Phủ công chúa hai vị nhũ mẫu cùng quản gia khách khách khí khíđi ra nghênh đón, cũng phái người giúp đỡ thật cẩn thận Tiêu Vân Hành "Tiêu phu nhân mời trở về đi, Phò mã gia về sau do chúng ta hầu hạ, nhất định hầu hạ thật cẩn thận chu đáo."
Mấy thị nữ chủ động đi lấy hành lý của Tiêu Vân Hành.
Tiêu phu nhân nhíu mày "Ta đưa nó vào rồi đi."
"Không được." Nhâm nhũ mẫu khiêm tốn cười nói, "Công chúa điện hạ từng dặn dò, chỉ có Phò mã gia có thể đi vào, người không liên quan khác không được đi vào."
Tiêu phu nhân biểu tình tối tăm, trong lòng nén lửa giận "Vân Hành thương thế còn nặng, ta chỉ là tiễn nó vào trong cũng không được?"
"Không được." Nhũ mẫu thái độ kiên quyết, "Mong Tiêu phu nhân đừng làm khó dễ chúng ta, chúng ta cũng là nghe công chúa phân phó làm việc. Nếu Tiêu phu nhân cảm thấy không ổn, có thể đưa Tiêu công tử về."
Vào phủ công chúa chính là Phò mã, chưa tiến vào chính là Tiêu công tử, tự mình xem mà làm đi.
"Mẫu thân, con không sao." Tiêu Vân Hành đưa tay đỡ tường, đau tới nỗi mồ hôi lạnh tầng tầng thấm ra bên ngoài, áo trong thấm ướt một mảnh cũng không biết là máu hay là mồ hôi, "Ta tự mình đi vào."
Hai cái gã sai vặt tiến lên giúp đỡ Tiêu Vân Hành.
Tiêu phu nhân cắn chặt răng, lo lắng đủ đường "Vậy các người động tác nhẹ chút."
Nhâm nhũ mẫu xoay người rồi đi vào, "Đi theo ta đi."
Vì thế Tiêu Vân Hành do hai tên sai vặt dìu đỡ, tập tễnh mà thống khổ đi qua tiền viện, trung viện, nội viện, dọc theo hành lang thật dài gấp khúc đi đến sau hoa viên, xuyên qua hậu viện của hiên đình ở góc tây bắc mà đi tới thanh trần viện.
Cả đường đi, vết thương trên người bị mồ hôi thấm qua, đau làm Tiêu Vân Hành sắc mặt trắng bệch, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có. Bạn có biế𝙩 𝙩𝑟ang 𝙩𝑟𝓾yện ﹏ T𝑟𝑈𝙢T 𝑟𝓾yện.𝗏n ﹏
Đến khi trước mắt dần dần hẻo lánh, phong cảnh cũng hiu quạnh, Tiêu Vân Hành rốt cục đã nhận ra không đúng lắm.
"Các ngươi mang ta tới chỗ nào?" Tiêu Vân Hành lạnh lùng chất vấn, "Ta muốn gặp Vân Tử Thù."
"Phò mã gia vết thương trên người còn chưa khỏi, lúc này hẳn là nên nằm trên giường nghỉ ngơi trước." Nhâm nhũ mẫu cười nhạt nói, "Công chúa thương tình Phò mã gia, cho nên mới an bài cho Phò mã gia chỗ tiểu viện yên tĩnh không người quấy rầy này, Phò mã gia nên cảm tạ ân sủng của công chúa điện hạ."
Ân sủng?
Tiêu Vân Hành khóe môi mím chặt, trong lòng trong nháy mắt tức giận lan tràn, Vân Tử Thù cô rốt cuộc muốn làm gì?
Thực nghĩ rằng chuyển đến phủ công chúa của cô, về sau nhà do cô ta làm chủ? Còn ân sủng?
Rốt cuộc là ai ân sủng ai?
"Ta muốn gặp Vân Tử Thù." Hắn lạnh lùng nhìn Nhâm nhũ mẫu, "Bây giờ dẫn ta đi."
Nhâm nhũ mẫu cung kính trả lời "Công chúa điện hạ ra lệnh ta không dám cãi lời, mong Phò mã gia thứ tội."
Trán Tiêu Vân Hành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trên mặt trắng bêch, lúc này căn bản không có tinh lực cùng bà ta dong dài, nhưng nghĩ tới tình cảnh sau này, không thể không lạnh lùng hạ mệnh lệnh "Ngươi đi truyền lời của ta, nói ta muốn gặp Vân Tử Thù."
Nhâm nhũ mẫu rất muốn bảo hắn đừng bày ra bộ dạng của thiếu tướng quân, nơi này không phải phủ tướng quân, không phải nơi hắn ra vẻ ta đây.
Nhưng mà bà biết thân phận của mình, nghe vậy chỉ là càng cung kính nói "Công chúa điện hạ đang nghỉ ngơi, còn chưa dậy."
Tiêu Vân Hành nhíu nhíu mày "Ngủ tới canh giờ này còn chưa dậy?"
Liên quan gì tới ngươi?
Nhâm nhũ mẫu trong lòng oán thầm, ngoài miệng lại nói "Phò mã gia thương thế chưa lành, hay là lên giường nằm trước đi."
Tiêu Vân Hành lạnh lùng nhìn nhũ mẫu trước mắt này cùng với hai hộ vệ giúp đỡ hắn, đại khái đoán được giằng co với bọn cũng không có ý nghĩa gì, mặt âm u đi tới Thanh Trần Cư.
Trong điện Thê Phượng, Vân Tử Thù ngồi trước cửa sổ, "Tiêu Vân Hành tới rồi?"
"Vâng"
"Tìm thầy thuốc am hiểu trị ngoại thương, hai ngày này thương thế của hắn đừng chậm trễ trị liệu." Vân Tử Thù phân phó, "Chăm sóc tốt cơ thể hắn, bản cung còn báo đáp hắn thật tốt."
"Vâng"
"Điện hạ." Quản gia cầm một phần thiệp mời đi tới, khom mình hành lễ, "phủ trưởng công chúa Tấn trữ đưa tới một phần thiệp mời."
Vân Tử Thù đưa tay tiếp nhận thiệp mời, tỉ mỉ xem thiệp mời trong tay.
Lãnh Nguyệt nhíu mày "Trưởng công chúa Tấn trữ lúc này mời điện hạ qua làm gì?"
"Còn có thể làm gì?" Vân Tử Thù ảm đạm cười, "Con gái Tiêu gia gả cho con trai trưởng công chúa Tấn Trữ làm vợ, hiện giờ bọn họ đều là người một nhà, đương nhiên phải đứng ở lập trường Tiêu gia làm việc, mời ta qua, còn không phải là vì chuyện Tiêu gia?"
Lãnh Nguyệt mặc mặc "Vậy công chúa có đi không?"
"Đương nhiên là phải đi." Vân Tử Thù đem thiệp mời bỏ ở một bên, thong dong đưa chén trà lên nhấp một ngụm, "Bản cung cũng không thể cả đời ở trong phủ công chúa, thơi điểm nên đi ra ngoài thì đi, nên gặp ai thì gặp người đó."
Người bên ngoài cho cô mặt mũi, cô đương nhiên sẽ ban tôn trọng; nhưng nếu là có người muốn làm nhục cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không khách khí.
Ngồi Ở phía trước cửa sổ giây lát, Vân Tử Thù đứng dậy rồi đi ra ngoài "Đi Thanh Trần Cư xem."
"Vân Tử Thù vậy mà an bài ta ở nơi này?"
Tiêu Vân Hành không dám tin nhìn viện đơn sơ trước mắt, mặc dù không tính là rách nát, nhưng hẻo lánh hoang vắng thật sự, hoa hoa thảo thảo cảnh vật trang trí cái gì cũng đều không có, đi vào trong phòng, giường, bàn mấy thứ đơn giản đồ trang trí đều là đồ cũ, nhìn không có một chút nhân khí.
"Đệm chăn trên giường đã thay đổi một bộ sạch sẽ rồi." Nhâm nhũ mẫu làm hết phận sự bẩm, "Chén trà dụng cụ Phò mã dùng cũng đều là mới đưa tới tới, Phò mã gia trước mắt quan trọng nhất là dưỡng thương, công chúa điện hạ nói, viện ồn ào không có lợi cho tĩnh dưỡng, bọn hạ nhân đi đi ra ra khó tránh khỏi sẽ làm ồn đến ngài."
Tiêu Vân Hành cắn răng, sợ ồn đến hắn?
Vân Tử Thù căn bản là muốn ngược đãi hắn.
"Lập tức đổi viện cho ta." Hắn lạnh lùng mở miệng, "Nếu không ta lập tức rời khỏi nơi này."
"Tiêu thiếu tướng quân quả nhiên là đi đến đâu cũng không hết tự cao tự đại." Một giọng nữ từ từ vang lên, mang theo vài phần đùa cợt lạnh nhạt, "Tòa viện này không xứng với thân phận của ngươi?"
Tiêu Vân Hành cứng ngắc xoay người, nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của Vân Tử Thù, trong lòng lửa giận đột nhiên bốc lên.
Không gặp mấy ngày, vị trí của hai người hoàn toàn thay đổi, trên người hắn không có lúc nào là không bị dày vò, đau nhức làm cho Tiêu Vân Hành thù mới hận cũ cùng nhau toàn bộ nổi dậy, như là nhìn thấy kẻ thù vậy, Tiêu Vân Hành hận không thể sống mái với cô "Vân Tử Thù."
"Bản cung tới nơi này chỉ là muốn chính miệng nói cho ngươi, tòa viện này là nơi duy nhất sau này ngươi có thể hoạt động, ngươi đồng ý ở đương nhiên tốt, không ở thì ngủ ở trên mặt đất, tùy ngươi lựa chọn, bản cung sẽ không ép buộc ngươi." Vân Tử Thù cười nhạt, "Nhưng không cần thiết làm khó hạ nhân, ngươi biết tình cảnh tình cảnh trước mắt của ngươi, bản thân bị trọng thương cần người hầu hạ, lỡ may người trong phủ bản cung đều đắc tội, không ai hầu hạ ngươi, tiêu thiếu tướng quân chỉ sợ ngày tháng càng khó sống."
Nói xong câu đó, cô xoay người liền rời đi, tùy ý Tiêu Vân Hành hổn hển kêu gào tên của nàng, đến đầu cũng không quay lại.
Kiếp trước cô ở Tiêu gia cũng trải qua ngày tháng như vậy, bệnh nặng không người hầu hạ, ở trong viện đổ nát tự sinh tự diệt, hiện giờ chỉ là đem cái từng chịu trả lại cho Tiêu Vân Hành thôi.
Gấp cái gì?
Đây mới chỉ là bắt đầu.