Cảm nhận được người ở bên dưới cánh tay áo của mình đang khẽ cựa quậy, Phó Quan Thượng liền cúi đầu xuống, giọng nói trầm khàn hết mức ôn nhu.
“Tỉnh rồi sao?”
“Thượng Tử...”
Trong khi cô còn đang mơ màng tỉnh lại, bất chợt từ đằng xa vọng tới tiếng hét lên ôi ối của lũ bất hảo kia.
“Đồng chí cảnh sát ơi! Chúng tôi mới là nạn nhân! Anh nhìn này, khắp người đều chi chít vết thương. Đại ca của tôi còn bị đánh đến hai chân run rảy, sắp không đứng vững nổi nữa kìa! Phải không? Phải không?”
Người đang thét lên inh ỏi ấy là một trong số những tên bất tỉnh đầu tiên nên đương nhiên tên đó không biết được những sự việc xảy ra sau đó biến ảo diệu kì như thế nào, vội huých huých khuỷu tay vào tên đồng bọn bên cạnh mà hắn ta chẳng có phản ứng gì cả, mặt mũi cứ tái mét cả đi.
Không chỉ riêng tên đó đâu mà còn có cả vài người khác nữa. Hắn ta vò đầu bứt tai. Bọn chúng bị làm sao hết thế nhể?
Tên đầu xỏ bị còng hai tay ngồi ở trên ghế sô pha đối diện với một người cảnh sát, chậm rãi rít một hơi thuốc lá rồi nhả ra, liếc mắt về phía của Nhiếp Mạch Khanh đang được Phó Quan Thượng bảo vệ, ăn mặc kín mít.
“Là nó.”
“Đúng đúng! Thấy chưa? Đại ca của bọn em đã nói như vậy rồi đó. Nó mới chính là kẻ bắt nạt thực sự!...”
“Nó là một con quái vật.”
“Hả???”
Tên đàn em kia và tất cả những nhân viên cảnh sát đều ngờ nghệch ngoái đầu nhìn hết về phía tên đại ca kia, thấy hắn chỉ vào Nhiếp Mạch Khanh đang sợ sệt nép vào người của Phó Quan Thượng.
“Nó có khả năng điều khiển nước. Nó là quái vật đấy.”
Vị cảnh sát kia nhìn chằm chằm vào tên đại ca đang ngồi gác chân lên bàn, nhàn nhã hút thuốc lá kia mà chỉ biết trề môi ra.
Có phải là bị đánh đến sưng não rồi hay không?
“Ông nói cái gì vậy? Làm gì mà có ai điều khiển được nước chứ? Người chứ có phải là ma đâu?” Phó Quan Thượng siết chặt lấy hai vai của Nhiếp Mạch Khanh, hai đầu chân mày nhíu chặt vào nhau.
“Thì tao nói nó là người à?”
“Đương nhiên là người rồi chứ chả lẽ là ma?”
“Mày...”
Thấy tên đầu để mullet kia đang định đứng lên để tẩn cho Phó Quan Thượng một trận, một người cảnh sát trẻ đứng gần đấy đã hớt hải ngăn hắn ta lại.
“Tao không nói đùa đâu! Mấy người thử lật mũ của nó lên đi! Mắt của nó có màu lam nhạt đấy!”
Một vị cảnh sát lớn tuổi khác từ bên ngoài văn phòng đi vào bên trong, vừa nãy ông ta mới giải quyết vụ việc có một đám học sinh trường trung học nam cá biệt xong nên hiện tại đã mệt bở hơi tai, muốn nghỉ ngơi một tí nhưng ở bên trong đây ồn ào chẳng khác gì bên ngoài nên cáu kỉnh đập đống hồ sơ xuống dưới bàn.
“Làm ầm cái gì vậy? Ngồi xuống! Cái tên hống hách dính liền mấy bản án tiền sự nhà anh đang ồn ào cáo gì thế? Nhìn xem, con gái nhà người ta đã bị anh làm cho sợ rồi kìa!”
“Con gái cái gì mà con gái? Đánh người ta không chớp mắt rồi sử dụng phép thuật gì gì đó suýt giết chết tôi luôn. Cái gì mà con gái...”
Hắn vùng ra khỏi sự khống chế của người cảnh sát kia, định xắn ống tay áo để làm cho ra nhẽ vấn đề thì bất chợt, từ trong không gian vang lên những tiếng khóc thút thít.
“Hu hu hu!”
Tất cả mọi người đang có mặt ở trong đây đều há hốc nhìn Nhiếp Mạch Khanh đang vùi mặt mình vào hai lòng bàn tay, đôi vai gầy run rẩy yếu ớt.
Những vị cảnh sát kia đã gấp đến nháo nhào cả lên, tức giận đạp cho tên đại ca kia một cú vào mông.
“Thấy chưa! Cái tên khốn chết bầm này!... Nào nào, đừng khóc. Có bọn chú ở đây rồi thì không ai dám làm hại đến cháu đâu. Đừng sợ nhé.”
Lúc nói với hắn thì nhăn mặt tức tối nhưng khi quay về phía cô ngồi thì hạ giọng xuống dịu dàng, khác bọt một trăm tám mươi độ luôn.
Tên đại ca kia há hốc nhìn cô ôm mặt mà khóc, nhưng khi thấy hắn ta bị lôi đi kí vào đơn thì he hé mặt mình ra mà nhếch mép lên cười khoái trá.
Giả dối! Tất cả đều là giả dối hết! Mấy người đã bị con nhỏ đó lừa rồi! Khóc ở đâu ra?
Phó Quan Thượng ngồi ở bên cạnh cô nên chứng kiến được tất cả. Chỉ có thể bặm môi rồi kéo Nhiếp Mạch Khanh ngả vào trong lòng mình.
“Cười lộ liễu thế?”
“Úi!”
Nhiếp Mạch Khanh giật mình, vội che kín mặt mình lại rồi nức nở khóc tiếp.
Tài năng... Một diễn viên trẻ đầy triển vọng... Nhập vai linh hoạt như thần!
Tên đại ca: Tài năng cái rắm! Nó là một con sói!