• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Du Xuân ngơ người, cái gì mà lên trước kịch bản, cô ta nói bản thân không phải tiểu tam, vậy rốt cuộc năm đó là vì cái gì?

"Đừng bao biện vô ích. Đã qua lâu như vậy tôi cũng không muốn tính toán với các người."

Nguyên Du Xuân tuy tỏ vẻ chán nản nhưng người ta lại thấy rõ đôi mắt cô đã rung động. Rõ ràng là để tâm!

"Tôi nói thật! Tôi không phải tiểu tam...năm đó Tạ chủ tịch...à không, anh Tạ vì không muốn cô phải chịu khổ trả nợ thay cho anh ấy vậy nên mới làm như vậy để cô phải rời đi. Tất cả chỉ là một vở kịch thôi"

Nguyên Du Xuân dừng chân, cô thấy trong lồng ngực phản ứng dữ dội. Muốn tin nhưng lại không muốn.

Không thể nào, nhất định là cô gái này nói dối để lừa cô!

"Anh ấy thật sự rất yêu cô nên mới làm vậy. Năm đó vì bị hãm hại, công ty phá sản, bao nhiêu công sức đều đổ đi, nợ không trả hết đã vậy còn phải ngồi tù."

Ngồi tù, hai chữ này như xuyên qua ngực cô. Lúc này cô chợt nhớ lại khoảng thời gian Tạ Chiến Quân làm thư ký bên cạnh mình, những lúc cô sỉ nhục anh, anh đều chịu đựng. Với tính cách của Tạ Chiến Quân nhất định không cam chịu.

"Anh ấy không còn người thân khác, người mẹ không có việc làm nên nợ chưa trả hết sẽ được tạm hoãn đến khi anh ấy ra tù sẽ trả. Anh ấy muốn cô rời đi để cô không phải vất vả gánh nợ, và có một cuộc sống mới...Cô nhìn xem, không phải bây giờ cô rất tốt sao?"

"Im đi! Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?"

Nguyên Du Xuân nghiến răng, cô vội bỏ đi. Dựa vào đâu chứ...



Lên đến tầng 3, tại một quán cà phê Nguyên Du Xuân gặp lại Tiểu Kỳ ở đó.

Tiểu Kỳ nhìn sắc mặt của cô bạn thầm đánh giá, hình như Du Xuân đã gặp phải chuyện gì đó:

"Sao cậu đến muộn vậy? Có phải gặp chuyện gì không? Sắc mặt cậu không tốt"

Nguyên Du Xuân không cảm xúc trả lời:

"Lúc nãy ở tầng dưới mình gặp vấn đề, có một cô gái bị Châu phu nhân làm khó, mình đã ở lại giúp nên mới đến muộn"

"Kết quả thế nào?"

"Châu phu nhân đã phải xin lỗi cô gái đó"

"Du Du của mình luôn tốt bụng, thật tiếc mình không thấy được, nhất định là cậu rất oai phong"

Nguyên Du Xuân thở dài rồi lại nhếch môi cười. Nụ cười khiến Tiểu Kỳ thấy bất an, kể từ khi Nguyên Du Xuân đi nước ngoài 5 năm quay lại, Tiểu Kỳ cảm thấy đây không phải bạn của mình hồi xưa nữa. Đến cả cười cũng khiến người ta áp lực.

"Cậu biết mình vừa giúp ai không? Là tình nhân của Tạ Chiến Quân năm đó"

Câu nói này càng khiến Tiểu Kỳ lo sợ:

"Du Du, không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi"



Tiểu Kỳ gượng cười quay người muốn đi ngay nhưng lại bị Nguyên Du Xuân kéo lấy tay lạnh lùng tra khảo:

"Số tiền 5 năm trước cậu đưa để mình ra nước ngoài...là từ đâu ra?"

***

Ngày hôm sau, sắc mặt Nguyên Du Xuân thật sự không tốt. Đến Chu Ngữ cũng phải cẩn trọng, sợ chọc giận cô, tại vì hôm nay đã có người bị sa thải rồi, người đó năng lực cực kỳ tốt mà còn bị Tổng Giám đốc đuổi đi.

Nhận được thông báo nghỉ việc, Tạ Chiến Quân đọc thật kĩ văn bản chuyển xuống. Lý do không rõ ràng lắm nhưng đuổi việc thì là đuổi thôi.

Nhưng đang yên đang lành vì sao lại đuổi việc anh chứ?

Tạ Chiến Quân mang theo tâm trạng phức tạp, anh bước vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc.

Lúc này Nguyên Du Xuân đang ngồi trên ghế, nhìn ra cửa kính, ngắm nhìn cảnh thành phố tấp nập.

"Tại sao em lại đuổi việc anh?"

Nghe câu hỏi, cô day day thái dương, dù biết trước Tạ Chiến Quân sẽ đến hỏi, nhưng cô vẫn thấy đau đầu:

"Không dùng đến nữa, đuổi thì đuổi thôi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang