Hoàng đế mặt trầm lặng như nước, chậm rãi gật đầu "Quả thật là như vậy. Cho nên trẫm lúc trước không phải ban thưởng cho con phủ đệ này rồi sao?"
"Nhi thần thân là đích nữ của phụ hoàng, lại là hộ quốc công chúa phụ hoàng tự mình sắc phong, xem như quý càng thêm quý." Vân Tử Thù thần sắc bình tĩnh, gằn từng tiếng đều là dùng quy củ nói chuyện, "Nhi thần có quyền lợi lấy Phò mã qua cửa, nếu phụ hoàng thật muốn nhi thần ở với Tiêu Vân Hành, nhi thần có thể đồng ý cho Tiêu Vân Hành chuyển đến phủ công chúa ở."
Cái gì?
Trong sảnh mấy người đồng loạt khiếp sợ.
"Điều này sao có thể?" Vân Thần đứng lên đầu tiên, "Quả thực hoang đường!"
"Không được!" Tiêu phu nhân không chút nghĩ ngợi từ chối, "Vân Hành thân nam nhi, sao có thể chuyển đến phủ công chúa ở?"
Vân Tử Thù đùa cợt nhìn bà ta, "Tại sao không thể?"
Tiêu phu nhân sắc mặt khó coi.
"Lời nói bản cung đều là dựa theo luật pháp hoàng tộc, nếu Tiêu phu nhân cảm thấy không ổn, có thể nói lý do không ổn không?" Vân Tử Thù lạnh lùng nói, "Là bởi vì bản cung không ở Tiêu gia, về sau các ngươi liền không thể gây khó dễ cho ta?"
"Tử Thù!" Hoàng đế trầm uống, "Chớ có nói bậy."
Vân Tử Thù nghe theo không nói, nàng không có nói bậy.
Trọng sinh một lần, cô biết mình không có thế lực lớn mạnh che chở, tất cả mọi chuyện đều cần bản thân từng bước thận trọng, nhưng mà cô không muốn lại chịu ủy khuất, càng không thể lại ép bản thân thỏa hiệp với bất cứ chuyện gì.
Phụ hoàng nếu muốn bảo cô chết, cô liền tức khắc chuẩn bị đem chính mình đưa vào chỗ chết, như thế về sau, cô còn có cái gì cần kiêng kỵ?
"Phụ hoàng, nhi thần sẽ không lại tới Tiêu gia." Vân Tử Thù thái độ cung kính, ngữ khí lại kiên quyết, "Phụ hoàng nếu không vui, nhi thần thà chết."
Ngụ ý của cô rất rõ ràng.
Hoàng Thượng hoặc là thái tử nếu muốn lấy kháng chỉ vu thêm tội cho cô, vậy thẳng thừng ban chết cho cô là tốt rồi, cô thà chết cũng sẽ không trở lại Tiêu gia.
Dù sao mẫu hậu cô đã mất, sau khi cô chết cũng sẽ không vì cô mà liên luỵ gia tộc, không có gánh nặng không lo lắng, chết thì chết thôi, sống khá giả cả đời bị người ta gây khó dễ.
Phu thê Tiêu tướng quân thần sắc âm trầm, hiển nhiên đối với quyết định này của Vân Tử Thù rất là bất mãn, Vân Thần cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Tử Thù.
Chỉ có hoàng đế không nói một câu trầm tư, như là đang đắn đo tính khả thi của việc này. Lát sau, ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng, Tư Thương một thân hắc bào trầm mặc đứng ở nơi đó, khí thế tuấn lãnh sắc sảo, giống như một thanh kiếm chờ thời cơ ra khỏi vỏ kiếm.
Hoàng đế không khỏi suy nghĩ, Tiêu Vân Hành vào ở phủ công chúa không sao cả, chỉ cần làm cho Tư Thương hết hy vọng, dần dần phai nhạt tình cảm với Tử Thù, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện Tiêu gia với Tử Thù nữa, đến lúc đó lại bảo Tiêu Vân Hành đem Tử Thù trở về cũng không muộn.
Tháp gần nước, chung quy so với như này tốt hơn.
Đại sảnh lâm vào yên tĩnh vô tận, không ai nói chuyện.
Vân Tử Thù cúi đầu, trong lòng cười lạnh, cô sớm tính tới phụ hoàng không có khả năng trơ mắt nhìn cô cùng Tiêu Vân Hành cắt đứt quan hệ, nếu có thể lựa chọn, phụ hoàng chỉ sợ hận không thể tức khắc giết cô.
Nhưng ông có điều cố kỵ.
Một khi đã như vậy, có một số việc nhất định phải song phương cùng nhau thỏa hiệp, đều lui một bước, nếu không cô tình nguyện cá chết lưới rách.
"Tiêu khanh." Hoàng đế ngẩng đầu nhìn hướng Tiêu Viễn Đình, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiêu Viễn Đình còn chưa nói chuyện, Tiêu phu nhân sắc mặt đã đột nhiên thay đổi "Hoàng Thượng?"
"Thần nghe Hoàng Thượng làm chủ." Tiêu Viễn Đình nói như thế, "Cũng đồng ý tôn trọng quyết định của công chúa điện hạ."
Nếu kết quả đã định, vậy thì chủ động yếu thế khẳng định so với bị buộc thỏa hiệp càng có thể làm cho hoàng đế vui lòng.
".. Vậy tạm thời cứ như vậy đi." Hoàng đế nói, cố ý tăng thêm "tạm thời" hai chữ, "Chờ Vân Hành thương thế chuyển biến tốt đẹp một chút, thì chuyển đến phủ công chúa ở đi."
Vân Tử Thù liên tục nâng yêu cầu "Nhi thần trước khi gả tới Tiêu gia, bên người một thị nữ cũng không mang. Tiêu Vân Hành sau khi chuyển tới, nhi thần cũng hy vọng hắn một người cũng đừng mang."
Hoàng đế mặt trầm như nước.
"Được" Tiêu Viễn Đình cung kính gật đầu, "Thần sẽ sắp xếp, hết thảy đều lấy ý nguyện công chúa điện hạ làm chuẩn."
Tiêu phu nhân sắc mặt xanh mét, nhịn không được lại bắt đầu mắng trong lòng tiểu tiện nhân này, cô chính là cố ý, cố ý muốn trả thù bọn họ!
Hoàng đế nhìn cô "Còn có yêu cầu khác không?"
"Tạm thời hết rồi." Vân Tử Thù nghĩ, "Về sau nếu cần gì, nhi thần sẽ làm bảo người thông báo cho tiêu Đại tướng quân."
Hoàng đế Chiêu Minh nhìn Vân Tử Thù, thanh âm lộ ra uy phong của đế vương "Trẫm hy vọng con cùng Vân Hành sớm ngày hóa giải hiểu lầm, phu thê hòa thuận, về sau nếu tình cảm tốt, muốn chuyển tới Tiêu gia ở lúc nào cũng được."
Tiêu phu nhân nghe đến đó, nao nao, như là đột nhiên như hiểu được ý tứ của hoàng đế.
Vân Tử Thù hiện tại sống chết không đồng ý quay về Tiêu gia, chính là bởi vì ở Tiêu gia chịu ủy khuất, cho nên không dám trở về, tạm thời cho Vân Hành chuyển tới phủ công chúa ở, tháp gần nước, có thể dập lửa gần đợi cô hồi tâm chuyển ý, về sau hai người cảm tình chuyển biến tốt đẹp, Vân Tử Thù vẫn như cũ tùy ý Tiêu gia gây khó dễ.
Tiêu phu nhân nghĩ đến Vân Tử Thù rốt cuộc vẫn là gả cho Vân Hành, cả đời này cũng không có thể tái giá cho nam tử khác, chỉ cần Vân Hành đối xử tốt với cô một chút, cô không có khả năng không động tâm.
Hiện giờ cô chỉ là trách Vân Hành thiên vị Lê Tuyết, cho nên mới nổi nóng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu phu nhân nhất thời thư thái một chút.
Song phương đều lui một bước, tạm thời xem như giải quyết vấn đề này, cũng mặc kệ là phụ tử hoàng đế, hay là phu thê Tiêu Viễn Đình, trước mắt đều không thể ngờ, một ngày kia Tiêu Vân Hành bước vào phủ công chúa, liền có nghĩa là Tiêu gia đi một bước chết.
Vân Tử Thù từng lĩnh hội mùi vị tứ cố vô thân, kiếp trước ở Tiêu gia cho tới chết cũng không có người đưa tay cứu cô, cô hiện tại đem tình cảnh giống vậy trả lại cho Tiêu Vân Hành -- Nhưng Tiêu Vân Hành và cô không giống nhau.
Con trai trưởng Tiêu gia là người Tiêu Viễn Đình cùng Tiêu phu nhân trân trọng nhất, chỉ cần nắm giữ người này trong tay, không sợ phu thê Tiêu gia không nghe theo.
Hoàng đế nghĩ đến cô trước kia là đứa con gái nói gì nghe vậy, phu thê Tiêu gia cũng nghĩ cô chỉ là đang cáu kỉnh, không biết Vân Tử Thù hiện tại mỗi nước đi đều đang báo thù, và tự trải đường cho mình.
"Nếu công chúa điện hạ đã tha thứ Vân Hành, có phải có thể thả Lê Hiên cùng Lê Tuyết?" Tiêu phu nhân chần chờ sau một lúc lâu, vẫn là không nhịn được mở miệng, "Lê Hiên cùng Lê Tuyết đều dĩ hạ phạm thượng, thần phụ không dám cầu công chúa tha thứ, chỉ là Ám Các thật sự là cái nơi làm cho người ta bất an, thần phụ cầu công chúa giơ cao đánh khẽ, xử lý bọn họ nhẹ nhàng."
Vân Tử Thù một lần này phá lệ nói chuyện tốt "Chuyện Ám Các là do ti thống lĩnh làm chủ, chờ sau khi Tiêu Vân Hành chuyển tới đây, ta sẽ hỏi xin ti thống lĩnh, xem có thể đối xử khoan hồng với bọn họ hay không."
Cô là người bị hại, chỉ cần người bị hại nguyện ý tha thứ, tội danh dĩ hạ phạm thượng đương nhiên có thể xem xét giảm bớt một ít.
Đây là luật pháp quy định, hình bộ cùng Đại Lý tự thẩm vấn đều áp dụng, chỉ cần cô mở miệng, Tư Thương liền không thể lấy quy củ mà nhốt Lê Hiên cùng Lê Tuyết không thả.
Vì thế Tiêu phu nhân nhẹ nhàng thở ra.
Lần này gặp mặt, miễn miễn cưỡng cưỡng xem như giải quyết tất cả vấn đề, Tiêu phu nhân thầm nghĩ quả nhiên hay là cần Hoàng Thượng ra mặt mới được.
Một công chúa nho nhỏ, tính tình có cương ngạnh thì có thế nào? Sớm muộn gì cũng là ngoan ngoãn trở lại Tiêu gia thôi.