Tống Hiển vội bỏ tay ra khỏi gương mặt cô, anh lắc nhẹ đầu cố trấn tĩnh bản thân. Nhưng mùi hương quyến rũ như đang dẫn lối mời gợi cứ liên tục len lỏi vào khứu giác anh, sức hấp dẫn này...chẳng thể chối từ.
Anh chống tay xuống giường, không thể nhịn được mà đặt lên môi cô một nụ hôn.
Thất Giai đang say giấc nên nào hay biết gì, nụ hôn thoáng qua thật nhẹ nên cô không bị đánh thức.
Nhưng cái chạm nhẹ nhàng phớt qua không thể khiến anh thấy đủ. Người đàn ông hư hỏng này tiếp tục tận hưởng đôi môi ngọt ngào của cô, nhưng lần này lại cuồng nhiệt hơn gấp bội.
Rõ ràng ban đầu anh chỉ muốn hôn nhẹ lên môi cô, nhưng chẳng rõ vì sao lại không thể cưỡng lại được. Tống Hiên say sưa trong sự si mê mà mút lấy hai cánh môi hồng hào, mơn trớn trên làn môi căng mọng khó cưỡng.
Sự tiếp xúc mỗi lúc càng mạnh mẽ khiến cô thức giấc. Thất Giai nhíu mày, đôi mắt to tròn hé mở, cô hoảng hốt khi thấy Tống Hiển đang không ngừng chiếm lấy môi cô.
Người đàn ông này điên rồi sao? Cô đưa tay đánh vào ngực anh, cố đẩy anh ra, sự phản ứng của cô khiến anh dừng hành động, cả hai mắt đối mắt ở khoảng cách rất gần:
- Giang Tống Hiển, anh điên rồi à?
Lần này cô không thể nhỏ nhẹ với anh được nữa, ranh giới tự tôn của cô như thể đang bị anh chà đạp.
Trước thái độ gay gắt của cô, anh bình thản đến lạ:
- Phải, tôi điên rồi.
Cô vừa định ngồi dậy thì anh đã lập tức ghì chặt hai tay cô xuống giường.
Anh khiến cô thấy sợ, những ngày qua cô đã cố gắng quên dần sự cố xảy ra giữa cả hai, chỉ muốn bình yên tiếp tục công việc, nhưng bây giờ anh lại như vậy.
- Mau bỏ tôi ra!
Thất Giai cô vặn vẹo cổ tay, nhưng sức của cô không đủ để chống cự lại người đàn ông này.
Nghĩ cũng đúng, làm gì có chuyện trai đơn gái chiếc ở cùng phòng đơn thuần trong sạch. E rằng lúc này cô đã trở thành mỡ sa miệng mèo.
- Anh muốn gì chứ?
Giọng nói của cô tức giận, ánh mắt khó chịu nhìn người đàn ông đang khoá chặt cô trên giường.
Giang Tống Hiển vẫn trưng ra vẻ bình thản, anh không chút hấp tấp, ngược lại rất từ tốn đáp lời:
- Mùi hương của cô, tôi muốn cô.
Cô mất vài giây để định hình rõ chuyện đang diễn ra:
- Anh đang nói cái quái gì vậy?
Câu hỏi vừa dứt, anh đã đáp lời cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt, trêu đùa hai cánh hoa, liên tục mút lấy, mặc cô cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay to lớn đang siết chặt.
Nụ hôn kéo dài hơn một phút, đến khi cô sắp ngạt thở anh mới buông tha, Thất Giai liền thở gấp, thật sự không lường trước được hành động của Giang Tống Hiển.
Anh nói khi cô đã ngủ sẽ về phòng, nhưng rốt cuộc anh đã làm chuyện gì đây chứ?
Cô bị sốt mệt lã người, anh sỗ sàng đi vào phòng cô, thể hiện quan tâm chăm sóc bằng cử chỉ ôn nhu nhẹ nhàng rồi giờ lại đè cô ra cưỡng hôn, anh đang giúp cô hạ sốt bằng cách này sao? Thật hết nói nổi.
Bàn tay thon dài nghịch ngợm buông thả dây áo của cô, Thất Giai vội đưa tay ngăn lại. Anh ngồi thẳng lưng, đưa một tay nới lỏng cavat rồi tháo hẳn ra.
Anh tóm lấy hai tay cô trên đỉnh đầu, cô hốt hoảng ra sức vùng vẫy:
- Anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra.
Tống Hiển im lặng không nói gì, anh dùng cavat trói chặt hai cổ tay cô, giữ yên vị trí trên đỉnh đầu, dẫu cô đang không ngừng chửi rủa anh khi nhận ra nguy hiểm từ người đàn ông này.
- Giang Tống Hiển, anh là đồ xấu xa, anh điên rồi, dừng lại đi!
Đến lúc này thì những lời cô nói chẳng còn tác dụng để ngăn cản được anh. Tống Hiển khẽ cúi người, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô. Từng cử chỉ dịu dàng chiếm đoạt nhưng khiến cô cảm thấy vừa sợ vừa hoang mang tột cùng.
Bàn tay to lớn chạm vào nơi nhấp nhô, động tác chuyển động xoa nắn, cô vẫn tiếp tục cất lời cầu xin chuyện đang diễn ra có thể chấm dứt:
- Làm ơn dừng lại đi, tôi xin anh...
Nhưng câu trả lời của anh chỉ có một, đó là sự chiếm đoạt.
Anh tách hai chân đang cố khép chặt vào nhau, dù cô gồng mình cũng chỉ nhận lại sự vô ích. Chiếc đầm dần được vén lên cao, vùng đất cấm đang được che đậy phía sau tấm vải mỏng.
Cổ áo kéo xuống phía dưới chân đồi, mắc kẹt lại bởi sự căng tràn của nơi đầy đặn đến bức thở. Bra áo không dây bị cởi bỏ, cô tức giận nhìn anh, chưa kịp cất lời mắng nhiếc thì đã bị cưỡng hôn.
Tận hưởng dư vị ngọt ngào, chiếc lưỡi luồn lách trong khoang miệng đối phương mà khám phá. Đôi môi tinh nghịch lướt trên da thịt mơn mởn, đến ngọn đồi nhô cao, nơi có hai viên ngọc trai hồng hào nóng hỏng. Anh nhẹ lấy chúng, cô chợt rùng mình vì cảm giác nhột khó tả, dù không muốn như đôi môi nhỏ nhắn vẫn phát ra những thanh âm kích thích khó tả.