• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Nghiêm xong xuôi công việc cũng là 7 giờ sáng ngày hôm sau, anh cũng không quay về nhà nữa mà tới công ty láy điện thoại.

- Anh tới rồi.- Đào Tư hớn hở, hôm nay cô ả tới từ sớm.

- Ừ! Đáp lại bằng thái độ vô cùng hời hợt.

- Hôm qua a không về nhà à, e thấy a vẫn mặc đồ hôm qua, anh có cần e về lấy đồ cho a k?

Nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng đồng ý để cô ả về lấy đồ cho mình vì Tần Minh đang bận đi giải quyết việc với Long ở nước khác, a nghĩ cô đã đi học nên trước đó anh đã dặn quản gia lấy sẵn đồ, anh k muốn ả vào phòng của 2 người sẽ khiến Kỳ hiểu lầm.


Nhấc điện thoại lên kiểm tra, k cuộc gọi nhỡ cũng k có tin nhắn, anh thầm mắng cô là vô tâm, tâm trạng của anh cũng chùn xuống k ít.

Hôm qua thức cả đêm, hôm nay cô k đi học mà xin nghỉ ở nhà, thấy quản gia lên lấy đồ cho a, cô nghĩ Tân Minh sẽ tới lấy nên bảo quản gia để cô cầm xuống, tiện cô cũng muốn hỏi Tần Minh xem hôm qua a thế nào.

Bước xuống nhà, k phải Minh mà là 1 người phụ nữ:

- Tôi đến lấy đồ cho a Nghiêm. Đồ của anh ấy bẩn rồi, a cần thay.- Mạnh Kỳ nhận ra giọng nói này chính là người trả lời cuộc điện thoại đêm qua, vẫn trấn tĩnh cô hỏi:

- Xin hỏi cô là ai? Tần Minh đâu?

- Tôi là ai không cần cô phải biết, một kẻ chỉ để làm ấm giường người khác mà cũng có tu cách hỏi tôi.

- Cô nên chú ý lời nói của mình.

- Tôi k cần phải chú ý với người ăn bám như cô, đưa đồ đây tôi phải mang tới cho a ấy.

Ả k nhẫn nai thêm mà giật túi đồ trên tay cô rồi ưỡn ngực đi ra khỏi cửa, ả dùng thái độ của 1 nàng công chúa mà nhìn kẻ bần hàn. Mạnh Kỳ trong mắt hiện lên 1 tầng sương mỏng cô muốn gặp anh ngay lúc này, muốn hỏi anh mọi chuyện là thế nào. A mới ngày trước còn nói yêu cô giờ lại xuất hiện việc thế này, trong cô đầy tâm ưu. Rút điện thoại nhắn 1 tin cho anh " A có đó không?" nhưng k nhận được hồi âm.

Mạnh Kỳ im lặng đi lên phòng, cô thay bộ quần áo sạch sẽ rồi tìm Thục Nhi. 2 người gặp nhau tại quán cà phê gần công ty anh vì Thục Nhi thời gian này cũng đang tích cực theo đuổi Bach Long nên cô gần như luôn quanh quẩn ở đây.

- Mình ở đây, tưởng hôm nay cậu đi học, sao lại mang theo 1 khuôn mặt ủ rũ mà ngồi đây thế này?

Mạnh Kỳ thở dài rồi ngồi xuống nói chuyện với Thục Nhi đầu đuôi.

- Tra nam, để mình dắt cậu tới công ty tìm anh ta.

- Mình k muốn tới công ty, lỡ như là hiểu lầm, a ấy sẽ nghĩ mình không biết điều, náo loạn.

- Cậu là người yêu tới công ty tìm người yêu mình có gì là sai. Đi mình dắt c đi thăm người yêu.

2 người vội đứng lên, Thục Nhi lôi cô ra khỏi chỗ ngồi tới trước công ty, nhưng sự việc đúng là ông trời trêu người. Tới cửa công ty, cô thấy anh đang đi từ cửa ra xe.

- Nghiêm...

Cô định gọi với ra nhưng ngay giây sau đó cô thấy người phụ nữ sáng nay đi ra từ cửa ôm chầm lấy tay anh thân mật. Con tim cô bất chợt như bị ai bóp nghẹt. Thục nhi cũng nhìn thấy, muốn đi sang túm lấy người đàn ông tra nam này. Nhưng Mạnh Kỳ giữ tay Thục Nhi lại, cô lắc đầu rồi lấy điện thoại gọi cho anh:

- Anh đang làm việc à?

- Ừ ~ có việc gì sao?

- E nhắn tin k thấy anh trả lời, a rất bận sao?

- Mấy hôm nay tôi bận, sẽ k có thời gian cho e, xong việc tôi sẽ về. Tôi cúp máy trước.- Thật tâm Tiêu Nghiêm chỉ phụng phịu vì nghĩ hôm qua anh đi cả đêm mà cô k nỡ nhắn tin gọi điện nên mới nói chuyện kiểu đó.

- Anh đang ở cùng ai à mà vội cúp máy vậy?

- E nói vậy là ý gì? E nghi ngời gì tôi?

- Không có gì, a làm việc đi.


Nói rồi cô cúp máy, 2 hàng nước mắt đã lăn dài trên gò má từ lúc nào.


- Đưa mình đi chỗ khác được k?


- Được, mình đưa cậu đi.


Tiêu Nghiêm thấy cô cúp máy trước tâm trạng càng k vui, anh vào xe rồi đi giải quyết công việc. Xong việc về a sẽ xử lý cô thỏ nhỏ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK