tảng phát sóng. Thế rồi bạn tôi đột nhiên đề nghị, nói rằng tác giả nguyên tác cũng ở đây, tôi có thể gặp thử xem sao. Nếu không được nền tảng chấp thuận, có lẽ tôi có thể thử chiều theo hướng của cô ấy.”

“Sau đó ông có gặp được không?”



“Gặp rồi. Không chỉ gặp được, tôi còn gặp phải một bất ngờ lớn, hoặc cũng có thể không phải là bất ngờ.”

Phó Thời Xuyên chưa hiểu, anh đang định hỏi một câu thì chợt nhận ra điều gì đó.

Tiểu thuyết gia. Lạc Ninh tự dưng không đầu không đuôi nhắc đến Quan Oánh.

Chờ đã, mình nhớ trong bữa tối hôm đó, Quan Oánh từng nói cô ấy là nhà văn…

Như để xác nhận suy đoán của anh, Lạc Ninh nhún vai và xòe tay ra: “Thật không ngờ, cô Quan Oánh – người mà cả hai chúng ta đã cùng đi xem mắt chính là tác giả tiểu thuyết gốc của web drama ăn khách ‘Bí mật mà anh không biết’, nữ nhà văn nổi tiếng Quan Quan.”

Phó Thời Xuyên im lặng.

Lạc Ninh cũng im lặng.

Phó Bác Văn thì nghiêng đầu.

Một lúc sau, Phó Thời Xuyên chậm rãi nói: “Vậy đây là tin tốt cho ông sao?”

Theo lý thuyết, việc gặp được người quen khi kéo một dự án nên được coi là tin tốt. Nhưng xét đến mối quan hệ không lấy làm vui vẻ cho lắm giữa Lạc Ninh và Quan Oánh…

Lạc Ninh nhếch miệng cười: “Vốn dĩ không tính, nhưng nếu ông chịu giúp đỡ, vậy thì ngon lành cành đào rồi.”

Hai người nhìn nhau ba giây, Phó Thời Xuyên đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị Lạc Ninh túm chặt tay: “Ông còn chưa trả lời tôi, rốt cuộc thì cô ấy có ý gì với ông hay không?”

“Làm sao tôi biết cô ấy có hứng thú với tôi hay không! Ông buông ra đi!”

Lạc Ninh chẳng những không buông ra, ngược lại càng túm chặt hơn: “Vậy ông có thể rủ cô ấy đi chơi không? Tôi thấy cô gái này rất tốt, về mọi mặt đều rất thích hợp với ông, hai người nên tiến xa hơn nữa đi. Đừng bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt à nha!”

Phó Thời Xuyên tức đến bật cười: “Nếu ông muốn có dự án này thì tự bán mình đi, đừng đẩy cho tôi.”

“Tôi đã nghĩ tới rồi, nhưng người ta có ưa gì tôi!” Lạc Ninh ăn vạ: “Lão Phó, ông hy sinh một chút đi, vì sự nghiệp của tôi, cũng vì tình bạn của chúng ta! Chỉ cần hai người nên duyên, tôi có thể gần quan được ban lộc, tới lúc đó ai làm lại tôi được nữa?!”

Thấy Phó Thời Xuyên vẫn không nhúc nhích, anh ta ngẫm nghĩ rồi nói với vẻ miễn cưỡng: “Không thì nếu hai người thành đôi, tôi xin nguyện làm thiếp!”

Phó Thời Xuyên cuối cùng cũng tỏ ra hứng thú, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, nói đùa: “Làm thiếp cho ai?”

Lạc Ninh làm sao có thể bối rối trước loại câu hỏi này: “Làm thiếp cho ông hay cho cổ đều được hết. Tôi không kén chọn. Chỉ cần tôi có thể giành được hạng mục này, bảo tôi làm anh trai của Phó Bác Văn còn được nữa là ~”

* * * * *

Thời điểm Quan Oánh trở về nhà, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại sự phấn khích của bản thân

Mình sẽ chuyển đến nơi Phó Thời Xuyên đang ở! Mình sẽ thành hàng xóm của Phó Thời Xuyên!

Tuy rằng tới giờ bát tự còn chưa viết ra, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến tình huống ấy, cô đã kích động muốn nhảy cẫng lên rồi!

Hơn nữa với lời mời và sự giúp đỡ của Lạc Ninh, cô cảm thấy tỷ lệ thành công của chuyện này rất cao. Một khi thành công, đó sẽ là một bước nhảy vọt lịch sử trong quá trình theo đuổi nam thần của cô!

Quan Oánh càng nghĩ càng high, cô mở điện thoại và nhấp vào hộp thoại WeChat với Phó Thời Xuyên.

Giao diện vẫn còn dừng ở tin nhắn trả lời của anh cho câu cô hỏi vào tối hôm kia, nhìn thấy câu “Xin lỗi, vừa rồi tôi đang họp”, Quan Oánh cắn môi.

Lòng muốn chào hỏi lần nữa, nhưng cảm thấy hiện tại đã mười một giờ, cô sợ làm vậy có vẻ đường đột, cuối cùng đành phải thoát khỏi hộp thoại và nhấp vào vòng bạn bè của mình.

Quan Oánh không phải là người thích đăng bài lên mạng xã hội, bình thường mười ngày nửa tháng cô cũng không đăng lấy một cái. Nhưng hai ngày nay, vòng bạn bè của cô rất sinh động. Nếu nhìn kỹ, bạn sẽ nhận thấy những nội dung này chỉ hiển thị cho một người.

Quan Oánh cuộn xuống, nhấp vào trạng thái đầu tiên mình đăng sáng hôm qua. Đó là bữa sáng tinh xảo của phái nữ mà cô học được từ Tiểu Hồng Thư[1], bánh mì sandwich và thịt xông khói, trứng chiên và bơ thái miếng, nấm, măng tây và tiêu đen kết hợp với một tách cà phê xay thủ công, và được bày trên đĩa sứ cô mang về từ Anh. Có thể nói là hết sức ra dáng.



[1]Tiểu Hồng Thư (tiếng Trung: 小红书; bính âm: xiǎohóngshū, Hán Việt: Tiểu Hồng Thư) là một mạng xã hội kết hợp thương mại điện tử. Xiaohongshu được coi là sự thay thế của Instagram ở Trung Quốc.



Quá trình nấu nướng còn kỳ công hơn, cô vật lộn trong bếp hai tiếng đồng hồ và thất bại đến ba lần trước khi tạo ra hiệu ứng hoàn hảo nhất, thành công biến bữa sáng thành bữa trưa.

Sau đó là mấy đường link Võng Dịch Vân[2] liên tiếp nơi cô chia sẻ nhạc nước ngoài, có bài hát tiếng Nhật, tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha, tất cả đều được cô thó từ một người bạn có gu thưởng thức nhất trong vòng bạn bè.



[2]Võng Dịch Vân (tiếng Trung: 网易云, tiếng Anh: NetEase Cloud Music) là một dịch vụ phát trực tuyến nhạc miễn phí do NetEase, Inc. phát triển và sở hữu. Dịch vụ phát trực tuyến này được ra mắt công chúng vào ngày 23 tháng 4 năm 2013.

Thứ có màu sắc cuộc sống nhất là bức ảnh hoàng hôn được cô chụp vào tối hôm qua và một bức ảnh đẹp về chú cún hoang bên vệ đường vào buổi trưa hôm nay. Điều đáng nói là để khiến chú cún ngoan ngoãn nhìn vào camera, cô đã cho nó ăn ba miếng thịt bò khô nhưng đại ca ăn xong liền chạy, cô đuổi theo nửa con phố mới đuổi kịp, còn tức giận hét lên: có ai quản không, ở đây có kẻ lừa đảo khô bò!

Có thể nói, dưới mỗi bức ảnh tưởng chừng rất đỗi bình thường đều ẩn chứa những giọt nước mắt cay đắng vô tận của cô…

Quan Oánh biết mình đang nghĩ gì. Cô không dám nhắn tin cho Phó Thời Xuyên, cũng không gặp được anh, lòng ngập cảm xúc mà không có chỗ để bày tỏ, đây là cách duy nhất khiến cô cảm thấy sự hiện diện của mình trước mặt anh.

Nhưng thật đáng tiếc khi tất cả những nỗ lực thể hiện của cô đều như đá chìm đáy biển, Phó Thời Xuyên thậm chí còn không thèm like chứ đừng nói đến bình luận một câu.

Quan Oánh mím môi, một lần nữa nghiêm túc chiêm ngưỡng tác phẩm hai ngày qua của mình, cô kết luận: chắc chắn việc Phó Thời Xuyên không xem là do anh ấy không kiểm tra vòng bạn bè, chứ tuyệt đối không phải do content của mình!

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, giao diện đột nhiên hiển thị thông báo ai đó đã like bài đăng của cô.

Quan Oánh sững sờ khi nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc của Phó Bác Văn. Trong vài ngày qua, cô đã nhìn chằm chằm vào hình đại diện đó tám trăm lần, nếu không muốn nói là một nghìn lần, xem tới độ nó sắp bốc cháy tới nơi, cô chỉ trông ngóng rằng nó sẽ xuất hiện trong vòng bạn bè của mình như vậy một lần.

Ai ngờ cảnh này sẽ xuất hiện vào lúc bản thân gần như sắp từ bỏ.

Cô có chút hoảng hốt mở ra xem, phát hiện thứ mà Phó Thời Xuyên vừa nhấn like không phải là “nhật ký sinh hoạt của một cô nàng tinh tế” mà cô cẩn thận tạo ra và để chế độ chỉ mình anh xem được, mà là trạng thái cô đã đăng vào tối nay.

Vì buổi tối phải tham gia một sự kiện nên cô đã đặc biệt mời chuyên gia trang điểm đến makeup cho mình nhưng ai ngờ lại lật xe. Chuyên gia trang điểm dày vô cùng, như thể cô sắp lấy chồng tới nơi, cuối cùng cô không còn cách nào khác là phải tẩy đi lớp trang điểm đậm rồi tự trang điểm lại.

Vì điều này mà cô suýt đến muộn, Quan Oánh tức giận đăng trong vòng bạn bè: “Tôi đến dự tiệc mừng chứ không phải Alice ở xứ sở thần tiên. Kết quả cha nội thu của tôi 500 tệ rồi trang điểm cho tôi thành Nữ Hoàng Đỏ[3]. Nếu không phải anh ta thấy tình hình không ổn và chủ động đề nghị hoàn lại một nửa số tiền, thì tôi sẽ gọi điện đến số 12315[4] ngay tại chỗ để bảo vệ quyền lợi của mình rồi.”



[3]Nữ Hoàng Đỏ (Red Queen): là một nhân vật được biết đến phổ biến với vai trò phản diện trong Alice ở xứ sở thần tiên.

[4]12315: đường dây nóng khiếu nại và báo cáo của người tiêu dùng và nền tảng Internet quốc gia của Trung Quốc.Hình ảnh đi kèm là ảnh chụp màn hình của Red Queen bản điện ảnh, cô cảm thấy cách trang điểm của mình chiều nay không khác bà ấy là bao!

Quan Oánh tim đập thình thịch, bởi vì lúc đó cô quá tức giận, hình như thật sự quên chặn Phó Thời Xuyên…

Cô còn chưa kịp định thần, dưới phần bình luận toàn những comment cười khà khà lại xuất hiện một bình luận mới: “Có lẽ anh ta sợ hoàn trả chậm sẽ bị Red Queen trong cơn thịnh nộ lôi ra ngoài chặt đầu.”

Quan Oánh: “…”

Chuyện gì thế này, anh ấy… đang ghẹo mình sao?

Quan Oánh không thể kìm chế được nữa, trực tiếp nhấp vào hộp thoại gửi tin nhắn: Cậu chưa ngủ à?

Người bên kia có vẻ đang lướt điện thoại, trả lời lại rất nhanh: Vẫn chưa.

Quan Oánh muốn nhắn lại, nhưng đột nhiên bị mắc kẹt.

Phải làm sao, phải làm sao, phải nói gì bây giờ?

Aizz chết tiệt, rõ ràng cô đã chuẩn bị rất nhiều chủ đề trước đó, nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột nên bây giờ cô không tài nào nhớ nổi!

Trước khi cô giải quyết xong mớ rắc rối, bên kia đã giải quyết thay cô: Hôm nay cậu đã gặp Lạc Ninh?

Anh ấy biết rồi?

Quan Oánh: Ừ. Anh ta kể với cậu à?

Phó Thời Xuyên: Kể rồi.



Vậy anh ta cũng kể cả chuyện kia sao…

Quan Oánh vẫn đang suy nghĩ thì Phó Thời Xuyên đã gửi một tin nhắn khác: Không ngờ hai người lại có duyên đến vậy.

Ở bên kia điện thoại, Phó Thời Xuyên còn cảm thấy rất thú vị khi nghĩ về điều này: Đối tượng xem mắt mà cậu ta lải nhải cả Tết là cậu, bên đối tác của dự án mà cậu ta muốn giành về cũng là cậu.

Vương tổng cũng nói bọn họ có duyên, khi đó Quan Oánh còn có thể bình tĩnh nghe, nhưng lúc này cô lại lập tức phủ nhận: Duyên phận gì chứ, chỉ là trùng hợp mà thôi. Hơn nữa tôi cũng không phải là đối tác của anh ta, tôi còn chưa đồng ý đâu.

Cho dù cô thật sự đồng ý, Lạc Ninh sẽ là giám chế, cô làm biên kịch thì anh ta còn khuya mới là đối tác của cô.

Phó Thời Xuyên ngẫm nghĩ: Cũng đúng. Nếu tuân theo tiêu chuẩn này, thì chúng ta cũng có duyên với nhau.

Quan Oánh tim lỡ nửa nhịp, bắt đầu hối hận vì sao vừa rồi mình lại phủ nhận.

Phó Thời Xuyên nói đùa: Nhưng điều khiến tôi còn ngạc nhiên hơn là hóa ra nghề nhà văn “tạm được” mà cậu nói, hóa ra lại là một nhà văn nổi tiếng như vậy.

Được anh khen, Quan Oánh cảm thấy má mình hơi nóng: Cũng tàm, tàm tạm thôi…

Phó Thời Xuyên: Chỉ tàm tạm thôi?

Phó Thời Xuyên: Suốt cả Tết, ngay cả mấy đứa cháu gái của tôi đều thảo luận về bộ phim đó, Lạc Ninh ở nhà cũng xem nó.

Hơi thở của Quan Oánh bỗng trở nên dồn dập: Cậu đã xem bộ phim đó?

Phó Thời Xuyên: Lúc cậu ta ngồi xem, tôi có liếc qua một chút.

Sau khi nói xong, Phó Thời Xuyên cảm thấy lời nói của mình không đủ tôn trọng một nhà văn nổi tiếng, nên bổ sung: Công việc của tôi lu bu quá, ngày thường hiếm khi xem phim truyền hình.


Quan Oánh mím môi, không biết bản thân thấy thất vọng hay nhẹ nhõm.


Nhưng khi nói đến điều này, Phó Thời Xuyên lại nghĩ đến một vấn đề.


Trong bữa cơm lần trước, anh hỏi Quan Oánh liệu có cuốn tiểu thuyết nào của cô dựa trên những trải nghiệm cảm xúc có thật không. Khi đó, thái độ của cô hơi kỳ lạ, như thể muốn nói chuyện, nhưng dường như lại vì một lý do nào đó mà lựa chọn tránh nhắc đến nó.


Mà lần đó Lạc Ninh ở nhà xem phim, cậu ta đã từng nói cho anh biết rằng cuốn tiểu thuyết gốc được chuyển thể từ trải nghiệm thực tế của chính tác giả.


Vậy là có nhỉ?


Lạc Ninh nói rằng bộ phim kể về một mối tình thầm kín.


Cô ấy từng yêu thầm ai đó sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK