• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi xưa lúc còn ở trong trấn, danh xưng “Chị Khanh” cũng không phải là câu gọi thuận miệng của mấy đứa học sinh trường cũ của cô đâu.

Nhiếp Mạch Khanh rất giỏi đánh đấm, vì thường xuyên gặp phải mấy đứa học sinh xấu ở lớp hoặc trường khác hạnh họe nên việc cô cúp tiết, đến muộn hoặc về muộn xảy ra đều như vắt tranh vậy.

Số lần người ta thấy cô có mấy vết thương lặt vặt ở trên người cũng nhiều, đôi khi, vết thương cũ chưa lành đã bị chồng thêm gấp đôi những vết thương mới. Nhưng tuyệt đối, kết quả phân định thắng bại luôn chỉ có một.

Đó là thắng. Thắng lợi toàn phần.

“Ôi ôi ôi ôi!...”

Vạn Minh đứng ở trong một góc của văn phòng không ngừng gào hét hoan hô khi nhìn thấy từng tên thuộc thành phần bất hảo ở trong thành phố này bị ném đi như ném rác.

Chúng nghiến răng nghiến lợi xông lên để đánh cô, nhưng còn cô thì ngược lại, nhẹ tênh đưa tay ra gõ đầu từng tên một không trượt phát nào.

Trận chưa đánh hết đã rõ rành rành kết quả, thắng lợi chỉ nghiêng hoàn toàn về phía của Nhiếp Mạch Khanh, nhưng đó là chưa đến khi lũ người kia chơi xấu.

“Này, con ranh kia!”

Bỗng từ đằng sau có một kẻ nhào đến rồi ôm chặt lấy người cô không cho cô di chuyển, một tên khác nữa thì nhổ ra một ngụm máu rồi đi tới, đánh thật mạnh vào mặt của cô.

Vạn Minh hét lên một tiếng rồi vội vàng lao đến đẩy ngã tên khốn đang định đánh cô thêm một lần nữa đó nhưng không thể, ngược lại còn bị xách đầu lên.

Trong số những kẻ vừa bị cô cho ăn hành đang nằm la liệt trên đất, có mấy tên vẫn còn tỉnh lại được, đứng vây quanh hai người bọn họ.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

“Nhiếp, Mạch, Khanh!!!”

Đột ngột từ bên ngoài cửa phát ra một tiếng gọi rất lớn, tất cả mọi người ở bên trong văn phòng đều hả lên một tiếng rồi quay hết đầu nhìn ra bên ngoài.

Kẻ đang khống chế lấy Nhiếp Mạch Khanh cũng ngờ nghệch mà ngoái đầu nhìn ra, nhưng đầu óc còn chưa suy nghĩ được gì thì đã thấy nguyên một cái cặp đeo chéo ném bốp phát vào mặt mình rồi.

Nếu như chỉ là túi không thôi thì chẳng sao cả, nhưng vấn đề ở chỗ là ở trong đây còn đựng thêm ba cục gạch xây nhà!

Phó Quan Thượng thở dốc đứng ở cửa, lần theo GPS từ điện thoại của Nhiếp Mạch Khanh mà đến.

Cô bỗng dưng biến mất mãi mà vẫn chẳng thấy về nên anh đã lo lắng đi tìm cô, khi biết cô đang ở trong văn phòng của một lũ bất hảo, anh tiện tay nhét ba cục gạch nhặt được ở công trường gần đó rồi vác tới đây luôn.

Tên bị nguyên cả một “quả tạ tự chế” kia ném vào mặt đã xin phép được tử nạn sớm, nằm bất tỉnh nhân sự ở dưới sàn nhà, còn mấy tên còn lại thấy quái vật Nhiếp Mạch Khanh đã lại một lần nữa được phóng thích, không những vậy sát ý ở trong ánh mắt còn nồng đậm hơn cả ban nãy thì liền quay qua nhìn nhau rồi đồng loạt nằm hết xuống dưới đất, ngất xỉu luôn.

“Mạch Khanh! Cái con mẹ nhà cậu!” Phó Quan Thượng thở dốc, vì chạy quá nhanh mà quần áo ở trên người anh xộc xệch cả đi, mồ hôi nhễ nhại chảy đầy ở trên trán.

Anh lảo đảo đi tới chỗ cô, hai hàm răng trắng muốt nghiến chặt vào nhau.

“Đến bao giờ thì cậu mới có thể khiến cho người khác bớt lo lắng đây hả?!”

“Ặc! Tớ xin lỗi... Thượng Tử! Đằng sau!”

Nhiếp Mạch Khanh kinh hoảng hét lên. Tên đầu xỏ vừa nãy đã bị cô đập cho bay người không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, hắn với lấy cây gậy đánh bóng chày được dựng ở gần đó rồi vùng lên, phanh mạnh vào đầu của Phó Quan Thượng.

Mọi thứ bất chợt như tua chậm lại ở trong tầm mắt. Nhìn thấy cây gậy ấy sắp chạm đến đầu của anh rồi, Nhiếp Mạch Khanh theo bản năng giơ ngón tay về phía hắn, miệng thét lớn.

“Tránh xa Thượng Tử ra!”

Bất chợt, cái bình nước được đặt ở trên giá trong một góc của căn phòng và những chai rượu chúng đang để trên bàn rung lắc lên dữ dội.

Tất cả những ai đang có mặt ở trong văn phòng đều há hốc trước hiện tượng lạ ấy, nhìn những bình chai ấy càng lúc càng run rẩy kịch liệt, rồi vỡ tung ra!

Đống nước ấy đáng lẽ ra phải rơi hẳn xuống nền nhà, nhưng không, chúng lơ lửng ở trên không trung rồi biến hóa thành một ngọn sóng lớn, ầm ầm xô đến hất tung kẻ đầu xỏ kia ra khỏi văn phòng.

Phó Quan Thượng ôm đầu, mãi một lúc lâu sau anh mới có thể hoàn hồn lại mà đưa mắt nhìn lên, thấy Nhiếp Mạch Khanh đang ngơ ngác nhìn hai cánh tay của mình đang dần chuyển sang màu xanh lam, mái tóc hóa thành những sợi thủy tinh trong suốt, còn đôi mắt thì ánh lên một màu xanh dương huyền ảo.

“Quái... Quái vật!!!”

Một kẻ từ dưới đất bật dậy, cầm lấy chiếc ghế định phanh thẳng vào đầu của cô.


Nhiếp Mạch Khanh giật mình quay đầu lại, vội đưa tay ra để chống đỡ.


Số nước đang nằm tràn lan ở dưới sàn nhà lại một lần nữa “sống dậy”, đánh mạnh tên khốn đó bay văng ra khỏi cửa sổ.


Những chuyện này... là sao?


Cô có khả năng điều khiển nước?


Chuyện quái quỷ... gì vậy?


Nhiếp Mạch Khanh thở dốc, cảm thấy từ một bên cánh mũi mình đang nhỏ xuống tí tách những giọt chất lỏng nóng hổi tanh nồng, ngay mấy giây sau đó, tầm mắt cô đột nhiên tồi sầm hẳn lại.


Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức và ngã xuống dưới sàn nhà, cô chỉ nghe thấy duy nhất tiếng gọi đầy hốt hoảng của anh và tiếng còi xe inh ỏi của cảnh sát kéo tới, bao vây lấy văn phòng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK