- Cô bé chân như nào lại để bị thương nặng thế này, nếu không giữ là sau thành tật đó. Người yêu đâu sao lại đi 1 mình thế này?- Bác sĩ ôn tồn hỏi.
- Dạ anh ấy bận.
Cô cảm thấy như trái tim bị bóp nghẹt bởi 2 chữ người yêu, anh và cô rốt cuộc vẫn không phải.
- ----------
Tiêu Nghiêm ngủ dậy thấy bên cạnh trống trải, đi tìm cô thì thấy người trong nhà nói cô đã ra khỏi nhà từ sớm cũng k ăn sáng. Lên phòng gọi cho cô thì điện thoại quên ở nhà, nhìn thấy trên màn hình là ảnh cô chụp trộm mình lúc ngủ, có 2 tin nhắn của Thục Anh " Hôm qua xin lỗi bỏ cậu lại với thầy Giang, hóa ra bạn tôi lại gặp được người quen cũ " " Chân cậu sao rồi, bác sĩ bảo cậu phải giữ k là trở nặng đấy ". Cô bị thương, sao lại bị, hôm qua do tức giận nên cũng không để ý, đọc tin nhắn a mới nhớ ra hôm qua cô cũng có kêu đau mà a nghĩ do mình quan hệ nên vậy.
- Chết tiệt! Hóa ra cô ấy nói thật.
Anh thấy hối hận vì dùng lời nói nặng nề với cô. Sáng nay a có 1 cuộc họp quan trọng với ba và những người trong bang, tối nay về a sẽ xin lỗi cô.
- Tần Minh sai người tìm xem Mạnh Kỳ đang ở đâu, tìm hiểu cho tôi tại sao cô ấy bị thương - Anh gọi Tần Minh.
Đầu dây bên kia đáp lại kèm theo tiếng của Hắc Long:
- Tôi đã rõ. - Tần Minh. - Ai da, thể lực là quỷ mà - Hắc Long.
Nói rồi Tàn Minh cúp máy luôn, Nghiêm tuy ngơ ngác nhưng cũng k để ý lắm, thay quần áo tới công ty.
- ---------
Mạnh Kỳ tới dự thi ở học viện Giang thị, cô cũng không nghĩ nhiều chỉ tập trung vào tương lai của mình. Sau này có bị bỏ rơi thì vẫn có thể tự kiếm sống, không thể phụ thuộc mãi vào anh. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, sáng thi lý thuyết chiều thi thực hành trưa cô cũng k về mà ăn ở căng tin của trường. 5h chiều bước ra khỏi học viện, cô gặp Giang Lộ, a niềm nở hỏi thăm cô
- Em thi thế nào?
- E làm ổn, a vừa đứng lớp xong à?
- Ừ, e rảnh k, có thời gian đi ăn với anh k?
- Cô ấy k rảnh - Tiếng Tiêu Nghiêm vòng lại từ xa. Anh làm xong việc, biết cô tới thi liền muốn tới đón tiện thể xin lỗi cô vì ngày hôm qua. Thế mà lại gặp nam nhân này lại dám rủ cô đi ăn riêng.
- Chào Tiêu tổng, tôi mời em gái mình đi ăn không biết ảnh hưởng gì tới anh?
- Tôi lại không biết Mạnh Kỳ họ Giang. - Anh kéo cô về phía mình, bị kéo mạnh chân cô đau điếng bất chợt kêu " A"
- Cô ấy đang bị thương, a k thể nhẹ nhàng sao. Tiêu tổng là gì với Mạnh Kỳ vậy?
- Tôi là gì k đến lượt anh tham gia, đừng để tôi k vui Giang gia cũng k có lợi đâu.- Nghiêm đe dọa
Cô nghe thấy đó, biết anh không bao giờ nói đùa, với thế lực của anh thì nhất định sẽ gây khó dễ cho Giang Lộ.
- Em k sao đâu, để lần khác, hôm nay e cũng hơi mệt.
Cô xoay người đi cà nhắc ra xe, Tiêu Nghiêm quay người bế nhấc bổng cô nhẹ nhàng đặt vào ghế phụ lái rồi quay lại đáp cho Giang Lộ 1 câu cảnh cáo:
- Người của tôi Giang Lộ anh tốt nhất đừng động vào.
- -------
Trên xe, cô lười phải đôi co với người đàn ông này, im lặng nhìn ra cưa sổ.
- Chân vì sao bị thương? Tại sao k nói cho tôi?
- Tôi nói anh cũng có nghe? Dù gì cũng chỉ là 1 món đồ chơi, anh an tâm tôi vẫn phục vụ được anh.
- Em đừng làm tôi tức giận.
Cô im lặng về tới biệt thự. Cô k ăn gì mà lên thằng phòng tắm nhanh rồi nằm trên giường lười biếng. Ngày hôm nay thật mệt với cô, chân đau và người cũng mệt.
- Em k ăn, ngồi dậy.
- Tôi k muốn ăn, nếu k có gì thì tôi muốn ngủ.
- Dậy tôi có chuyện.
Thở dài ngồi dậy, cô kéo chiếc váy ngủ của mình lên nằm lên giường sẵn tư thế.
- E làm vậy là có ý gì?
- Không phải anh muốn tôi thực hiện nhiệm vụ sao?
Lấy chăn quấn quanh người cô, đỡ cô ngồi dạy. Anh nâng châm cô lên nhìn thấy cổ chân sưng to đang được bó chặt dưới lớp băng, a đau lòng nhíu mày.
- Xin lối e, tôi không phải cố ý làm e đau. Sau này sẽ k thế.