"Tạ Chiến Quân!"
Nguyên Du Xuân từ trên giường bệnh chợt bừng tỉnh, cô bật dậy, có chút hoảng sợ nhìn quanh. Căn phòng màu trắng yên bình, có cây cảnh, cửa sổ mở có gió nhẹ thoáng mát. Có những thiết bị máy móc.
Cảnh tượng cuối cùng trước khi cô mất ý thức hoàn toàn chính là xung quanh hỗn loạn đầy khói xanh, Tạ Chiến Quân cưỡng ép cho cô đeo mặt nạ chống độc mặc cho anh ta có thể chết bởi khí độc. Sau đó lại có một đám người lạ mặt xuất hiện, bọn chúng cầm dao đồng loạt xông về phía hai người đòi mạng...sau đó...sau đó cô liền ngất xỉu.
Không phải chứ? Đừng nói là cô được đưa đến đây, còn Tạ Chiến Quân bị...khử rồi đấy!
Nghĩ đến đây, trong Nguyên Du Xuân dâng lên cảm giác khó chịu, đau thắt từng cơn. Cô không để ý cơn mệt mỏi, đau đầu từ cơ thể truyền đến. Thay vào đó lại lo cho Tạ Chiến Quân? Tại sao chứ?
"Tỉnh rồi à?"
Cô đưa mắt nhìn ra, là Lưu Tinh Nam. Anh ta tiến đến với một bó hoa hồng đỏ, còn mỉm cười với cô:
"Lưu Tinh Nam, chuyện gì đã xảy ra?"
Anh ta tiến lại, tiện tay cắm bó hoa xuống chiếc bình thủy tinh trên bàn.
"Đêm qua lúc em nói anh thay em để ý đến Dư thị, anh đã làm qua loa. Không đến kịp suýt khiến em mất mạng. Là lỗi của anh"
Ngay từ đêm qua khi Dư thị gọi đến đổi vị trí gặp mặt, cô thấy bất an và nghi ngờ nên gọi cho Lưu Tinh Nam, nhờ anh giúp để ý đến bên kia, cứ tưởng mình lo lắng thái quá, nhưng không ngờ thật sự xảy ra chuyện, suýt thì bỏ mạng.
"Anh đến cứu là tốt rồi. Không phải em còn sống sao?"
"Em cảm thấy một mình Dư thị sẽ có gan làm ra mấy chuyện nguy hiểm này?" Lưu Tinh Nam tiến đến ngồi bên giường cô.
Bàn tay vừa giơ ra muốn vén lọn tóc che trên mặt cô nhưng bị tay cô chặn lại. Anh cười trừ, đành thu tay. Yêu nhau 3 năm, đến cả chạm tay cô cũng không muốn. Tất nhiên anh biết giữa hai người là gì.
"Ý anh nói là có người ở đằng sau thao túng?"
Dư thị tuy không phải doanh nghiệp lớn nhưng cũng có tiếng tăm trong mấy năm này. Sau khi cô cùng Tạ Chiến Quân đến bàn việc làm ăn với họ thì không trở về, đó chính là bằng chứng thiết thực nhất. Vướng vào nghi ngờ giết hại đối tác thì đúng là một hành động tự hủy. Bất kể doanh nghiệp nào được lập nên cũng sẽ mất nhiều công sức, toàn bộ tâm huyết đặt ở đó. Bọn họ sẽ không ngu ngốc như vậy đâu.
"Em biết gì không, đêm qua Từ Vân con trai bố nuôi em đã đến tìm bố anh. Hai người họ nói chuyện luyên thuyên rất lâu. Lúc ra về tên Từ Vân đó rất vui. Em...nghĩ xem" Lưu Tinh Nam cười cười nhìn cô
Nguyên Du Xuân không cần nghĩ nhiều, chỉ nhìn biểu cảm kia của anh ta là biết anh ta có ý gì. Dù không nói, nhưng đã nhận định Từ Vân chính là hung thủ cấu kết với bố Lưu Tinh Nam.
Ban đầu cô muốn điều tra, lôi kẻ đứng sau ra cho hắn một bài học. Nhưng nghe anh nói, cô đành quyết định dừng lại. Não cô chưa hỏng, Từ Vân đó là cậy có Lưu chủ tịch giúp. Cô không nên dại mà động vào, tránh việc lôi cả Lưu thị ra mà gặp rắc rối. Nên tìm cách khác. Ở thời đại này là như vậy, có tiền có quyền là có tất cả. Động vào Lưu thị, không cẩn thận sẽ hại ngược mình.
"Cũng may anh đến kịp, không là em chết chắc" Nguyên Du Xuân thở phào
"Không phải riêng công của anh. Còn có một người hi sinh cả mạng để bảo vệ em đó"
Nguyên Du Xuân không biết nên đáp lại thế nào, biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng cứng lại. Rốt cuộc người Lưu Tinh Nam muốn nói đến...là ai?
"Lúc mà anh dẫn theo người xông vào chỉ thấy đám người lạ mặt kia không ngừng xông lên, kết quả lại bị thư ký của em đạp bay mấy mét!"
Diễn tả như vậy cũng quá lố rồi đó.
"Nói chung là anh ấy luôn bảo vệ em. Đến cả mặt nạ phòng độc cũng nhường cho em còn gì. Trong khi bị thương đầy mình thì em lại chẳng có vết xước nào. Chỉ là tê liệt vì hít phải số ít khí độc thôi"
Nguyên Du Xuân lạnh lùng nhìn hai tay mình đan vào nhau. Tâm trạng cô đích thực không tốt. Xem ra Tạ Chiến Quân thật sự muốn bảo vệ cô, vì cái gì chứ? Anh nói cô là thế thân, hám tiền, quê mùa nghèo nàn. Bị cô sỉ nhục làm khó suốt thời gian qua, rốt cuộc thời khắc sinh tử lại không bỏ rơi cô. Nếu là Tạ Chiến Quân, một mình có thể leo ra khỏi đó an toàn mà.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một hồi mới hỏi:
"Anh ta thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói vì hít phải nhiều khí độc nên cơ thể bị ảnh hưởng, tạm thời chưa tỉnh lại được. Các vết thương không có gì đáng lo. Anh ấy đang ở ngay phòng đối diện"
"Ừm" Cô gật đầu
Lưu Tinh Nam mà nói Tạ Chiến Quân đã có một vị trí nhất định trong lòng anh ta. Là tôn trọng. Lần trước Tạ Chiến Quân đã cứu Lưu Tinh Nam, lần này Tạ Chiến Quân lại bảo vệ bạn gái. Cảm thấy người anh trai cùng cha khác mẹ này thật tốt.
Có lẽ Lưu Tinh Nam cũng biết vì là Tạ Chiến Quân nên bọn người được cử đến ám sát Nguyên Du Xuân mới nương tay. Nếu không, dù anh ta có xông vào sớm thêm chút Tạ Chiến Quân và Nguyên Du Xuân đã không còn rồi.
Về sự việc đó Nguyên Du Xuân suy nghĩ rất nhiều. Nghe nói Tạ Chiến Quân đó tạm thời chưa thể tỉnh lại, anh nằm ngay phòng bệnh đối diện.
Thân thể cô có chút nhức. Từ bác sĩ đến kiểm tra cô biết được loại khí đó có chứa 80% thuốc gây tê kích thích thần kinh và chỉ có 20% chứa độc, nhưng độc này cũng không vừa hít sẽ phát tác ngay. Vừa may đưa đến bệnh viện kịp lúc.
Nguyên Du Xuân cười nhạt, hít thêm nhiều chút có lẽ cô sẽ chết nhỉ? Cô phải cảm ơn họ Tạ kia sao?
***
"Chủ tịch, việc này chúng tôi đã làm rất tốt, nhưng đại thiếu gia lại không biết sống chết, luôn bảo vệ Nguyên Du Xuân đó. Thậm chi lúc con dao xông đến còn thay cô ta đỡ một nhát. Chúng tôi không cố ý làm cậu ấy tổn thương"
"Không sao"
Lưu Nhiệm trong bộ âu phục đen tuyền đứng bên cửa kính, ngắm nhìn đô thị tấp nập bên dưới công ty. Ông nghe trợ lý thân cận báo lại cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên.
Biết ngay mà, dù sao hai đứa đó cũng từng là vợ chồng. Nguyên Du Xuân thật lợi hại, không chỉ khiến chồng cũ luôn chung tình, mà sau khi đã ly hôn lại thuần phục được cả đứa con trai thứ hai của ông. Lúc quyết định, chính Lưu Tinh Nam đã dẫn người xông vào trận địa.
Tự dưng thấy hai đứa này ngốc quá, chết vì đàn bà là một cái chết tê tái!
"Chủ tịch, chuyện của đại thiếu gia không thể kéo dài thêm nữa"
"Tôi sẽ đến nói chuyện với nó"
Nguyên Du Xuân từ trên giường bệnh chợt bừng tỉnh, cô bật dậy, có chút hoảng sợ nhìn quanh. Căn phòng màu trắng yên bình, có cây cảnh, cửa sổ mở có gió nhẹ thoáng mát. Có những thiết bị máy móc.
Cảnh tượng cuối cùng trước khi cô mất ý thức hoàn toàn chính là xung quanh hỗn loạn đầy khói xanh, Tạ Chiến Quân cưỡng ép cho cô đeo mặt nạ chống độc mặc cho anh ta có thể chết bởi khí độc. Sau đó lại có một đám người lạ mặt xuất hiện, bọn chúng cầm dao đồng loạt xông về phía hai người đòi mạng...sau đó...sau đó cô liền ngất xỉu.
Không phải chứ? Đừng nói là cô được đưa đến đây, còn Tạ Chiến Quân bị...khử rồi đấy!
Nghĩ đến đây, trong Nguyên Du Xuân dâng lên cảm giác khó chịu, đau thắt từng cơn. Cô không để ý cơn mệt mỏi, đau đầu từ cơ thể truyền đến. Thay vào đó lại lo cho Tạ Chiến Quân? Tại sao chứ?
"Tỉnh rồi à?"
Cô đưa mắt nhìn ra, là Lưu Tinh Nam. Anh ta tiến đến với một bó hoa hồng đỏ, còn mỉm cười với cô:
"Lưu Tinh Nam, chuyện gì đã xảy ra?"
Anh ta tiến lại, tiện tay cắm bó hoa xuống chiếc bình thủy tinh trên bàn.
"Đêm qua lúc em nói anh thay em để ý đến Dư thị, anh đã làm qua loa. Không đến kịp suýt khiến em mất mạng. Là lỗi của anh"
Ngay từ đêm qua khi Dư thị gọi đến đổi vị trí gặp mặt, cô thấy bất an và nghi ngờ nên gọi cho Lưu Tinh Nam, nhờ anh giúp để ý đến bên kia, cứ tưởng mình lo lắng thái quá, nhưng không ngờ thật sự xảy ra chuyện, suýt thì bỏ mạng.
"Anh đến cứu là tốt rồi. Không phải em còn sống sao?"
"Em cảm thấy một mình Dư thị sẽ có gan làm ra mấy chuyện nguy hiểm này?" Lưu Tinh Nam tiến đến ngồi bên giường cô.
Bàn tay vừa giơ ra muốn vén lọn tóc che trên mặt cô nhưng bị tay cô chặn lại. Anh cười trừ, đành thu tay. Yêu nhau 3 năm, đến cả chạm tay cô cũng không muốn. Tất nhiên anh biết giữa hai người là gì.
"Ý anh nói là có người ở đằng sau thao túng?"
Dư thị tuy không phải doanh nghiệp lớn nhưng cũng có tiếng tăm trong mấy năm này. Sau khi cô cùng Tạ Chiến Quân đến bàn việc làm ăn với họ thì không trở về, đó chính là bằng chứng thiết thực nhất. Vướng vào nghi ngờ giết hại đối tác thì đúng là một hành động tự hủy. Bất kể doanh nghiệp nào được lập nên cũng sẽ mất nhiều công sức, toàn bộ tâm huyết đặt ở đó. Bọn họ sẽ không ngu ngốc như vậy đâu.
"Em biết gì không, đêm qua Từ Vân con trai bố nuôi em đã đến tìm bố anh. Hai người họ nói chuyện luyên thuyên rất lâu. Lúc ra về tên Từ Vân đó rất vui. Em...nghĩ xem" Lưu Tinh Nam cười cười nhìn cô
Nguyên Du Xuân không cần nghĩ nhiều, chỉ nhìn biểu cảm kia của anh ta là biết anh ta có ý gì. Dù không nói, nhưng đã nhận định Từ Vân chính là hung thủ cấu kết với bố Lưu Tinh Nam.
Ban đầu cô muốn điều tra, lôi kẻ đứng sau ra cho hắn một bài học. Nhưng nghe anh nói, cô đành quyết định dừng lại. Não cô chưa hỏng, Từ Vân đó là cậy có Lưu chủ tịch giúp. Cô không nên dại mà động vào, tránh việc lôi cả Lưu thị ra mà gặp rắc rối. Nên tìm cách khác. Ở thời đại này là như vậy, có tiền có quyền là có tất cả. Động vào Lưu thị, không cẩn thận sẽ hại ngược mình.
"Cũng may anh đến kịp, không là em chết chắc" Nguyên Du Xuân thở phào
"Không phải riêng công của anh. Còn có một người hi sinh cả mạng để bảo vệ em đó"
Nguyên Du Xuân không biết nên đáp lại thế nào, biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng cứng lại. Rốt cuộc người Lưu Tinh Nam muốn nói đến...là ai?
"Lúc mà anh dẫn theo người xông vào chỉ thấy đám người lạ mặt kia không ngừng xông lên, kết quả lại bị thư ký của em đạp bay mấy mét!"
Diễn tả như vậy cũng quá lố rồi đó.
"Nói chung là anh ấy luôn bảo vệ em. Đến cả mặt nạ phòng độc cũng nhường cho em còn gì. Trong khi bị thương đầy mình thì em lại chẳng có vết xước nào. Chỉ là tê liệt vì hít phải số ít khí độc thôi"
Nguyên Du Xuân lạnh lùng nhìn hai tay mình đan vào nhau. Tâm trạng cô đích thực không tốt. Xem ra Tạ Chiến Quân thật sự muốn bảo vệ cô, vì cái gì chứ? Anh nói cô là thế thân, hám tiền, quê mùa nghèo nàn. Bị cô sỉ nhục làm khó suốt thời gian qua, rốt cuộc thời khắc sinh tử lại không bỏ rơi cô. Nếu là Tạ Chiến Quân, một mình có thể leo ra khỏi đó an toàn mà.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một hồi mới hỏi:
"Anh ta thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói vì hít phải nhiều khí độc nên cơ thể bị ảnh hưởng, tạm thời chưa tỉnh lại được. Các vết thương không có gì đáng lo. Anh ấy đang ở ngay phòng đối diện"
"Ừm" Cô gật đầu
Lưu Tinh Nam mà nói Tạ Chiến Quân đã có một vị trí nhất định trong lòng anh ta. Là tôn trọng. Lần trước Tạ Chiến Quân đã cứu Lưu Tinh Nam, lần này Tạ Chiến Quân lại bảo vệ bạn gái. Cảm thấy người anh trai cùng cha khác mẹ này thật tốt.
Có lẽ Lưu Tinh Nam cũng biết vì là Tạ Chiến Quân nên bọn người được cử đến ám sát Nguyên Du Xuân mới nương tay. Nếu không, dù anh ta có xông vào sớm thêm chút Tạ Chiến Quân và Nguyên Du Xuân đã không còn rồi.
Về sự việc đó Nguyên Du Xuân suy nghĩ rất nhiều. Nghe nói Tạ Chiến Quân đó tạm thời chưa thể tỉnh lại, anh nằm ngay phòng bệnh đối diện.
Thân thể cô có chút nhức. Từ bác sĩ đến kiểm tra cô biết được loại khí đó có chứa 80% thuốc gây tê kích thích thần kinh và chỉ có 20% chứa độc, nhưng độc này cũng không vừa hít sẽ phát tác ngay. Vừa may đưa đến bệnh viện kịp lúc.
Nguyên Du Xuân cười nhạt, hít thêm nhiều chút có lẽ cô sẽ chết nhỉ? Cô phải cảm ơn họ Tạ kia sao?
***
"Chủ tịch, việc này chúng tôi đã làm rất tốt, nhưng đại thiếu gia lại không biết sống chết, luôn bảo vệ Nguyên Du Xuân đó. Thậm chi lúc con dao xông đến còn thay cô ta đỡ một nhát. Chúng tôi không cố ý làm cậu ấy tổn thương"
"Không sao"
Lưu Nhiệm trong bộ âu phục đen tuyền đứng bên cửa kính, ngắm nhìn đô thị tấp nập bên dưới công ty. Ông nghe trợ lý thân cận báo lại cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên.
Biết ngay mà, dù sao hai đứa đó cũng từng là vợ chồng. Nguyên Du Xuân thật lợi hại, không chỉ khiến chồng cũ luôn chung tình, mà sau khi đã ly hôn lại thuần phục được cả đứa con trai thứ hai của ông. Lúc quyết định, chính Lưu Tinh Nam đã dẫn người xông vào trận địa.
Tự dưng thấy hai đứa này ngốc quá, chết vì đàn bà là một cái chết tê tái!
"Chủ tịch, chuyện của đại thiếu gia không thể kéo dài thêm nữa"
"Tôi sẽ đến nói chuyện với nó"