Nhìn thấy cô bé suy dinh dưỡng, xanh xao và tiều tụy, trong lòng Hạ Cường nảy sinh cảm thấy oán hận không tên.
“Cháu tên là gì?”
Lúc chắc chắn cô bé trước mặt này là con gái mình, Hạ Cường hơi căng thẳng, không biết nên đối mặt với cô bé thế nào.
“Chú ơi, cháu là Chu Tiểu Thi”.
Hạ Cường ôm Chu Tiểu Thi lên: “Vậy chú dẫn cháu đi ăn trước được không?”
Chu Tiểu Thi sợ sệt gật đầu, cô bé hơi dè chừng người chú xa lạ này nhưng đã quá đói rồi.
“Ăn xong, chú dẫn cháu đi tìm mẹ nhé”.
Hạ Cường tìm cửa hàng đồ ăn nhanh mua một đống đồ ăn cho Chu Tiểu Thi.
Nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của Chu Tiểu Thi, Hạ Cường cảm thấy đau lòng, chắc chắn là cô bé đang rất đói nên mới ăn như thế.
“Cháu ăn từ từ thôi, không đủ thì chú gọi thêm cho cháu”.
Cuối cùng Chu Tiểu Thi cũng ăn no, cô bé nghĩ Hạ Cường sẽ không để ý bèn lén lút giấu một cái đùi gà vào trong túi.
“Tiểu Thi, cháu làm gì thế?”, Hạ Cường ngạc nhiên.
Chu Tiểu Thi hoảng hốt, sợ hãi nhìn Hạ Cường nói: “Chú ơi, không phải Tiểu Thi muốn lấy trộm đồ đâu, cháu chỉ muốn đem đùi gà về cho mẹ ăn thôi”.
Cho mẹ ăn.
Trái tim Hạ Cường như bị ai đó nhéo một cái.
Chu Diễm Hân vứt con không quan tâm, mặc kệ con tự sinh tự diệt, ra ngoài dan díu với người đàn ông khác, vậy mà con gái còn nhớ đến cô.
“Tiểu Thi, mẹ đối xử tệ với cháu vậy, tại sao cháu còn…”
Thế nhưng Hạ Cường vẫn còn chưa nói hết câu.
Chu Tiểu Thi lại biến sắc, tức giận trợn mắt nhìn anh, bộ dạng phẫn nộ.
“Mẹ cháu là người mẹ tốt nhất trên đời, mọi người đều bắt nạt Tiểu Thi, chỉ có mẹ bảo vệ Tiểu Thi thôi”.
“Chú là người xấu, nói xấu mẹ đều là người xấu”.
Chu Tiểu Thi vừa nói vừa bật khóc, xoay người định chạy ra ngoài.
Hạ Cường không ngờ phản ứng của cô bé lại kích động đến thế, vội vàng ôm Chu Tiểu Thi lại nói: “Chú xin lỗi Tiểu Thi, chú không cố ý, chú xin lỗi cháu”.
Trước kia dù ở trong mưa đạn Hạ Cường cũng không nhíu mày, mà lúc này lại lúng túng khi đối mặt với con gái của mình.
“Chú đi gọi thêm một phần đùi gà, gói về cho mẹ được không?”
“Tiểu Thi đừng giận chú nhé”.
Hạ Cường khuyên nhủ hồi lâu, cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc của Chu Tiểu Thi, anh gọi thêm một phần đùi gà để Chu Tiểu Thi đem về cho mẹ mình.
Hạ Cường không hiểu Chu Diễm Hân vứt bỏ Chu Tiểu Thi không lo lắng, đi với người đàn ông khác, cô chắc chắn không phải là một người mẹ tốt.
Tại sao Chu Tiểu Thi vẫn bảo vệ mẹ mình như thế?
Lẽ nào là mụ béo đó nói bậy?
Hay là còn có sự hiểu lầm nào trong đó?
Hạ Cường vốn dĩ đang tức giận cũng bình tĩnh lại, nhiều năm như vậy anh vẫn không thể thay đổi được cái thói kích động này.
Mụ béo đó nói Chu Diễm Hân dan díu với đàn ông ở Kim Bích Các, Hạ Cường mở GPS lên đưa Chu Tiểu Thi đến Kim Bích Các.
Lúc này trong một căn phòng VIP ở Kim Bích Các.
Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt tinh xảo, ăn mặc rất gợi cảm đang ăn cơm với một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này vừa đen vừa mập, còn đeo sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ, trên tay là chiếc nhẫn vàng, răng đen thui, vừa nhìn đã biết ông ta là dân lăn lộn trong giới xã hội đen.
Cô gái xinh đẹp này là Chu Diễm Hân.
Còn người đàn ông này tên là Hoàng Tùng, đại ca thế giới ngầm Khánh Thị.
Hoàng Tùng rót đầy một ly rượu rồi đưa cho Chu Diễm Hân, cười nói: “Cô Chu, rất vui khi cô có thể đến đây với tôi, nào, chúng ta uống một ly”.
Chu Diễm Hân hơi khó xử, mặt lộ vẻ không được tự nhiên.
“Anh Hoàng, tôi… tôi không biết uống rượu”.
“Không biết uống cũng không sao, uống nhiều một chút là biết thôi”.
Hoàng Tùng cũng không nhiều lời đưa ly rượu đến trước mặt Chu Diễm Hân.
Khi Chu Diễm Hân nhận lấy ly rượu, ông ta nhân tiện đặt tay lên đùi cô.
Chu Diễm Hân giật nảy mình, rượu trong ly đổ ra ngoài, Hoàng Tùng lại nheo mắt cười, ánh mắt ông ta đầy vẻ tà ác khi nhìn Chu Diễm Hân.
“Ngồi sang đây”.
Hoàng Tùng vỗ lên đùi mình.
Chu Diễm Hân đỏ mặt: “Anh Hoàng, chuyện này...”
“Tôi bảo cô ngồi sang đây, lẽ nào cô không muốn để tôi giúp à?”
Trong lời nói của Hoàng Tùng còn chút đe dọa, Chu Diễm Hân do dự một lát rồi nghe lời ngồi lên đùi Hoàng Tùng.
“Ha ha, cô Chu, chỉ cần cô nghe lời, tôi vui thì chuyện gì cũng có thể làm cho cô”.
Hoàng Tùng tỏ vẻ gian ác, định bắt đầu động tác tiếp theo, Chu Diễm Hân cảm thấy hơi ghê tởm nhưng lại không dám phản kháng.
Ngay lúc này cửa phòng VIP bị mở ra.
“Mẹ!”
Giọng Chu Tiểu Thi khiến Chu Diễm Hân như bị sét đánh ngang tai.
Chu Diễm Hân vô thức hoảng hốt nhảy xuống khỏi đùi Hoàng Tùng.
“Tiểu Thi, sao con lại đến đây?”
Chu Tiểu Thi chưa kịp trả lời thì Hoàng Tùng bên kia đã tức giận kéo Chu Diễm Hân lại.
“Chu Diễm Hân, đây là thành ý của cô hả?”
“Cô làm gì mà lại gọi con gái của cô đến đây, còn dẫn theo một người đàn ông, cô làm tôi rất không vui đấy”.
Hoàng Tùng vừa nói vừa ra tay với Chu Diễm Hân như thể là nơi không người.
Nếu Chu Tiểu Thi không ở đây, có lẽ Chu Diễm Hân sẽ cắn răng cho qua, nhưng sao cô có thể bị người ta sỉ nhục trước mặt con gái mình được chứ.
“Bốp!”
Trong tình huống cấp bách, Chu Diễm Hân tát Hoàng Tùng một bạt tai: “Anh Hoàng, xin hãy tự trọng”.
Hoàng Tùng sửng sốt, một giây sau ông ta nổi giận.
“Chu Diễm Hân, cô chán sống rồi, dám đánh tôi, để xem hôm nay ông đây làm gì cô”.
Hoàng Tùng đứng dậy đẩy ngã Chu Diễm Hân lên sofa bên cạnh.
Chu Tiểu Thi hoảng sợ bật khóc gọi: “Buông mẹ cháu ra”.
Ngay lúc này, một bóng người lao đến, Hạ Cường nhấc bổng Hoàng Tùng lên rồi đấm vào mặt ông ta một cú.
Cú đấm khiến vành mắt ông ta như nứt ra.
Lại thêm một cú đấm, gãy sống mũi.
Cú đấm thứ ba, miệng ông ta đầy máu.
Cuối cùng Hoàng Tùng kêu gào thảm thiết, ngã vào trong vũng máu.
Cho dù ấn tượng của Hạ Cường về Chu Diễm Hân rất không tốt, thậm chí anh hơi thất vọng.
Nhưng khi nhìn thấy Chu Diễm Hân bị người đàn ông khác bắt nạt, Hạ Cường cảm thấy trong lòng bùng lên ngọn lửa giận.
“Đi”.
Hạ Cường cũng chẳng thèm liếc nhìn Hoàng Tùng đã ngất xỉu, anh bế Chu Tiểu Thi, rồi kéo Chu Diễm Hân đi ra khỏi phòng.
Nội tâm kinh ngạc của Chu Diễm Hân đầy vẻ ngờ vực.
Vì cô không nhận ra Hạ Cường.
“Anh là ai?”
Hạ Cường quay đầu lại, để lộ hoàn toàn gương mặt của mình ra trước mắt Chu Diễm Hân.
Giọng anh hơi ảm đạm, cũng có vài phần kích động.
“Chu Diễm Hân, cô nhìn cho kỹ xem tôi là ai”.