• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh báo có cưỡng gian lúc ngủ!!!!!!!

*

"Trì tiên sinh, đến đây ăn tối một chút rồi đi nghỉ ngơi đi." Dì Khâu bưng một tô mì nước nóng hầm hập từ trong bếp ra. Trì Diễm vẫn còn ôm cuốn sách ngôn ngữ C mà "gặm nhấm". Cậu bồi Thích Thủ Lân ngủ cũng được một thời gian rồi, dì Khâuđối với cậu vẫn luôn hòa nhã, vui vẻ chào đón, dì ấy cũng không coi thường cậu hay làm bất cứ điều gì quá trớn. (Ôi lại là C, thụ chăm làm mình cũng có động lực cày quá hí hí)

"Cảm ơn dì Khâu."

Người ta cũng đã mang ra đây rồi, nếu cứ kiên quyết từ chối thì cũng không phải phép. Trì Diễm đóng sách lại, ngồi vào bàn ăn mì.

"Tối nay tiên sinh có buổi xã giao, có thể sẽ về rất khuya...... Cũng có thể sẽ không về." Dì Khâu lau tay lên tạp dề. Trì Diễm vừa hút vừa kéo sợi mì, ngậm ở trên môi, trong lòng mừng thầm.

"Vâng vâng vâng!" Cậu vội vàng gật đầu.

"Này mai, lúc cháu đi sẽ nhớ đóng cửa lại ạ."

Dì Khâu cũng ngồi xuống, cười hỏi: "Nghe việc tiên sinh không trở lại, dường như cậu rất vui vẻ nha."

Trì Diễm nghiêng đầu suy nghĩ đôi chút, tự mình giải thích: "Không có a...... Là do công việc xã giao của Thích tổng bận rộn như vậy, cho nên ngài ấy không cần chăm sóc cho cháu ạ."

Tâm tư của tên nhóc này sau qua mắt được đôi mắt tinh tường của người lớn, dì Khâu biết rõ nhưng cũng không nói ra.

Cũng không phải bà chưa từng thấy qua bạn giường của Thích Thủ Lân, vẻ ngoài của Trì Diễm là người tầm thường nhất. Nhưng mà Thích Thủ Lân lại đặc biệt khoan dung và kiên nhẫn đối với cậu.

"Thích tiên sinh ngoài trừ có thói ở sạch, những cái khác không có gì là không tốt cả."


Dì Khâu dì đột nhiên giải bày với Trì Diễm.

"Dạ?"

Tay cầm đũa của Trì Diễm dừng lại giữa không trung. Cậu không biết là Thích Thủ Lân ccó thói ở sạch đó, lúc trước cậu còn dẫn hắn đi ăn lẫu bò, băng bàn ghế dính đầy dầu mỡ không phải hắn cũng ngồi lên hay sao.

"Ra là vậy......" Dì Khâu dì nhướn nhướn lông mày, nghiêm túc mà nói: "Lần trước lúc hắn phát hiện một sợi tóc ở khe sô pha, còn dặn dì dọn kỹ hơn một chút."

Trì Diễm trợn to hai mắt, ngại ngùng nói: "Vậy sao ạ......"

"Vậy đó, một cây tóc thôi, còn nghiêm trọng như vậy đó." Dì Khâu cúi đầu nhìn đồng hồ.

"À, cũng muộn rồi. ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, dì về trước nhé."

Trì Diễm ăn no, ccầm chén đi rửa rồi tiếp tục đọc sách, tiếp tục ghi chú. Phần ngôn ngữ C này và các phép toán logic thật sự rất khó hiểu. Qua 12 giờ, nhớ đến ngày mai còn phải đi làm, còn liền định đi ngủ.

Lúc này, ở cửa có âm thanh vang lên —— tiếng nhập mật khẩu "Tích tích" hai cái, cửa lớn mở ra.

Trì Diễm đầu tiên là giật mình, cậu còn tự hỏi dì Khâu có phải để quên đồ hay không. Sau đó cậu đi về phía cửa: "Dì Khâu? Dì......"

Một bàn tay nhợt nhạt đặt lên khung cửa, rồi chậm rãi xoay cổ tay lại, giống như muốn đỡ lấy cơ thể chủ nhân.

"Thích, Thích tổng...... Chào......" Trì Diễm sững sờ, không phải đêm nay Thích Thủ Lân không về à?

Thích Thủ Lân đứng ở cửa, cả người nghiên ngả như sắp ngã, hai mắt như nhắm nghiền. Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt của Trì Diễm. Trì Diễm vội vàng đi đến đỡ hắn, dìu người vào cửa, dìu hắn ngồi xuống ghế. Thích Thủ Lân ngửa đầu tựa vào lưng ghế, không nói lời nào, chỉ cau mày, hô hấp nặng nhọc, dáng vẻ trông rất khó chịu.

"Anh ngồi đây nghỉ tí đi, tôi đi pha chút mật ong cho anh uống."

Trì Diễm nhìn thấy người này còn có thể kiếm chế được bản thân, cũng không đến nỗi vì rượu mà phát điên, liền nhanh chóng chạy vào nhà bếp đun nước, tìm mật ong.

Chờ đến khi cậu lật tung mọi thứ tìm được hũ mật ong, lúc pha xong ly nước ấm mang ra thì không thế Thích Thủ Lân đâu nữa.

"Ủa?" Trì Diễm chỉ nhìn thấy cà vạt và áo khoác vest mà hắn cởi ra vứt trên mặt đất. Cậu nhặt cà vạt và áo khoác lên, thì nghe thấy tiếng động trên lầu hai.

Là Thích Thủ Lân đang nôn mửa, còn nôn đến long trời lở đất.

Trì Diễm lặng lẽ đi đến nhà vệ sinh ở lầu hai, cửa đóng chặt, cậu không cách nào vào được. Lúc sau không nghe thấy Thích Thủ Lân nôn nữa, cậu mới mở cửa. "Thích tổng...... Ngài ổn không?."

Không có tiếng trả lời, cậu lại gõ cửa vài cái, cũng không nghe thấy tiếng động gì. Sợ là Thích Thủ Lân có thể ngất xỉu trong đó, Trì Diễm ném do dự ra sau đầu mà trực tiếp vặn chốt cửa.

Thích Thủ Lân không có xỉu, hắn chống hai tay trên bồn rửa tay, giống như đang ngẩn người. Cảm giác được có người tự tiện mở cửa, mới chậm rãi quay đầu qua nhìn nhìn Trì Diễm một cách chăm chú, hai mắt che kín tơ máu.

"Ực...... tôi chỉ đến đây hỏi ngài một chút là ngài có muốn uống nước ấm pha mật ong hay không, có thể sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút."

Trì Diễm bị "cái nhìn nguy hiểm" làm cho đứng hình, cẩn thận đưa ly nước mật ong qua, xấu hổ cười.

Cậu nghe thấy Thích Thủ Lân dường như thở dài một hơi, lấy khăn lông lau lau miệng, cầm lấy ly mật ong trong tay cậu, chậm rãi uống cạn.

"Muốn uống nữa không?"

Trì Diễm lại cố hết sức dìu hắn ra, Thích Thủ Lân giống như xem Trì Diễm như cây nạng, cả người hắn đều dựa sát vào cậu.

Rõ ràng ban nay còn có thể tự mình đi lên lầu cơ mà, sao giờ lại giống như đi không nổi thế này? Trì Diễm nghi ngờ trong lòng, nhưng cậu chăm sóc người khác cũng quen rồi, cũng không có cảm giác ghét bỏ gì.

Đỡ Thích Thủ Lân nằm xuống giường, rồi lại cởi giày rồi vớ giúp hơn, vắt khăn lông lau tay và mặt, rồi đắp chăn lại cho hắn kĩ càng.

"Ngủ đi, ngủ đi nha......" Trì Diễm giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy. "Nếu có gì không thoải mái có thể gọi tôi."

Tất bật xong xuôi, rất nhanh, Trì Diễm đã mất ăn mất ngủ vì học, sau khi hầu hạ kim chủ đại nhân xong xuôi cũng mệt lã cả người. Có điều cậu cũng nhớ rõ lời dì Khâu nói ban nãy. Thì ra Thích Thủ Lân vì sô pha có một sơi tóc mà chịu không nổi...... Chắc là do lúc cậu ngủ ở ghế sô pha mỗi đêm đến đây mà rơi ra.

Cũng không thể để dì Khâu bị khiển trách tiếp được.

Thích Thủ Lân mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, cả người còn dính dầy mùi rượu khó ngửi. Cũng may là đã nôn ra một trận, giờ cũng tỉnh rượu một nửa rồi. Bình thường hắn không dễ dàng say, nhưng là không may là hôm nay phải uống nhiều loại rượu pha lại. Vang đỏ rồi vang trắng, trộn lẫn vào nhau nên cực kì khó chịu.

Hắn bò dậy đi tắm. Hắn cvẫn có thể nhớ rõ là Trì Diễm đã chăm sóc cho hắn...... Tâm run lên một cái, liền từ phòng tắm đi đến phòng ngủ dành cho khách. Hôm nay hắn vẫn chưa thể ngắm kỹ được cậu nhóc này.

Mở phòng ngủ dành cho khách ra, bên trong tối om.

Thích Thủ Lân biết mỗi lần bọn họ làm xong, Trì Diễm đều sẽ không nằm ngủ ở cạnh hắn, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng đây là thói quen hắn mà hắn đối với bạn giường bao lâu nay. Trì Diễm cũng không cần thiết phải thay đổi gì.

Hắn còn cố ý bước đi thật khẽ, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ cho khách. Đột nhiên hắn rất muốn ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của Trì Diễm.

Nhưng tấm nệm vẫn gọn gàng như cũ, còn lành lạnh, như thể chưa từng có người dùng qua.

Không chỉ là tối nay, dường như đã rất lâu, rất lâu không có hơi người.

Người đâu rồi?! Thích Thủ Lân cảm thấy bản thân tỉnh táo thêm một chút. Ngoài trừ chỗ này, cậu ấy còn có thể đi đâu cơ chứ?!

Hơn nữa, cậu rõ ràng...... Rõ ràng đã nói qua nếu không thoải mái thì có thể gọi cậu ấy cơ mà.

Thích Thủ Lân dẫm từng bước đùng dùng đùng đùng trên lâu, một hơi đem mở hết đèn trong nhà lên.

Không có, không có...... Trên sô pha không có, trên thảm nhung dê cũng không có...... Chỗ nào cũng đều không có Trì Diễm.

Thích Thủ Lân giống như một con mãnh thú đi qua đi lại, cơ mặt căng chặt, thực tế là điên cuồng giận dữ trong bất lực.

Cho đến khi, hắn đá phải một đôi dép lê. Hắn nhìn chằm chằm đôi dép lê kia lăn khỏi sàn gỗ bóng loáng.

Nếu như người đã đi rồi, dép lê phải đặt ở huyền quan chứ không phải xuất hiện ở nơi này.

Sau đó Thích Thủ Lân tìm thấy được Trì Diễm.

Trì Diễm không có đi đâu cả, vậy mà lại ngủ ở lối nhỏ trước nhà kho. Thích Thủ Lân chưa từng nói qua cậu có thể dùng phòng cho khách, cho nên cậu liền mặc định điều này là điều cấm. Cậu cũng nhớ rõ lời dì Khâu nói, cũng không dám tiếp tục ngủ ở trên ghế sô pha. Thậm chí, cũng không dám ngủ trên sàn trong phòng khách, bởi vì trên đó được trải một tấm thảm nhung da dê đắt đỏ.

Thật ra mỗi lần cậu ở lại qua đêm ở nhà Thích Thủ Lân thì hôm sau đều tỉnh lại trước khi dì Khâu đến, rồi giả vờ như vội đi làm. Ngủ ở lối đi nhỏ này là do cậu sợ dì Khâu dì khi mở cửa sẽ nhìn thấy cậu, dù sao chỗ này cũng có một vách ngăn che lại.

Thích Thủ Lân từ trên cao mà nhìn xuống Trì Diễm. Cậu vậy mà không cởi quần áo mà nằm thẳng trên sàn gỗ, ăn mặc cực kì chỉnh tề, gối đầu lên ba lô của bản thân. Mặc dù được đắp lên chiếc áo khoác, nhưng dáng vẻ giống như có thể bò dậy và bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Thích Thủ Lân cũng không vì tìm được người mà nguôi giận, ngược lại trong lòng nỗi giận không tên càng ngày càng bùng lên mạnh mẽ.

Cậu chính là một vũng nước đọng, là một ngọn lửa cô đơn, một hòn đá cứng(3).

(3) đá cứng (ngoan thạch): từ ngoan ở đây còn có nghĩa là ngu ngốc hay ngang bướng nha.

Chạm vào cũng không rung động, cũng không thể sưởi ám cho người khác, cũng không tài nào làm mềm được.

(slogan của bộ mà tui dịch thô quá, thiệt là tui cũng không chắc nó đúng nữa, tui cứ nghĩ là nó ẩn dụ hay là chơi chữ gì đây mà tra không ra hic)

Thích Thủ Lân thô bao đưa người vào phòng ngủ, tên không có lương tâm này vậy mà vẫn có thể ngủ ngon lành. Quần áo bị kéo ra, lộ ra vòng eo nhỏ. Thích Thủ Lân nâng người áp lên, không có ý định khuếch trương hẳn hoi gìTrì Diễm, đeo bao vào xong liền đâm vào. Tuy lâu rồi không có làm, nhưng dù sao người cậu cũng bị hắn chơi thấu toàn bộ rồi, hậu huyệt run rẩy mà tiếp nhận Thích Thủ Lân.

Thích Thủ Lân có làm như vậy, người nào đó cũng không có tỉnh dậy. Trì Diễm miễn nhậm nhèm mở nửa mắt ra, nhìn người đè trên người cậu: "Ưm...... Sao vậy?"

Thích Thủ Lân nghiến răng nghiến lợi mà cười lạnh: "Không có gì, chỉ là khó chịu thôi."

"Ò......" Trì Diễm lại nhắm mắt lại nằm xuống đi, hiển nhiên là không tỉnh hẳn, lại muốn ngủ. Nhưng mà cảm giác ra ra vào vào ở hậu huyệt cũng không thể phớt lờ đi được, cậu cũng không thể an ổn mà chìm vào giấc ngủ, cứ nhẹ giọng rên hừ hừ bằng giọng mũi.

Thích Thủ Lân cảm thấy âm thanh này vừa mỏng, vừa mềm, giống như đang nhẹ cào lên tim hắn một cái.

Nhưng mà trong lòng hắn vẫn rất giận, trong mắt cậu hắn đối xử với cậu tệ đến thế sao?

Tiền thì để đấy, mua quần áo thì không cần, mua xe cũng không cần, tùy ý chọn một căn nhà ở thành phố A cũng không chịu, chỉ đồng ý ăn vài bữa cơm mà thôi.

Đúng là không có tiền đồ.

Khi Thích Thủ Lân giận, động tác cũng không biết nặng nhẹ. Như muốn làm cậu đến mực tỉnh dậy, hơn hết là nên khóc to mà cầu xin hắn tha cho.

Bọn họ dường như chưa từng dùng tư thế đối mặt với nhau khi làm tình, hoặc là Thích Thủ Lân phía sau ôm lấy cậu mà đi vào, hoặc là chính hắn bóp eo cậu rồi nâng hông nhấp vào......

Thích Thủ Lân giống như phát diên mà cắn lên cổ và xương quai xanh của Trì Diễm, khi hắn cho rằng Trì Diễm không nhịn được mà khóc lóc tỉnh dậy, thì bị một vòng tay ôm lấy.

Trì Diễm chưa từng chủ động ôm lấy hắn, cho dù là lúc làm tình đi chăng nữa. Đây là lần đầu tiên.

Mặc dù đây có vẻ chỉ là một động tác trong vô thức, nhưng đúng thật là vòng tay qua cổ của Thích Thủ Lân mà ôm lấy. Cậu còn nhẹ nhàng xoa xoa vai hắn hết vài cái.

"Xoa...... Ưm......" Trì Diễm vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng động tác trên tay không có dừng lại.

"Xoa xoa liền...... Ha...... Liền không khó chịu......"

Thích Thủ Lân nhả hàm răng đang găm da thịt của của Trì Diễm ra, ngẩng đầu nhìn cậu. Ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn bàn ánh lên mái tóc rối bời của cậu, như phủ thêm một vầng hào quang cho cậu.

Cậu nhắm chặt mắt, vẻ mặt dịu dàng và bình tĩnh.

Giống như một bức tượng Đức mẹ vậy.

Thích Thủ Lân chậm rãi tiến lên, khuôn mặt của bọn họ giờ đây cực kỳ gần nhau, đến cả hô hấp cũng như giao hòa vào như làn nước ấm.

Tuy thế cuối cùng bọn họ cũng không có chạm môi.


*


Tôi thiệt sự là bị vắt kiệt luôn rồi, một giọt cũng không còn.


Hôm này cả ngày làm gì cũng không yên lòng, chỉ có thể suy nghĩ viết văn mà thôi.


Nếu không trò chuyện cũng như bình luận, tui sẽ chớt thiệt đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK