• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Trọng Hoa cảm thấy không thể hiểu nổi.

Đây không phải là lần đầu tiên Chu Tử Mạn nhắc đến Bách Thảo Đường nhà họ Trương trước mặt ông ta, đó rốt cuộc là cái quái gì vậy?

Trương Thiên Hạo ho khan, ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra hết sức khí thế.

“Xin chào chủ tịch Tôn, tôi chính là Trương Thiên Hạo, Trương Sâm Lâm là bố của tôi”.

“Chắc bố tôi đã gọi điện cho chủ tịch Tôn rồi, tôi rất vui vì ông có thể nể mặt bố tôi, nếu đã như vậy, ông hãy lấy hợp đồng ra để ký đi”.

“Lát nữa tôi trở về, chắc chắn sẽ nói vài lời tốt đẹp về ông trước mặt bố tôi”.

Tôn Trọng Hoa suýt bị chọc tức đến mức bật cười, nói: “Trương Lâm Sâm là ai?”

“Bố của tôi”.

“Cậu lại là ai?”

“Anh ấy là Trương Thiên Hạo”, Chu Tử Mạn vội vàng nói: “Chủ tịch Tôn, không phải vì ông nể mặt Bách Thảo Đường nhà Thiên Hạo nên mới buông bỏ hiềm khích lúc trước với nhà họ Chu sao?”

"Cút…”

Tôn Trọng Hoa đột nhiên hét lớn khiến Trương Thiên Hạo và Chu Tử Mạn giật mình bối rối.

“Bố của cậu là cái thá gì?”

“Bách Thảo Đường nhà họ Trương lại là cái thá gì?”

“Dựa vào đâu mà ông đây phải nể mặt ông ta chứ?”

"Tôi chỉ ký hợp đồng này với cô Chu Diễm Hân, cút ra khỏi đây cho tôi!"

Chu Tử Mạn còn muốn giải thích gì đó, nhưng lúc này, hai nhân viên bảo vệ đã xông vào và cưỡng ép, đuổi bọn họ ra ngoài.

Tại biệt thự nhà họ Chu, Chu Chấn Quốc và đám người nhà họ Chu đang mong ngóng chờ đợi.

Thấy hai người Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo trở về, bọn họ lập tức ra nghênh đón.

"Tử Mạn, thế nào rồi, mọi chuyện đã ổn thỏa hết chưa?"

“Hợp đồng đâu, mau lấy ra đây để ông nhìn xem”.

Chu Chấn Quốc đã không thể chờ đợi thêm được nữa, nhưng Chu Tử Mạn lại bất lực nói: “Ông nội, vẫn chưa ký được hợp đồng”.

“Cái gì?”

Chu Chấn Quốc lập tức sửng sốt, đám người nhà họ Chu ở bên cạnh cũng ngơ ngác.

“Chuyện này là sao? Không phải Thiên Hạo đi cùng cháu à? Tại sao lại không ký được hợp đồng?”

Chu Tử Mạn nói: “Cháu cũng không biết nữa, Tôn Trọng Hoa kia không biết phát điên cái gì, ông ta bảo nếu không phải là Chu Diễm Hân thì nhất quyết không ký hợp đồng, ai đi cũng vô dụng”.

Chu Chấn Quốc cau mày: "Sao lại thế này? Chẳng lẽ ngay cả bố của Thiên Hạo mà ông ta cũng không nể mặt sao?"

“Đúng vậy…”

Nhớ tới thái độ vừa rồi của Tôn Trọng Hoa đối với Trương Thiên Hạo, trong lòng Chu Tiểu Mạn đột nhiên có dự cảm xấu.



E rằng hôm qua Tôn Trọng Hoa đích thân tới nhà xin lỗi, căn bản không phải vì nể mặt nhà họ Trương.

Tuy nhiên, chuyện này không thể tiết lộ, nếu không sẽ rất mất mặt.

“Ông nội, Tôn Trọng Hoa tất nhiên là nể mặt bố chồng cháu rồi, nhưng xét cho cùng chuyện nào ra chuyện đó, người ta chỉ là không so đo chuyện Chu Diễm Hân đánh cậu chủ Tôn nữa thôi”.

"Nhưng hợp đồng này lại là chuyện khác”.

“Cháu đang nghĩ, liệu có phải Chu Diễm Hân đã ngủ cùng với người ta hay không, cho nên người ta mới khăng khăng chỉ ký hợp đồng với một mình chị ta?”

“Ông nói xem Chu Diễm Hân này sao lại đê hèn như vậy, không ngủ với trẻ, lại đi ngủ với già, lần này đúng là làm khổ nhà họ Chu chúng ta”.

Đám người nhà họ Chu đều thấy những lời nói bóng gió này của Chu Tử Mạn rất hợp lý.

Nếu không, dựa vào đâu mà Tôn Trọng Hoa lại chỉ ký hợp đồng với Chu Diễm Hân?

Chu Chấn Quốc hít sâu một hơi, nói: “Hợp đồng dự án này, nhà họ Chu chúng ta bắt buộc phải lấy được”.

“Gọi Diễm Hân trở về đi”.

Sắc mặt Chu Tử Mạn biến đổi, nói: "Ông nội, Chu Diễm Hân chắc chắn là có ác ý, chúng ta không thể gọi chị ta về được, hay là chúng ta nghĩ cách khác".

“Cháu còn có thể nghĩ ra cách nào khác sao?”

“Người ta đã đuổi cháu ra khỏi tập đoàn Tôn Thị rồi kìa”.

Chu Chấn Quốc rõ ràng đang tức giận, Chu Tử Mạn cũng không dám nói thêm gì nữa: “Vậy ai đi gọi chị ta về?”

“Đương nhiên là cháu đi gọi rồi, không lẽ lại bảo ông đi hả?”, Chu Chấn Quốc không vui nói.

“Vâng…”

Rời khỏi biệt thự nhà họ Chu, Chu Tử Mạn ngồi trên chiếc xe Mercedes-Benz của Trương Thiên Hạo, vô cùng tức giận.

“Còn tưởng nhà họ Trương của anh lợi hại đến mức nào chứ, ngay cả Tôn Trọng Hoa cũng phải nể mặt nhà họ Trương của anh”.

“Kết quả thì ngược lại, bị người ta đá bay ra ngoài”.

“Em nói này, anh đã không có năng lực đó, còn khoe khoang như vậy làm gì?”

Chu Tử Mạn trút tất cả sự tức giận lên người Trương Thiên Hạo.

Trương Thiên Hạo không thể hiểu nổi, còn không phải là do cô gọi điện bảo ông đây đi bán mặt mũi của nhà họ Trương để đi cầu xin nhà họ Tôn sao?

Bây giờ ngược lại còn trách tôi hả?

Nếu không phải vì muốn lấy được mảnh đất của nhà họ Chu ở Nam Sơn Bình, Trương Thiên Hạo chắc chắn đã đá người phụ nữ ngu xuẩn này ra khỏi xe.

“Khó khăn lắm mới đuổi được con khốn Chu Diễm Hân kia ra khỏi công ty, giờ lại phải mời chị ta trở về, nghĩ mà bực cả mình”.

Mặc dù trong lòng cô ta rất không muốn, nhưng Chu Tử Mạn vẫn phải gọi cho Chu Diễm Hân.

Tuy nhiên cô ta gọi mấy lần liên tiếp, đầu dây bên kia đều thẳng thừng cúp máy.

“Mẹ kiếp”.

Chu Tử Mạn tức giận đập điện thoại di động: "Con ả khốn nạn, lại dám cúp điện thoại của tôi".



“Lái xe, đi đến nhà chị ta”.

Ở nhà, Hạ Cường đang cầm điện thoại của Chu Diễm Hân, trên mặt nở một nụ cười xấu xa.

“Anh đang cười gì vậy?”

Lúc này, Chu Diễm Hân đang ngồi xem ti vi ở trên ghế sô pha, nghi ngờ hỏi: "Anh cầm điện thoại của em làm gì?"

“Diễm Hân, em có muốn quay lại công ty không?”

Chu Diễm Hân hơi sửng sốt, trên mặt thoáng hiện lên nét buồn bã: "Chu Tử Mạn vẫn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cách đuổi em ra khỏi công ty, lần này ngay cả ông nội cũng đồng ý, em chắc chắn không thể quay trở về được nữa".

“Nếu như em muốn trở về, hôm nay thì hôm nay có thể”.

“Nhưng anh cũng không hy vọng em trở về, dù sao nơi đó cũng chẳng có gì đáng để em lưu luyến”.

Chu Diễm Hân chỉ nghe được câu nói trước đó của Hạ Cường, hoàn toàn không để ý đến câu sau.

“Anh nói gì cơ, em có thể quay trở về công ty sao?”

“Đúng”, Hạ Cường gật đầu nói: “"Nhiều nhất mười phút nữa, Chu Tử Mạn sẽ đích thân tới đây, mời em quay trở về".

Chu Diễm Hân cắt ngang, nói: “Chẳng lẽ anh không biết rằng lời nói dối với mục đích muốn làm em vui vẻ này của anh rất tệ sao?”

“Tệ lắm à?”

Hạ Cường nhún vai cười: “Quan trọng là anh không hề nói dối”.

Chu Diễm Hân cho rằng Hạ Cường đang đùa giỡn với cô, cô rất hiểu Chu Tử Mạn.

Cô thà tin rằng ngày mai là ngày tận thế, chứ cũng không tin Chu Tử Mạn sẽ đích thân đến mời cô quay trở lại Chu Thị.

Tuy nhiên, chưa đầy mười phút sau, chiếc Mercedes-Benz của Trương Thiên Hạo đã dừng trước cửa nhà Chu Diễm Hân.

Sau đó, Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo nhanh chóng đi lên lầu, gõ cửa nhà Chu Diễm Hân.

“Ôi, tới cũng nhanh đấy”.

Hạ Cường mở cửa, nhìn Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo đang thở dốc, mỉm cười.

“Cút sang một bên, đồ ăn mày hôi hám”.

Chu Tử Mạn đẩy Hạ Cường ra, nghênh ngang bước vào phòng.

“Chu Diễm Hân, chị có ý gì, ngay cả điện thoại của tôi mà cũng không trả lời hả?”

"Mau trở về công ty với tôi, chỉ có chị mới có thể ký hợp đồng với tập đoàn Tôn Thị, mau đi ký cho tôi".

Chu Diễm Hân sửng sốt, hoàn toàn không thể hiểu nổi Chu Tử Mạn rốt cuộc có ý gì.

Hạ Cường sải bước đi tới, cười như không cười, liếc nhìn Chu Tử Mạn.


“Nếu đến để nhờ vả thì cũng cần phải có chút thành ý!”


“Đừng làm ra vẻ cao ngạo ở đây”.


“Thái độ cầu xin người khác không phải giống như cô đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK