• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo đồng hồ sinh học bấy lâu nay khiến cho Trì Diễm dậy từ rất sớm, vội túm lấy áo tắm nhanh chóng mặc vào người. Nhưng thứ cậu túm được rõ ràng là một thứ gì đó khác lạ so với trước đây —— xoã tung, một chiếc chăn lông ngỗng mềm mại như tơ.

Không những thế, cậu giờ cũng không nằm ngủ trên sàn nữa, mà là ngủ ở...... trên giường. Đưa mắt nhìn xung quanh, đây không phải là, không phải là......

Thích Thủ Lân sửa soạn từ nhà tắm đi ra phòng ngủ, nhìn thấy Trì Diễm đang ngồi ở trên giường, chăn nắm chặt trong tay, đầu tóc rối bời. Hắn cũng không nói gì, đi mình thay quần áo, nhưng hai mắt vẫn dán chặt, nhìn chằm chằm Trì Diễm không buông. Trì Diễm nghe tiếng thay quần áo sột soạt vang lên, mới quay sang nhìn thì nhìn thấy Thích Thủ Lân đang thong thả cài nút áo sơ mi. Từng chút một, chiếc áo sơ trắng dần che đi thân hình đầy tính xâm lược kia thay vào đó thành một dáng vẻ nho nhã và đĩnh đạc. Trì Diễm trầm tư. Áo vẫn còn trên người, có điều ở phần ngực mở rộng sang hai bên, mặc hay không mặc cũng không có gì khác biệt cả.

"Tôi...... Sao tôi lại ở đây?" Trì Diễm nhìn dấu vết rõ ràng trên ngực mình, tuy đầu v* vẫn còn được bao bọc trong quầng vú, nhưng vẫn có chút cảm giác ngứa ngáy.

"Cậu không nhớ rõ à?" Thích Thủ Lân nhướng mày.

"Tôi uống say, cậu nói là sẽ chăm sóc cho tôi."

"Tôi......"

Trì Diễm giẫm phải đinh mềm. Chăm sóc thì chăm sóc, nhưng sao có thể chăm sóc đến tận trên giường thế này cơ chứ? Đúng là khóc không ra nước mắt mà.


"Bây giờ là 7 giờ 15 phút." Thích Thủ Lân nâng tay lên nhìn đồng hồ.

"Nếu cậu còn mệt, vậy thì ngủ thêm một chút đi...... Còn không thì, cậu còn nói nhảm nữa thì tôi không thể đưa cậu đi làm kịp đâu."

"Chào tiên sinh, Trì tiên sinh, chào nha!" Dì Khâu đã chuẩn bị xong cả bàn ăn sáng phong phú.

"Hiếm khi mới thấy Trì tiên sinh ở lại ăn sáng đó nha."

"Chào ạ......"

Trì Diễm ngại ngùng từ lầu hai đi xuống, so với việc bị dì Khâu phát hiện ngủ ở trên sàn càng thì cậu càng cảm thấy xấu hổ hơn khi bị dì ấy nhìn thấy cậu từ phòng của Thích Thủ Lân đi ra. Tuy cậu ngủ với Thích Thủ Lân không phải ngày một ngày hai, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất xấu hổ khi bị người khác bắt gặp như này.

Hai người ăn xong bữa sáng, rồi ra cửa đi làm. Do tối qua Thích Thủ Lân uống rượu nên bây giờ không thể lái xe, phải để cho tài xế lái. Hai người họ ngồi ở ghế sau.

Trì Diễm nói địa chỉ, bản thân tự giác ngồi cạnh cửa sổ. Rõ ràng vẫn còn một khoảng rất rộng, Thích Thủ Lân bước một bước dài vào, ngồi sát bên cạnh cậu. Trì Diễm ôm ba lô ở trước ngực, hai tay siết chặt lấy quai ba lô, hơi rụt rụt vai. Từ nơi này đến "Minh Trì" không xa lắm, nhưng đến chỗ làm của Trì Diễm thì không gần. Điều này của nghĩa là Thích Thủ Lân đưa cậu đến nơi thì phải đi một vòng trở về.

"Ực...... Thật ra đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm phía trước là được rồi ạ."

Trì Diễm nghĩ lại thì cảm thấy dù sao hắn đưa chính cậu đến chỗ làm cũng không ổn. Thích Thủ Lân thì làm như không nghe thấy cậu nói gì.

Xe rẽ vào đường chính thì đi chậm lại do xe đông. Thích Thủ Lân mở miệng hỏi: "Vì sao tối qua ngủ trên sàn?"

Trì Diễm căng thẳng nhìn hắn một cái, không dám trả lời.

"Vì sao không ngủ ở phòng cho khách?"

Trì Diễm nhìn tay mình chằm chằm, moi moi dây ba lô, ngập ngừng đáp: "Anh đâu có nói là tôi có thể dùng phòng cho khách."

"Thế nên cậu liền nằm trên sàn ngủ à?!" Thích Thủ Lân nâng cao giọng khiến Trì Diễm sợ đến mực tay run run một chút: "Cũng không phải mà...... Chỉ mới ngủ tối qua thôi, thật ra tôi trước đó ngủ ở...... trên ghế sô pha."

Thích Thủ Lân không nói gì cả. Trì Diễm cảm thấy có gì đó không ổn, thật cẩn thận lựa lời mà khen: "Sô pha nhà anh thật sự rất thoải mái...... so với giường của tôi còn thoải mái hơn."

Rồi cậu nhớ đến việc Thích Thủ Lân dường như rất để ý sợi tóc trên ghế sô pha.

"Thực xin lỗi...... lần sau tôi không dám nữa."

Thích Thủ Lân tựa như không còn sức tức giận nữa, cũng lười nói chuyện với cậu.

Dù vậy nhưng hắn lại bắt lấy bàn tay đang moi dây ba lô Trì Diễm đặt lên đùi mình. Trì Diễm không biết Thích Thủ Lân muốn làm gì, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng không thắng nổi sức lực của Thích Thủ Lân.

Thích Thủ Lân đang quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhưng hai tay nắm chặt lấy tay phải của Trì Diễm. Trì Diễm không cao, dưới mức chiều cao trung bình của beta, tay của cậu cũng nhỏ hơn rất nhiều, nằm trong bàn tay lớn của hắn thì trông như một chú chim nhỏ bay nhảy không ngừng. Nhưng hắn chỉ duỗi tay của Trì Diễm ra, vuốt ve từng ngón tay một, rồi ấn ấn, rồi xoa nắn, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đi đến cuối bàn tay.

Tai của Trì Diễm đỏ lên. Kiểu đụng chạm này...... khiến cho người ta cảm giác thật...... thật......

Thật là vừa mờ mịt vừa gợi tình.

Lòng bàn tay của Trì Diễm không dày, da so với Thích Thủ Lân còn muốn thô hơn, là một đôi tay làm việc quần quật. Trên xương cổ tay có một vết chay mỏng, có bốn điểm nhỏ gồ lên, vừa mềm vừa cứng. Thích Thủ Lân dùng hai ngón cái lần lượt xoa xoa nắn nắn bốn điểm gồ nhỏ kia.

Trì Diễm cảm thấy dường như hắn cực kỳ thích bàn tay mèo nha.

Nhưng mà tay cậu có phải tay mèo đâu, hắn sờ cái gì thế hả?

Vạn Duệ Dương thuê mặt bằng ở tầng một của một công ty nhỏ. Trong tòa chung cư này đều là những công ty nhỏ mà thôi, cho nên dòng người ra vào tầng dưới cực kì tấp nập.

Trì Diễm nói hắn dừng ở con đường ở phía đối diện công ty, tự cậu đi qua đó là được rồi. Thích Thủ Lân lại nhấn mạnh với tài xế là quay đầu xe, nói là bậy giờ xe rất đông đúc, nếu băng qua đường thì nguy hiểm lắm. Trì Diễm thật ra là sợ đồng nghiệp bắt gặp, cậu là ma mới, ngồi trong chiếc xe như này mà đi làm thì không biết phải giải thích như thế nào cho phải nữa.

"Tôi đi đây. Cảm ơn Thích tổng." Trì Diễm mở cửa xe, muốn nhanh chóng chuồn ra, kết quả mới chui được một nửa người ra thì tay vẫn còn bị nắm trong tay của Thích Thủ Lân, muốn rút tay về thì rút mãi không được. Trì Diễm gấp đến mức khóe miệng trề xuống, hắn không sợ trễ làm à?

Thích Thủ Lân đúng thật là không sợ, ai mà dám quản việc hắn đi làm trễ hay không cơ chứ.

"Thích tổng...... Thích tổng......" Trì Diễm vừa lo lắng mà chú ý đến người đi đường ở hai con đường, sợ bắt gặp phải gương mặt quen thuộc nào đó, vừa dỗ Thích Thủ Lân

"Ngài có chuyện gì có thể gọi cho tôi, tôi lúc nào cũng sẽ có mặt...... Được không ạ?"

Nghe xong những lời này, dường như Thích Thủ Lân rất vừa lòng, khẽ hừ mũi một cái, nhưng vẫn buông cậu ra.

Trì Diễm cung kính đóng cửa xe lại, còn nhìn theo hướng đi của. Sau đó vội vàng ba bướn lớn hai bước nhỏ mà chạy trên bậc thềm.

"Trì Diễm!"

Phía sau có người gọi cậu, là Trương Tùy Minh cùng với vài người đồng nghiệp khác.

"Chào buối sáng nha sư phụ!"

Trì Diễm điều chỉnh hô hấp cho ổn định, rồi cùng mọi người chào hỏi.

"Hôm nay có người đưa em đến à?"

Nữ đồng nghiệp Hoàng Diệu là một người phụ nữ trung niên cực kỳ thích hóng chuyện. Tim của Trì Diễm lệch nhịp một phát, bị bọn họ nhìn thấy rồi sao?

"Không, không có...... Do sắp muộn rồi đó, cho nên em mới cắn răng bắt taxi đi đấy ạ."

Trì Diễm nở một nụ cười thật thà thương hiệu của mình. Dường như mọi người không ai nghi ngờ cậu cả, cậu thật thà như vậy, sao mà nói dối cho được, chưa kể việc này cũng chả cần thiết gì.

"À......" Hoàng Diệu gật gật đầu, lại nghĩ thầm: Thế giới này đúng là kỳ quái nha.

Đến cả Maybach mà cũng đi chạy taxi hả trời.


*


Là một chương nhạt nhẽo chả có gì thú vị.
Như thường lệ mong mọi người đẩy mạnh WB: reinhard_fw
Rất vui khi mọi người vào trò chuyện với tui nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK