Mới mùng 3 Tết mà con gái đã rời khỏi nhà, mẹ cô đương nhiên không vui, cô đã động viên bà rất nhiều, cuối cùng đành phải học theo chiêu trò “Con có việc quan trọng không thể không đi” mà Phó Thời Xuyên dùng đến mới thoát thân được.
Quan Oánh đã nghĩ vì sao mình lại phải đi gấp như vậy, cuộc gặp giữa cô và Phó Thời Xuyên vấp phải quá nhiều trắc trở, cô lo rằng cứ trì hoãn sẽ đêm dài lắm mộng, giờ phải nhanh chóng biến nó thành sự thực thì mới yên tâm được.
Căn nhà cô thuê ở khu dân cư đã hơn mười năm tại đường Bắc Tứ Hoàn[1], môi trường rất tốt. Ngôi nhà có hai phòng và hai sảnh, Quan Oánh chọn một phòng làm phòng ngủ, phòng còn lại làm phòng làm việc, cô đã sống ở đây bốn năm và luôn hài lòng.*Bắc Tứ Hoàn (Đường vành đai 4 phía Bắc) là khu vực kết nối đường cao tốc Bắc Kinh - Tây Tạng với đường cao tốc Bắc Kinh - Thành Đô. Năm 1999 Bắc Tứ Hoàn được hoàn thành và thông xe.Vì vậy, dù sống ở đó đã lâu nhưng Quan Oánh không muốn đổi chỗ, cô dự định sẽ thuê tiếp sau khi hết hợp đồng vào tháng này.
Ngày về, vẫn công việc dọn dẹp như thường lệ. Sau khi người làm vệ sinh theo giờ dọn dẹp xong và rời đi, Quan Oánh nằm trên ghế sô pha và bắt đầu nghĩ cách để Phó Thời Xuyên biết rằng mình đã trở lại.
Chết tiệt, hôm qua thất sách quá, đáng nhẽ phải add WeChat. Làm vậy thì lúc này, mình có thể đăng trạng thái lên vòng bạn bè và ngầm nhắc nhở anh ấy rằng có thể mời cơm mình rồi!
Bây giờ cô đã mất đi con đường vòng bạn bè, nếu cố tình gửi tin nhắn thì lại có vẻ quá nhiệt tình và tích cực. Nhất là hôm qua Phó Thời Xuyên nói muốn mời cô ăn tối, hôm nay cô lại về Bắc Kinh ngay, lỡ như để anh nhận ra cô về gấp là vì anh thì sao!
Quan Oánh còn đang rầu hết cả người thì Tây Tây đã gọi điện tới: “Bồ yêu, bà đã đến Bắc Kinh rồi phải không?”
Tây Tây biết hôm nay cô trở về, Quan Oánh ừ một tiếng: “Về rồi, có chuyện gì không?”
“Tốt quá rồi, tôi có chuyện muốn bàn bạc với bà. Tuần sau là đại kết cục của “Bí mật”, nền tảng phát sóng dự định tổ chức tiệc mừng công, họ muốn mời bà tham gia, bà có đi không?”
Quan Oánh im lặng.
Phải rồi, tuần tới “Bí mật mà anh không biết” sẽ kết thúc phát sóng.
Bộ phim thần tượng thanh xuân này ra mắt vào đầu năm, vì khắc họa được đời sống sinh viên một cách chân thực, tình cảm tuổi trẻ tinh tế và cảm động, quan trọng nhất là nam nữ chính có ngoại hình siêu đẹp, tương tác cực kỳ có cảm giác CP. Không chỉ thu hoạch được nhiệt độ cao mà đồng thời, cũng nhận được nhiều lời khen ngợi và truyền miệng, dù chưa kết thúc phát sóng nhưng điểm Douban của phim đã lên tới 8,9.
Không dễ để một bộ phim truyền hình trong nước đạt được mức điểm này nên cư dân mạng nhất trí kết luận rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ lại là một bộ phim học đường kinh điển.
Là bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết đầu tay của Quan Oánh, thật lòng mà nói, trước khi phim lên sóng, cô không nghĩ nó sẽ nhận được một kết quả tốt đến vậy.
Nền tảng tổ chức một bữa tiệc ăn mừng là bình thường, nhưng họ mời cả mình tham dự…
Thấy cô im lặng, Tây Tây còn tưởng rằng cô sẽ từ chối lần nữa, liền nói: “Tiệc mừng công sẽ không phát sóng trực tiếp, chỉ trong nội bộ, cùng lắm là lúc kết thúc chụp một bức ảnh tập thể. Nếu bà không muốn lên hình thì không cần lên, cái chính là họ mong bà có thể ghé qua. Có thể bà không biết, sáng nay tôi mới biết tin. Bởi vì “Bí mật” có thành tích quá tốt, phía nền tảng dự định khởi động bản điện ảnh, tiệc mừng công cũng sẽ có sự góp mặt ban điều hành của Shenhai Video, bà thật sự không có hứng thú à?”
Họ sẽ làm bản điện ảnh? Quan Oánh hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá kinh ngạc. Dù sao ban đầu Shenhai Video đã mua bản quyền cho cả web drama, phim truyền hình và điện ảnh cùng lúc.
Cô chậm rãi nói: “Kỳ thực tôi không phải người ngại xuất hiện trước ống kính, tôi cũng không phải loại tác giả thần bí đến mức không có nổi một tấm hình chụp.”
Đúng vậy, mặc dù Quan Oánh không quá phô trương, nhưng cô từng đăng một số bức ảnh selfie của mình lên Weibo và tham gia một số sự kiện công khai trong ngành. Bởi vậy việc cô trông như thế nào không phải là bí mật đối với độc giả, ít nhất thì những người thực sự là độc giả muốn biết đều có thể biết.
Chỉ là loại hoạt động liên quan đến phim truyền hình này thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người, nên có lẽ vì vậy mà Tây Tây cảm thấy cô không muốn lộ mặt.
Đầu bên kia điện thoại, Tây Tây dừng một chút, chợt nở nụ cười: “Đúng vậy, thực chất mấy ngày nay tôi cũng đã nghĩ ra nguyên nhân khiến bà không đồng ý tham gia sáng tạo kịch bản giai đoạn đầu của “Bí mật”, cũng không hợp tác với giai đoạn tuyên truyền sau đó của đoàn phim. Không phải bởi vì bà không có hứng thú với việc chuyển thể, cũng không phải bởi vì bà quá khiêm tốn không thích thể hiện, mà là do có người khiến bà thương quá sâu, sợ bị gợi lên câu chuyện đau lòng nên bỏ trốn…”
Quan Oánh không ngạc nhiên khi nghe câu cuối. Sau khi hạ quyết tâm kể hết với Tây Tây về cuộc hội ngộ giữa mình và Phó Thời Xuyên, cô đã biết Tây Tây sẽ đoán được lý do tại sao mình không chịu hợp tác ngay từ đầu.
Trên thực tế, cô rất hứng thú với quá trình điện ảnh hóa tiểu thuyết, hồi trước cô cũng nghĩ rằng mình có thể thử trở thành một nhà biên kịch trong tương lai. Nếu đoàn phim mời cô tham gia chuyển thể kịch bản của một cuốn sách khác, thì chưa chắc cô đã từ chối.
Nhưng sau khi hoàn thành câu chuyện, ngay cả đọc lại cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói là một lần nữa nhập tâm, tháo gỡ, phóng tác và viết lại những tình tiết vừa quen thuộc vừa xa lạ với mình.
Về phần không tham gia quảng bá cũng là cùng lý do, cô không muốn lại đụng tới chuyện kia.
“Khi đó tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ không bao giờ quay lại, cả hai sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.” Cô khẽ nói: “Cho nên, tôi không muốn nghĩ lại chuyện năm đó, càng không muốn đề cập đến nó với người khác…”
“Thế nên hôm nay tôi mới tới tìm bà.” Tây Tây nói: “Đúng vậy, lúc đó bà không muốn tham gia những hoạt động liên quan đến bộ phim là bởi vì chuyện này, nhưng chẳng phải hiện tại tình huống đã thay đổi sao?”
Quan Oánh sửng sốt.
Giọng điệu của Tây Tây dường như đang nói một sự thật đơn giản nào đó: “Chẳng phải Tạ Thành Văn của bà đã trở lại sao?”
Đúng vậy, Phó Thời Xuyên đã trở lại. Làm sao cô có thể quên được điều này.
Với sự tiếp xúc giữa hai người trong khoảng thời gian vừa qua, gần đây cô thường hay nhớ lại quá khứ, nhớ lại những chuyện đã qua.
Hiện giờ còn cần tiếp tục trốn chạy sao?
* * * * *
Quan Oánh nói bản thân phải cân nhắc, Tây Tây cũng không ép buộc.
Trước khi cô có thể đưa ra kết luận, Phó Thời Xuyên đã nhắn tin tới.
Đó là ngày thứ ba sau khi Quan Oánh trở về Bắc Kinh, mùng 5 tháng giêng âm lịch, cô đang một mình ăn món cơm lươn yêu thích ở nhà hàng Nhật Bản gần đó thì đột nhiên điện thoại sáng lên: “Cô sẽ về Bắc Kinh vào mùng 7 Tết sao?”
Khi nhìn thấy tên người gửi, Quan Oánh đã bị giật mình. Phó Thời Xuyên! Lúc này anh ấy hỏi vậy là có ý gì? Vớ vẩn, còn có thể làm gì, nhất định là muốn hẹn mình đi ăn chứ gì nữa!
Hai ngày nay cô phát sầu, về sớm mà không biết nói thế nào với anh thì có khác nào về muộn.
Bây giờ cuối cùng anh cũng chủ động liên lạc với mình, cô đảo mắt gõ chữ: “Thực ra hôm nay, tôi đã về rồi.”
“Hôm nay?”
“Ừm, tôi về sớm có chút việc, chuyến bay chiều nay.”
“Vậy cô sẽ rất bận trong mấy ngày tới?”
Quan Oánh lập tức trả lời: “Không bận! Chỉ là có chút sự cố, tối nay tôi sẽ xử lý, sau đó sẽ ổn thôi!”
Gửi xong, cô lại cảm thấy giọng điệu của mình có vẻ quá háo hức, đang hối hận thì thấy anh nhắn lại: “Vậy mai tôi mời cô ăn cơm được không?”
Chưa từng có câu nào khiến cô mong chờ và thích thú như câu này.
Quan Oánh siết chặt điện thoại, mất ba giây mới bình tĩnh lại, trả lời: “Được.”
“Cô thích ăn món gì?”
“Gì cũng được, tùy anh quyết định.”
“Được, vậy hẹn trưa mai. Cô ở đâu? Tôi sẽ chọn một nhà hàng gần đấy luôn.”
Ăn trưa sao? Điều này hơi khác so với những gì cô mong chờ, nhưng Quan Oánh không để tâm, trực tiếp gửi địa chỉ nơi mình ở. Ngay sau đó, Phó Thời Xuyên cũng gửi một địa chỉ tới.
Đó là khu thương mại cách nhà cô mười lăm phút lái xe, rất gần, trước đây Quan Oánh từng đi xem phim ở đó. Trùng hợp thay, nhà hàng anh chọn cũng là một nhà hàng đồ Nhật.
Phó Thời Xuyên còn hỏi: “Chỗ này có được không? Cô có thích món Nhật không?”
Quan Oánh nhìn đĩa cơm lươn trước mặt, cầm thìa xúc một miếng thật to: “Không còn gì tuyệt vời hơn!”
* * * * *
Ngày hôm sau, Quan Oánh đã thấy hồi hộp từ lúc thức dậy.
Quá trình tương tự đã là lần thứ ba. Vì hai lần thất bại trước đó, Quan Oánh rất lo lắng không biết lần này có xảy ra sự cố gì không.
Tục ngữ có câu quá tam ba bận. Nếu lần này vẫn thất bại, cô thực sự không chắc mình có còn dũng khí để thử lại hay không.
Không giống như lần đầu tiên, lần này cô không đợi gần giờ hẹn mới đi, mà đến thẳng nhà hàng món Nhật đã hẹn lúc mười một giờ, sau đó ngồi vào chỗ của mình rồi hồi hộp nhìn ra cửa.
Cô không biết tại sao mình lại đến đây sớm như vậy, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, giống như chỉ cần đến đây, cuộc hẹn nhất định sẽ bắt đầu, sẽ không như gió bay nữa.
Họ hẹn nhau lúc mười hai giờ, nhưng trong trường hợp bình thường, đàn ông sẽ đến sớm hơn. Vì vậy, khi đến mười một giờ rưỡi, Quan Oánh càng trở nên căng thẳng.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc. Thời gian từng phút trôi qua.
Thật là một sự chờ đợi vừa ngọt ngào lại giày vò.
Cuối cùng, cô quay lại khi nghe thấy một lời chào khác bằng tiếng Nhật từ cửa, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo khoác màu xám đang bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Có thứ gì đó bung nở trong lòng Quan Oánh. Từng đóa từng đóa, đó là tiếng lòng cô đang nở hoa.
Thời điểm Phó Thời Xuyên nhìn thấy Quan Oánh, anh nhất thời ngạc nhiên. Sau đó, anh đi đến chỗ cô đang ngồi dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.
Phó Thời Xuyên dừng lại trước bàn. Thấy vậy, Quan Oánh cũng đứng dậy theo bản năng.
Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh tới rồi.”
Phó Thời Xuyên gật đầu với cô: “Cô Quan.”
Khẽ dừng lại, anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Cô Quan đến từ lúc nào?”
Quan Oánh và người phục vụ nói cùng một lúc.
“Tôi vừa mới đến.”
“Quý cô đây tới đã được một lúc rồi.”
Quan Oánh: “…”
Cô liếc nữ phục vụ mặc kimono đang nở nụ cười ngọt ngào. Chuyện gì đây, không phải suốt từ nãy tới giờ cô gái này toàn nói tiếng Nhật sao, làm mình còn tưởng rằng cổ không nói được tiếng Trung, sao bây giờ lại tích cực thế!
Phó Thời Xuyên không biết nên nói gì.
Bữa trưa này đáng lẽ là một lời xin lỗi, vì vậy anh đã cố tình đến nhà hàng sớm hơn hai mươi phút, chỉ để thể hiện sự chân thành của mình.
Không ngờ, đối phương còn đến sớm hơn anh. Mà nghe giọng điệu của người phục vụ, cô gái này đã đến được một lúc rồi.
Điều này khiến anh nhớ đến nửa giờ trước khi mình ra ngoài, Lạc Ninh còn trêu ghẹo: “Chúc ông khởi đầu thuận lợi, mã đáo thành công!”
Hay lắm, giờ thì khởi đầu thất bại, ra trận bất lợi.