Chợt cánh cửa mở tung, Từ Dật đứng trước phòng bệnh, tay chống vào cửa thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Từ Dật!
Hoàng My không cần nhìn cũng biết Từ Dật đang ở đây, cô muốn lao xuống, chạy đến chỗ của anh nhưng Lý Hoa đã ngay lập tức đứng trước mặt cô, ngăn hành động lại.
Bằng tất cả sự đau lòng của tình yêu đơn phương, Lý Hoa nói.
- Cô cứ ngồi nghỉ ngơi đi, bác sĩ Từ đã đến đây rồi mà.
Hoàng My bình tĩnh lại, ngồi im lặng. Trong lòng cứ mãi suy tư về vết thương của ai kia.
Lúc đó anh có đau không?
Bây giờ anh có đau không?
Cô có ích kỉ quá không?
Từ Dật chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mới, có chút xộc xệch vì gấp gáp. Một bác sĩ Từ mặt liệt chỉnh chu lại có bộ dạng này cũng khiến mọi người trong phòng hoảng hồn một phen.
- Đây là...chuyện gì?
Từ Dật nhìn căn phòng có mấy vị bác sĩ cùng vài y tá khác. Một ý nghĩ thoáng qua là đi nhầm phòng, nhưng mà nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn vội vàng muốn lao xuống giường vì mình kia. Đúng là không thể nhầm được!
- Bác sĩ Từ, tôi...
Lý Hoa có ý định giải thích, cô ta biết Từ Dật không thích người trong sự quản lý của mình làm trái ý anh. Từ Dật liếc qua một lúc rồi nhìn đồng hồ, căn bản cũng đã biết sơ là chuyện gì xảy ra.
- Có gì thì nói sau, bây giờ phải tháo băng cho Hoàng My trước đã. Để lâu thêm nữa sẽ nhiễm trùng.
Từ Dật gấp gáp chuẩn bị, Hoàng My cũng vô cùng háo hức muốn trực tiếp nhìn bản mặt đối tượng công lược của mình. Cô cũng chịu khổ một thời gian dài như vậy, còn vì ai nữa chứ!?
Lý Hoa im lặng, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Các bác sĩ và y tá khác thì vẫn ở trong phòng bệnh hóng chuyện.
Hoàng My và Từ Dật như nín thở. Từng khớp tay thon dài nhẹ nhàng của Từ Dật nhẹ nhàng tháo chiếc băng chướng mắt của Hoàng My.
Khi chiếc băng được tháo ra, gương mặt xinh đẹp của Hoàng My lộ ra ngoài. Một gương mặt đẹp đến tuyệt mỹ, một lời không thể khen hết.
Tuy nhiên Hoàng My vẫn nhắm chặt mắt, không muốn mở ra.
- Hoàng My?
Từ Dật nhẹ tiếng gọi, Hoàng My mỉm cười, đưa tay lên, với lấy chính xác gương mặt của anh.
Gương mặt Hoàng My phóng đại trước mắt Từ Dật, anh ta cũng là đàn ông đó! Một cô gái xinh đẹp như vậy chủ động thì không ngại mới là lạ.
Trái tim hai người như đập mạnh mẽ hơn, hoà tấu thành một bản nhạc lộn xộn, không có một chút du dương nào. Nhưng có lẽ đó là âm thanh kì lạ và đặc biệt nhất bấy giờ.
Hàng mi cong run nhẹ. Từ Dật không dám chớp mắt một giây nào, khoảnh khắc này anh ta đã thấy nhiều lần, nhưng hôm nay lại vô tình đặc biệt đến thế.
Đôi mắt Ruby đỏ xinh đẹp, chớp chớp mấy lần. Nó không còn vô hồn như thuở nào. Đối với Từ Dật ngay lúc đó, đôi mắt này có lẽ là đôi kim cương đáng giá nhất trên thế gian này.
Hai người ngây ngốc một lúc lâu, mãi đến khi một tiếng hắng của một người đàn ông trung niên vang lên.
- E..hèm!
- Minh lão gia!
Lý Hoa và các bác sĩ khác hơi cúi đầu. Ông Minh cũng cúi đầu lại coi như chào hỏi. Từ Dật và Hoàng My ngay lập tức nghiêm chỉnh rồi cũng cúi đầu chào ông Minh. Riêng bàn tay của cô thì vẫn nắm chặt tay áo sơ mi của Từ Dật.
Hành động đó như khiến căn phòng rơi vào trầm lặng thêm một lúc nữa.
- Tiểu My...
Ông Minh nhìn con gái mình mà rưng rưng nước mắt. Hoàng My nhìn bộ dạng của ông Minh, chỉ nở một nụ cười nhẹ.
- Cha, con nhìn thấy rồi!
Ông Minh lập tức lao đến ôm con gái mình vào lòng. Dù được ôm nhưng tay của Hoàng My vẫn nắm lấy tay áo sơ mi của Từ Dật.
Từ Dật im lặng, nhưng dòng chữ trong tập tài liệu đó lại hiện lên trong tâm trí anh, nhắc nhở anh một điều quan trọng.
Kẻ thù giết gia đình đang ở trước mặt...
Anh ta nên làm gì?
Bàn tay kia dự định sẽ gỡ tay của Hoàng My ra, nhưng cô lại như vô tình nắm chặt hơn. Đôi mắt cũng để lộ ra vài tia bài xích không vui.
Hoàng My không thích ai lo lắng cho mình cả.
Điều đó làm cô cảm thấy rất kinh dị.
Ngoại trừ một người...
Chỉ một mình người đó thôi!
- Cha, cho con xem nào. Gương mặt cha hình như có chút khác đi thì phải.
- Ta vẫn thế, chắc lâu rồi còn không được nhìn thấy người cha này nên quên mất rồi chứ gì!
Một cuộc đối thoại giữa cha con bình thường, Từ Dật không đủ can đảm để tiếp tục nghe. Anh nhấc chân rời đi, tự biết tay của Hoàng My sẽ tuột khỏi tay áo của mình thôi.
- Từ Dật...chúng ta có chuyện cần nói mà nhỉ?
Hoàng My như đoán được ý định của Từ Dật, thốt ra một câu làm căn phòng lần nữa rơi vào trầm tư. Từ Dật ngây ngốc, đến khi tỉnh táo thì đã thấy trong phòng chỉ còn mình và Hoàng My.
- Anh có yêu tôi không?
Hoàng My nghiêm túc, lần này là vô cùng nghiêm túc. Chuyện tình cảm của người trưởng thành, không bao giờ là đùa giỡn.
Từ Dật im lặng, vẫn một không khí im lặng như vậy. Không ai nói thêm lời nào, chợt Hoàng My lên tiếng.
- Tôi chỉ cần một câu trả lời. Tất cả những chuyện dư thừa vốn dĩ không thể liên quan đến chuyện tình cảm của anh mà...
Mãi thêm một lúc nữa, Từ Dật mới chân thành nói được một câu từ đáy lòng của mình.
- Tôi yêu em...
____________________
Tác giả: Ỏ~ Một chương ngọt ngào. Tiểu đường chết ta 🥺