• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thời gian sau...

Mẹ Tạ Chiến Quân hiện tại đang được điều trị, nghe nói căn bệnh của bà đã tiến triển không ít. Nguyên Du Xuân vẫn hay đến thăm bà, cũng không thường xuyên lắm nhưng mỗi lần đến hai người đều như mẹ con trò chuyện rất lâu.

Hôm nay như một ngày bình thường khác, các nhân viên trong Đại Nguyên đang bận rộn chạy đua với thời gian, tất nhiên sếp lớn như cô cũng không thể ngồi không.

Kết thúc cuộc họp căng thẳng, Nguyên Du Xuân rời khỏi phòng họp. Dạo này cô hay bị đau đầu, có thể là do tác dụng phụ của khí ga hôm đó. Tạ Chiến Quân đi phía sau dường như cảm nhận được cô đang mệt mỏi.

"Em không sao chứ?"

Nguyên Du Xuân không trả lời, cô tiếp tục tiến lên phía trước. Hai người đã xuất viện được hai tuần, kể từ đêm cả hai triền miên trong bệnh viện, cô vẫn luôn giữ khoảng cách, cũng không làm khó anh như trước. Anh đã tự hỏi vô số lần, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Nguyên Du Xuân tất nhiên biết phân rõ nặng nhẹ, cô đang là bạn gái của Lưu Tinh Nam, còn Tạ Chiến Quân chính là người anh trai cùng cha khác mẹ của bạn trai cô. Tất nhiên cô sẽ giữ khoảng cách. Nếu sau này Tạ Chiến Quân có quay về Lưu gia hai người cũng không quá khó xử. Bây giờ nên cách xa thôi, mẹ Tạ Chiến Quân cũng sắp khỏi bệnh rồi, nên kết thúc mối quan hệ trao đổi thân xác này.

Không biết có phải cô quá mềm yếu không, nhưng kể từ sau hôm bị ám sát trong nhà hàng, thù hận của cô với Tạ Chiến Quân đã giảm đi không ít. Có thể trước đó là do cô bồng bột, không hiểu chuyện. Sau khi trải qua những chuyện này, rốt cuộc cô cũng hiểu ra.

Năm năm qua đi, mọi chuyện kết thúc. Bây giờ ai cũng có cuộc sống riêng, cô là Tổng Giám đốc của Đại Nguyên phải tập trung cao độ, mượn việc công trả thù riêng là việc làm không đúng đắn. Hơn nữa Tạ Chiến Quân, anh ta đã cứu cô một mạng. Buông bỏ được thì nên buông bỏ.

"Tối nay công ty có một buổi liên hoan, anh cùng mọi người chuẩn bị đi, việc hôm nay ít giao lại cho Chu Ngữ"

Dứt lời Nguyên Du Xuân rời đi ngay. Tạ Chiến Quân chỉ nhìn theo bóng lưng cô dần khuất, dạo gần đây anh cảm thấy hai người càng ngày càng xa cách. Thà cô giao việc cho anh, làm khó anh một chút, ít ra cô cũng nói nhiều hơn với anh. Có phải hôm trong bệnh viện anh tự ý nên cô tức giận rồi? Nhưng Du Xuân anh biết sẽ không dễ giận dỗi như vậy.

Nguyên Du Xuân bắt taxi, cô muốn nhân lúc đang rảnh đi uống chơi với Tiểu Kỳ_ cô bạn thân lâu năm một chút. Địa điểm gặp mặt chính là trung tâm thương mại.

Chiếc xe dừng lại trước cửa lớn của trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Nguyên Du Xuân với chiếc váy trễ vai màu đỏ sang trọng bước ra khỏi xe, cô trả tiền cho tài xế rồi cầm túi xách bước vào trong.

Trung tâm thương mại đông đúc, Nguyên Du Xuân nhìn màn hình điện thoại, hiện lên dòng chữ, là nơi mà Tiểu Kỳ đang đứng chờ cô.

Cô lên thang cuốn, đi qua dòng người tấp nập. Khi vừa đi qua một cửa hàng cà phê không ngờ lại thấy được cảnh một vị phu nhân đang trách mắng một cô gái trẻ, từ ngữ vô cùng nặng nhọc, cô gái đó chỉ liên tục cúi đầu xin lỗi, đã vậy còn đem cốc sữa trên bàn tạt vào người cô gái tội nghiệp ấy. Rất nhiều người đã vây lại quanh bọn họ. Nguyên Du Xuân nhìn chằm chằm, cô gái kia sao lại quen mắt như vậy?

Khi bà ta vung tay định đánh người, cô kịp lên tiếng:



"Châu phu nhân! Xin dừng tay!" Nguyên Du Xuân không nhìn được cảnh bất bình liền đứng ra can ngăn

Thấy Nguyên Du Xuân, vị phu nhân kia liền dừng lại hành động quá đáng, thậm chí còn có chút dè chừng trước cô.

"Nguyên tổng..."

Cô gái bị hắt sữa cúi gằm mặt.

"Phu nhân, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Nghe có người hỏi nguyên do, Châu phu nhân liền cong môi:

"Cô ta đó, làm bẩn váy của tôi, nhìn sáng sủa như vậy mà lại đi trộm tiền của tôi"

Nguyên Du Xuân liếc nhìn, phải căng mắt ra mới thấy vết cà phê nhỏ trên chân váy của bà ta:

"Trộm tiền sao?" Cô nheo mày

Cô gái mím chặt môi, cuối cùng cũng chịu lên tiếng:

"Tôi...đúng là tôi có làm bẩn váy phu nhân, nhưng thật sự không trộm tiền của vị phu nhân này!"

Nguyên Du Xuân nhìn cô gái kia, nhìn qua không giống nói dối.

"Châu phu nhân, bà cứ khăng khăng không chịu nghe ai, chi bằng chúng ta check camera đi rồi sẽ rõ. Nếu thật sự không phải cô ấy lấy, xem ra bà phải bồi thường danh dự cho cô ấy rồi"

Những người hóng chuyện cũng bắt đầu xì xào.

Lúc này một người đàn ông trẻ mới chạy đến, Nguyên Du Xuân có chút ngạc nhiên, là con trai của Châu phu nhân. Anh ta là luật sư. Không phải là đến để giúp đỡ mẹ chứ?

"Mẹ, cuối cùng cũng tìm thấy mẹ! Lúc nãy mẹ đi vội quá, quên ví tiền ở trong xe. Lúc con về mới phát hiện rồi vội đem đến này!"

Nghe đến đây Châu phu nhân mới vỡ lẽ, bà ta cười lên khó coi. Chắc là đang nhục nhã lắm.



Cô gái bị vu oan núp sau lưng Nguyên Du Xuân thấy vậy cũng nhẹ nhõm hẳn. Thầm biết ơn Nguyên Du Xuân.

"Phu nhân, tôi đã nói rồi. Bây giờ mọi việc sáng tỏ bà cũng nên xin lỗi cô ấy"

Nghe Nguyên Du Xuân nói vậy cô gái trẻ vội lắc đầu:

"A...không cần, không cần! Giải quyết được vấn đề là được rồi"

Cũng vì câu nói đó mà mọi người dần giải tán. Châu phu nhân dù sao cũng là người sai, bà ấy có để lại chút tiền bồi thường rồi rời đi cùng con trai.

Cô gái kia nhận tiền, cô cúi người cảm ơn Nguyên Du Xuân.

Nguyên Du Xuân nhìn dáng vẻ nhu nhược kia, cô khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường:

"Năm đó không phải ăn nói lưu loát lắm sao? Là một tiểu hồ ly chân chính, bây giờ bị vu oan lại không cách nào phản kháng? Sao thế? Tạ Chiến Quân bỏ rơi cô rồi?"

Cô gái đó căng mắt ra nhìn kĩ hơn, người phụ nữ xinh đẹp quý phái trước mắt...là vợ cũ của Tạ chủ tịch ư? Thật không ngờ lại gặp nhau trong tình cảnh này, 5 năm qua đi trông cô ấy thật khác. Nếu năm đó Nguyên Du Xuân đẹp theo nét nhẹ nhàng, thì bây giờ lại đẹp sắc sảo.

Nguyên Du Xuân ban đầu cũng không tính giúp đỡ loại hồ ly tinh từng dây dưa với chồng cũ của mình, nhưng cô lại không nhịn được, rốt cuộc vẫn đứng ra. Cô không quên được khuôn mặt của cô ta, chính đêm cô bị đuổi đi cô ta và Tạ Chiến Quân đã cùng nhau...trong nhà của hai người.

"Lần sau nhớ cẩn thận hơn. Hôm nay coi như là một bài học cho cô đi"

Lúc cô định rời đi thì bị "hồ ly" kia gọi lại:

"Khoan đã, hình như đã có gì đó hiểu lầm ở đây rồi!"

"Hiểu lầm?"

Cô gái kia đặt tay lên ngực, bắt đầu giải thích:

"Thật ra tôi không phải là tiểu tam chuyên giật chồng người ta. Năm đó tất nhiên ăn nói lưu loát, tại vì...tại vì là Tạ chủ tịch đã lên trước kịch bản!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK