Hạ Cường đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, Chu Diễm Hân đang giúp Chu Tiểu Thi làm bài tập về nhà.
Lúc này, cửa phòng khách bị mở ra.
Một người đàn ông trung niên và một phụ nữ trung niên bước vào cửa mang theo hai túi đồ.
"Bố, mẹ, sao bố mẹ lại quay về?"
Chu Diễm Hân ngay lập tức đi về phía cửa.
Hai người này là bố mẹ của Chu Diễm Hân, cũng là bố vợ và mẹ vợ của Hạ Cường!
Bố của Chu Diễm Hân là Chu Chí Văn, con trai thứ ba của Chu Chấn Quốc.
Ông ta từng có một vị trí trong tập đoàn Chu Thị, nhưng từ sau chuyện của Chu Diễm Hân sáu năm trước, các anh trai của ông ta đã nhân cơ hội đó để tước bỏ mọi quyền lợi của ông ta trong tập đoàn Chu Thị, khiến ông ta trở thành một kẻ nhàn rỗi.
Mẹ của Chu Diễm Hân tên là Tăng Hồng Anh, là một nhân vật không dễ chọc vào.
Tăng Hồng Anh vừa bước vào cửa đã tỏ ra khó chịu, mắng chửi: "Nếu không quay lại thì con lên trời luôn nhỉ”.
"Tên ăn mày kia đâu, còn không mau cút ra đây cho tôi”.
Hạ Cường đang ở trong bếp nấu cơm nghe thấy vậy thì nở nụ cười khổ.
Bà mẹ vợ này không hiền lành gì, xem ra cuộc sống sau này của anh sẽ không dễ dàng.
Hạ Cường cởi bỏ tạp dề trên người, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
"Bố, mẹ, hai người về rồi à?”
"Đừng gọi tôi là mẹ”.
Tăng Hồng Anh ngắt lời Hạ Cường, khiến anh rất lúng túng.
“Tôi không có đứa con rể vô tích sự như cậu”.
"Cậu nói xem, cậu là một thằng đàn ông sức dài vai rộng, cả ngày ở nhà tôi ăn chùa ở chùa, cậu không thấy mất mặt sao?"
"Ăn chùa ở chùa thì đã đành, cậu lại dám khua tay múa chân trước mặt Diễm Hân, ai cho cậu lá gan đó hả?”
Hạ Cường sửng sốt, Chu Diễm Hân bên cạnh cô cũng kinh ngạc.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ nói bậy bạ gì thế, Hạ Cường khua tay múa chân với con khi nào chứ?"
"Chu Tử Mạn đã nói hết với mẹ chuyện công ty rồi, Chu Diễm Hân, con quả thực đã bị thằng ăn mày này làm cho mê muội”.
"Chưa gì đã nói giúp cho nó? Mẹ nói năng bậy bạ hay trong lòng con chưa bao giờ có người mẹ này?”
Chu Diễm Hân lập tức hiểu ra, chẳng trách mẹ cô lại tức giận như vậy, chắc chắn Chu Tử Mạn đã gọi điện cho mẹ của cô để khích bác ly gián.
"Mẹ, chuyện này không như mẹ nghĩ đâu!"
"Hừ, vậy con nói xem chuyện này là thế nào? Hôm nay nếu không nói rõ ràng cho mẹ thì đừng trách mẹ không khách khí”.
Thấy Tăng Hồng Anh càng lúc càng tức giận, Chu Chí Văn ở bên cạnh vội vàng nói: "Đừng giận, chuyện này vẫn chưa rõ ràng mà”.
"Đều là người một nhà, vui vẻ hòa thuận ăn cơm trước đã”.
"Ăn cái con khỉ, ai là người một nhà với tên ăn mày hôi hám này chứ”.
"Chu Diễm Hân, con thậm chí còn không nói với bố mẹ chuyện con kết hôn với nó, trong lòng con còn có bố và mẹ nữa không hả?"
Chu Diễm Hân biết mình đuối lý, nhỏ giọng đáp: "Mẹ, con đã nói với mẹ từ lâu rồi, con muốn đợi anh ấy quay lại”.
"Anh ấy quay lại thì con sẽ kết hôn với anh ấy”.
Tăng Hồng Anh điên tiết: "Con đúng là vô pháp vô thiên”.
Lúc này Chu Tiểu Thi mỉm cười chạy tới: “Bà ngoại, ông ngoại”.
"Đừng gọi tao là bà ngoại, nhìn thấy đứa con ghẻ như mày tao lại điên tiết”.
Hạ Cường cau mày, có phải bà mẹ vợ này hơi quá đáng rồi không?
Bà chê tôi hôi hám cũng chẳng sao, nhưng Chu Tiểu Thi mới chỉ là một cô bé năm tuổi, còn là cháu ngoại của bà.
Vậy mà bà lại nói những lời cay độc với con bé thế sao?
Hạ Cường hơi tức giận, nếu Tăng Hồng Anh bà thật sự dám gây khó dễ với Tiểu Thi thì đừng trách Hạ Cường tôi bất kính với bề trên như bà.
Nhưng lúc này, Tăng Hồng Anh ném bừa một cái túi đến trước mặt Chu Tiểu Thi.
Chu Tiểu Thi lập tức mở túi ra, bên trong có một đống đồ chơi.
Không món đồ chơi nào được đóng gói, nhưng trông chúng còn khá mới.
"Cám ơn bà ngoại”.
"Cám ơn cái con khỉ, tao không thừa tiền mua đồ chơi cho mày đâu”.
"Đồ chơi này là người khác vứt đi, được tao nhặt về, loại con ghẻ như mày chỉ xứng chơi những thứ đồ chơi mà người khác từng chơi thôi”.
Chu Tiểu Thi còn là một đứa trẻ, đâu hiểu được những thứ này, cô bé cầm lấy đồ chơi và bắt đầu vui vẻ chơi đùa.
Hạ Cường ở bên cạnh nhìn thấy hết, đột nhiên anh cảm thấy mình không nhìn thấu bà mẹ vợ này.
Sau đó, cả nhà bắt đầu dùng bữa.
Các món đều do Hạ Cường nấu, kỹ năng nấu nướng của anh thực sự rất tốt.
Nhưng từ khi Tăng Hồng Anh cắn miếng đầu tiên, bà ta đã liên tục phàn nàn rằng thức ăn không ngon, giống như thức ăn cho lợn.
Điều này khiến Chu Diễm Hân và Chu Chí Văn rất lúng túng, Hạ Cường bên cạnh chỉ cười gượng.
Sau khi ăn xong, Tăng Hồng Anh kéo Chu Diễm Hân sang bên cạnh, hỏi về chuyện công ty.
Để tránh chọc giận bà ta lần nữa, Hạ Cường đã đưa Chu Tiểu Thi ra ngoài chơi.
Trên băng ghế ngoài vườn hoa, Chu Tiểu Thi đang vui vẻ chơi đồ chơi mà Tăng Hồng Ảnh nhặt về cho cô bé.
Hạ Cường ngồi bên cạnh, chống cằm suy tư.
“Tiểu Thi, con thấy bà ngoại con thế nào?”
Chu Tiểu Thi cười đáp: “Bà ngoại bình thường rất hung dữ, hơn nữa còn thường mắng Tiểu Thi là con ghẻ, nhưng Tiểu Thi không hề ghét bà”.
"Tại sao?"
"Bởi vì bà ấy là bà ngoại của con!"
Hạ Cường: "???"
Cô bé này nhiều lúc nói chuyện hệt như người lớn, dường như rất có lý.
"Bố ơi, con hơi khát, muốn uống nước”.
"Được, bố đi mua nước cho con ngay đây”.
Hạ Cường đứng lên, chuẩn bị đi tới cửa hàng cách đó không xa, lại phát hiện mình ra khỏi nhà quá vội vàng, trên người không có ví tiền và điện thoại di động.
"Tiểu Thi ở đây chờ bố, bố về nhà lấy tiền nhé”.
Nhưng Chu Tiểu Thi lại kéo Hạ Cường nói: "Bố ơi, bố không cần quay về đâu, Tiểu Thi có tiền”.
Vừa nói Chu Tiểu Thi vừa lấy từ trong túi ra hai tờ mười tệ và mấy tờ năm tệ.
Hạ Cường nhíu mày, nói: "Tiểu Thi, con lấy tiền ở đâu vậy?"
"Bà ngoại vừa đưa cho Tiểu Thi”.
Hạ Cường:"???"
Hạ Cường cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chẳng phải bà ngoại rất ghét đứa cháu ghẻ Chu Tiểu Thi này ư? Sao lại đưa tiền cho con bé?
"Tiểu Thi, con không lừa bố đấy chứ?"
“Không ạ”, Chu Tiểu Thi đáp: “Tiền này là bà ngoại nhặt được, bà còn nói người lớn không thể dùng số tiền nhặt được nên đưa cho con, bà còn nói Tiểu Thi là đứa con ghẻ, ngôi sao chổi, con cầm lấy dùng sẽ không sao cả”.
"Bố ơi, con ghẻ có nghĩa là gì ạ?"
Hạ Cường không biết nên giải thích như thế nào, dùng từ con ghẻ cho một cô bé nhỏ nhắn đơn thuần, thực sự không thích hợp.
Anh chuyển chủ đề, hỏi: “Tiểu Thi, bà ngoại con hay nhặt được tiền ở bên ngoài lắm sao?”
"Vâng, đúng ạ”.
Chu Tiểu Thi kinh ngạc nhìn Hạ Cường, nói: "Bố ơi, sao bố giỏi thế, vậy mà cũng có thể đoán được?"
"Bà ngoại thật may mắn, thường xuyên nhặt được đồ chơi, quần áo và tiền ở bên ngoài cho con, có khi một tuần nhặt được mấy lần cơ”.
Hạ Cường đột nhiên bật cười.
Chẳng trách đống đồ chơi đó còn mới như vậy, hoàn toàn không giống đồ mà người khác từng chơi.
Rõ ràng là bà mẹ vợ này đã xé bỏ túi đựng bên ngoài trước khi quay về đây.
Bà mẹ vợ này có vẻ thú vị đấy.