• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vội nắm lấy tay cô giữ lại, không để cô trêu đùa gương mặt nam thần của mình thêm nữa.

- Cô đang muốn thử sự kiềm chế của tôi à?

Thất Giai cười khúc khích như đứa trẻ, ánh mắt có chút mơ màng nhìn anh.

- Kiềm chế...sao phải kiềm chế?

Anh trấn tĩnh bản thân, vội tháo tay cô khỏi cavat rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Vừa bước ra bên ngoài, anh đưa mắt nhìn lướt xuống phía dưới hạ thân rồi lắc lắc đầu:

- Xém chút nữa thì tiêu rồi.


Tống Hiển trở về phòng, anh tắm rửa thay quần áo. Vừa định đi ngủ lại nghĩ đến cô, muốn xem tình hình của cô thế nào.

Quả thật linh cảm của anh chẳng sai khi vừa bước đến gần phòng, anh đã hoang mang vì thấy cửa mở toang.

Đi vào bên trong, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, tìm cả bên trong phòng tắm vẫn không thấy cô đâu cả.

Tống Hiểu còn nghĩ cô thuộc tuýp người khi say sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng xem ra anh đã lầm to rồi.

Bây giờ anh thấy mình như bảo mẫu đang trông trẻ thế này, phải đi khắp nhà tìm cô. Theo dự đoán, anh bước xuống khu vực phòng ăn, thật sự nhìn thấy cô đang lục tủ lạnh.

Thất Giai có chút giật mình khi anh kéo tay cô lại gần anh. Tống Hiển chưa kịp cất lời thì cô đã giơ lon bia mình tìm được ra trước mắt anh.

- Bia này...cạn...nào...uống thôi.

Anh khẽ nhíu mày, vội lấy lại lon bia trên tay cô. Thất Giai liền nhăn mặt, cô giơ tay muốn đòi lại.

Nào ngờ cô phá thế này, còn lục tung tủ lạnh tìm bia rượu.

- Trả cho tôi...trả đây.

Anh nhìn cô rồi nghiêm giọng:

- Cô không được uống. Mau về phòng ngủ đi.

Anh cất lon bia, không chần chừ liền bế cô, nhưng chưa kịp bước đi thì Thất Giai đã vùng vẫy tứ tung. Tống Hiển có chút bực mình, đành đặt cô ngồi trên bàn ăn, anh nhìn thẳng vào mắt cô:

- Cô muốn quậy đến khi nào?

Một bên vai áo của cô vô tình buông xuống, chiếc đầm hai dây vốn dĩ đã rất quyến rũ, bây giờ còn khiêu gợi thế này thì sao anh chịu nỗi đây. Tình huống này...sao lại hớ hênh đúng lúc như vậy, ông trời đang thử thách anh đây mà.

Ánh mắt cô long lanh, môi nhỏ khẽ cất lời:

- Nóng...sao ở đây nóng vậy chứ?

Lại lần nữa cô khiến anh phải bật ngay chế độ kiềm chế khẩn cấp. Tống Hiển đưa tay chạm vào dây áo cô, cốt ý anh muốn giúp cô kéo lên.

Nhưng gương mặt kiều diễm khiến anh xao xuyến. Mùi hương quyến rũ từ cơ thể cô như đang quấn lấy anh, đầu óc anh đang vì cô mà trở nên mụ mị.

Không thể nhịn được thêm, anh chợt chiếm lấy môi cô, điên cuồng nút lấy hai cánh môi mềm mại. Cô không đủ tỉnh táo để nhận định rõ chuyện đang xảy ra với mình, hoàn toàn nghe theo phản ứng của cơ thể mà phối hợp cùng anh.

Nụ hôn dây dưa vẫn chưa kịp dứt thì tay anh đã ngang nhiên tách hai chân của cô rồi đứng vào giữa.

Rõ ràng lúc nãy còn muốn giúp cô kéo dây áo lên, vậy mà bây giờ anh lại buông hẳn hai bên dây áo của cô tuột khỏi vai.

Bàn tay hư hỏng nào chịu yên phận, liên tục xoa nắn hai ngọn đồi căng tràn. Môi anh lả lướt di chuyển trơn tru xuống xương quai xanh sắc nét.

Chiếc đầm bị vén dần lên cao, cảm xúc trong anh lẫn lộn, nhưng giờ đây sự thân mật thể xác đã cuốn anh vào vòng xoáy dục vọng khó bề thoát khỏi.

Giữa hai đôi gò bồng đảo, khe nhỏ quyến rũ, gợi cảm như đang gọi mời. Hai ngọn đồi tròn đầy lộ rõ ra trước mắt anh, lúc này sự day dưa chờ đợi là thứ khiến người trong cuộc bứt rứt đến muốn phát điên lên.

Chỉ trong thoáng chốc, chiếc bra che chắn nơi nữ tính bốc lửa kia đã cởi bỏ, anh thẳng tay vứt mạnh xuống sàn chẳng chút chần chừ.

Ngắm nhìn hai viên hồng ngọc trên đỉnh đồi khiến cơ thể anh dâng lên cảm giác thèm khát.

Môi mềm chạm vào viên hồng ngọc nho nhỏ, cô khẽ rùng mình vì sự nhồn nhột khích thích đến khó tả.

Hành động của anh mỗi lúc càng thêm dữ dội, lần lượt mút lấy hai nụ hoa. Sự tác động đã rèn dũa chúng trở nên cứng cáp nhô cao.

Anh hơi nghiêng đầu, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi xinh đẹp, phía dưới bàn tay vẫn hành động không ngơi nghỉ, rũ bỏ mảnh vải ch chắn vùng đất huyền bí mơn mởn.

Từ lúc nào chiến mã đã đứng xổng hai chân, khí thế dư thừa chỉ còn chờ đợi ra trận.

Giải phóng vật to lớn, anh khiêu khích di chuyển đoàn tàu sục sôi năng lượng bên ngoài hang nhỏ. Mỗi lần lên xuống lại khiến cô thốt ra vài thanh âm nóng bỏng như đang khuấy động thêm bầu không khí đầy mị hoặc.

Hai viên hồng ngọc trên ngon đồi đang khẽ đung đưa thật quá đỗi gọi mời, anh mút lấy chúng như đang thưởng thức kẹo ngọt khó cưỡng.

Nhân cơ hội đưa đoàn tàu một phát tiến thẳng vào bên trong. Nơi chật chội được khai phá, co thắt mỗi lúc càng dữ dội.

Cô khẽ nhíu mày, cảm giác xé toạt bên dưới khiến cô dần tê buốt đến cả sống lưng.

Dòng chất lỏng màu đỏ ứa ra ngoài, sự trong trắng mà cô gìn giữ...cứ như vậy mà rơi vào tay anh.


Bất giác cô thốt lên, lời nói đứt quãng trong sự hỗn loạn của tâm trí lẫn thể xác:


- Đau...đau...quá...


Biểu cảm của cô thế này lại càng thêm phần đáng yêu trong mắt anh. Tống Hiển hôn nhẹ lên má cô, bên dưới vẫn không ngừng vận động, hương thơm nồng nàn quyến rũ từ người con gái này, thật là quá đỗi mê hoặc.


- Ngoan, một lát nữa sẽ hết đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK