Trên mặt Lê Văn Trung hiện lên vẻ kiêng kị, bất giác mà nhìn chằm chằm một hàng năm kỵ binh kia-- phía sau Tư Thương còn dẫn theo bốn người.
Đến ngoài cửa lớn phủ công chúa, Tư Thương xoay người xuống ngựa, ánh mắt lạnh lẽo như sương xẹt qua khuôn mặt vợ chồng Lê gia, "Lê đại nhân đây là đến thỉnh tộ?"
Lê đại nhân tươi cười cứng ngắc "Ti, ti thống lĩnh.."
"Thỉnh tội nên có cái thái độ của thỉnh tội." giọng nói Tư Thương hung ác nham hiểm, lạnh giống như đè nén một tầng băng lạnh, "Dĩ hạ phạm thượng là tội gì, hẳn là không cần Bổn thống lĩnh nhắc nhở Lê đại nhân."
Lê Văn Trung mặt đột nhiên biến sắc, vốn dĩ muốn nói gì để chống đỡ tôn nghiêm bản thân là mệnh quan triều đình, nhưng mà khi đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo vô tình của Tư Thương, thoáng chốc sợ hãi lan tràn toàn thân, ông ta không tự giác mà lui ra phía sau từng bước, thanh âm mang theo sự sợ hãi rõ ràng "Mong.. Mong ti thống lĩnh chỉ rõ.."
"Quỳ ở đây đi, để công chúa điện hạ nhìn thấy thành ý thỉnh tội của ngươi." Bỏ lại những lời này, Tư Thương xoay người đi vào cửa lớn phủ công chúa.
Quản gia hơi hơi khom người, lập tức ở trước mặt Lê đại nhân đóng cửa lớn lại, hoàn toàn ngăn cách vợ chồng lê gia ở ngoài cửa.
Ám Các bốn vị hắc y ảnh vệ phân ra đứng 2 bên ngoài cửa lớn, ai cũng mang khí thế lạnh như băng, mang theo cái chỉ Ám Các có chính là hơi thở xơ xác tiêu điều làm cho người ta sợ.
Quỳ?
Lê Văn Trung biểu tình cứng ngắc, để ông - một cái mệnh quan triều đình quỳ gối ngoài cửa lớn phủ công chúa thỉnh tội?
Này.. Nếu để cho người ta biết, khuôn mặt này của ông còn để ở đâu?
"Lão gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Lê phu nhân thất kinh, "Tuyết Nhi sinh tử chưa biết, Hiên nhi cũng bị Ám Các giữ rồi, đây có gì mà tốt?"
Lê Văn Trung đóng nhắm mắt "Nếu không phải bà khuyến khích Hiên nhi đến phủ công chúa đòi người, sao nó sẽ.."
"Lão gia hiện tại trách ta có ích lợi gì?" Lê phu nhân gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, "Việc cấp bách là cứu Hiên nhi cùng Tuyết Nhi ra, người của Ám Các ai cũng lãnh khốc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, lỡ như.. lỡ như.."
Lê Văn Trung trầm mặc nhìn cửa lớn trước mắt khép kín, nghĩ đến lời Tư Thương mới vừa nói, lông mày cau lại.
Thái độ của thỉnh tội?
Tại sao Tư Thương lại đến phủ công chúa? Hắn và cửu công chúa là quan hệ gì?
Tuyết Nhi là Ám Các mang đi, Hiên nhi cũng bị Ám Các bắt.. Ý tứ này là, Tư Thương nghe theo Vân Tử Thù?
Sao có thể?
Hoàng Thượng sao có thể cho phép tình huống như vậy xảy ra?
Nhưng mà dưới hoàng quyền thay đổi khó lường, làm gì có chuyện gì là không có khả năng xảy ra cơ chứ?
Lê Văn Trung quay đầu nhìn về phía lê phu nhân "Bà đi Tiêu gia nói với Thục Tuyền một tiếng, bảo bà ấy đêm nay đem theo Tiêu Vân Hành lại đây thỉnh tội."
Tiêu phu nhân khuê danh Thục Tuyền.
Lê phu nhân biến sắc "Tiêu Vân Hành không phải bị thương rồi?"
"Bà hiểu cái gì?" Lê Văn Trung lạnh lùng quỏ trách bà một câu, "Chính là bởi vì bị thương, mới càng dễ dàng dùng khổ nhục kế."
Lê phu nhân nháy mắt hiểu được ý tứ của ông, lên tiếng, nhanh chóng quay đầu đi Tiêu gia.
Lê đại nhân nhìn cửa lớn đóng chặt, trong lòng khó xử, cuối cùng cũng ra quyết định, tiến lên gõ cửa.
Không ai đáp lại ông.
Lê đại nhân tiếp tục gõ cửa.
Không đánh một lúc, trình quản gia mở cửa, ngữ khí có chút không kiên nhẫn "Lê đại nhân lại làm sao vậy?"
"Quản gia, ta đến thỉnh tội, phiền ông cho ta vào một chút." Lê Văn Trung chỉ chỉ vào khu đất trống tiền viện, "Ta quỳ xuống thỉnh tội với công chúa, chỉ quỳ ở đây, cam đoan không dám ồn đến công chúa."
Vì Lê Hiên cùng Lê Tuyết, quỳ một chút có làm sao?
Nhưng quỳ gối ngoài cửa lớn khẳng định không được, lỡ như cửa phủ công chúa vẫn không mở, hắn quỳ đến chết cũng không ai biết.
Trình quản gia nhíu mày, không tình nguyện mở miệng "Vào đi."
"Đa tạ quản gia."
Lê đại nhân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi vào trong viện, cắn chặt răng vén bào liền quỳ xuống.
Trình quản gia sai người đóng cửa, nhìn thoáng qua Lê đại nhân, xoay người rời đi.
Trong Tê phượng điện, Vân Tử Thù đang đọc sách.
Cả ngày đi qua đi lại, màn đen sắc trời đã rơi xuống, Vân Tử Thù sai người đi chuẩn bị bữa tối, nhìn thấy Tư Thương đi vào trong viện, người đó một thân hắc y, ngay cả đêm tối cũng không thể che dấu khí thế của hắn.
Vân Tử Thù hoảng hốt sẽ cảm thấy, người này không nên là Thống lĩnh Ám Các, hắn so với nhóm hoàng tử hoàng tộc Vân thị của cũng có phong thái, cũng có can đảm khí phách, ngay cả dung mạo đều xuất sắc hơn nhiều so với những người kia.
Trong đầu không khỏi lại hiện lên hình ảnh hắn xông vào Tiêu gia, trên tay một thanh trường kiếm, nơi đi qua cơ hồ không có một ngọn cỏ, huyết sắc nhuộm dần mặt mày của hắn, như là đến từ địa ngục của tử thần..
"Công chúa điện hạ." Tư Thương đứng ở phía trước cửa sổ, cùng Vân Tử Thù bốn mắt nhìn nhau, "Tiêu Vân Hành bị phạt trượng năm mươi cái, ít nhất sẽ ở trên giường dưỡng một tháng."
Thương cân động cốt một trăm ngày.
Đình trượng của cung đình cũng không phải dễ chịu, cho dù cấm quân không dám ra tay đánh chết, Tiêu Vân Hành trước mắt cũng tuyệt đối không dễ chịu.
"Ngươi vất vả rồi." Vân Tử Thù nói, "Vào đây."
Tư Thương rời khỏi cửa sổ được chạm khắc, đi lên mười bậc, đi vào tẩm điện.
"Mới vừa rồi Lê Hiên đến mắng ta một chút." Vân Tử Thù cười nhạt, "Người Tiêu gia còn chưa chỉnh đốn xong, người Lê gia liền vội vàng tìm chết, bổn cung hai ngày này bận rộn rồi."
Tư Thương nhìn chằm chằm dung mạo của nàng "Điện hạ so với trước kia không giống như vậy."
"Ngươi hy vọng ta giống như lúc trước?"
Tư Thương trầm mặc một lát, chậm rãi lắc đầu "Như bây giờ rất tốt."
"Ta cũng hiểu được như bây giờ rất tốt." Vân Tử Thù thanh âm trầm tĩnh đạm mạc, sắc mặt sạch sẽ, "Không để ý tới thánh chỉ, không cần lễ giáo, không cần tuân theo tam tòng tứ đức, cũng không cần quản cái gì mà lời nói người đời.. Bổn cung vốn chính là đích công chúa danh chính ngôn thuận, cho dù mẫu hậu mất sớm, cũng không ai có thể thay đổi sự thật này."
Cho nên những người này muốn dùng quy củ ép cô, muốn cho cô nghĩ rằng bản thân không có chỗ dựa thì nhất định phải làm thiếp thấp kém, làm cho cô nghĩ rằng đã gả đi thì nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hết thảy đều phải thất vọng rồi.
Tư Thương không nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên mặt nàng, đáy mắt như là có vô vàn ánh sáng màu cuồn cuộn, nội tâm thu lại, giấu sâu bên trong, khiến cho người ta không thể nắm bắt.
"Phụ hoàng có khó dễ ngươi không?"
Tư Thương hoàn hồn, chậm rãi lắc đầu "Không có."
Vân Tử Thù ừ một tiếng "Nếu đã đến đây, thì theo ta cùng nhau dùng bữa tối đi, từ khi chuyển vào phủ công chúa, chúng ta liền không cùng nhau ăn cơm."
Tư Thương nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng nhưng mắt thường có thể thấy được dịu dàng "Phải"
Thị nữ đem đồ ăn từng hàng mang lên.
Tính cách của Vân Tử Thù không phải là thích lãng phí, mặc dù là công chúa, cô cũng chưa bao giờ thích phô trương, tối nay vì giữ Tư Thương ăn cơm, mới bảo người chuẩn bị ba mặn ba chay hai canh.
Bình thường cô ăn cơm, một món rau một món mặn cũng đủ.
Đáng tiếc một chút an ổn của bữa tối đối với cô mà nói giống như điều xa xỉ, hai người mới vừa ngồi xuống, bên ngoài liền vang lên một tiếng bẩm báo "Công chúa điện hạ, thái tử mang ngự y cùng cấm quân đến phủ công chúa rồi."