"Ôi má! Không để ý tới nữ phụ là Kiều Xảo đó nha!" Tống Hân Lộ cũng đã nhìn thấy Kiều Xảo. Lúc này, cô ấy đã đi về phía Thẩm Dịch, chắc chắn là muốn chạy qua chào hỏi đạo diễn Thẩm và phó đạo diễn.
Giang Noãn Chanh nhìn biểu tình của Tống Hân Lộ, nhíu mày hỏi: "Sao thế? Cậu và Kiều Xảo có chuyện gì à?"
"Bạn yêu ơi, với thân phận địa vị của bây giờ làm sao có thể quen được Kiều Xảo chứ! Cậu không biết à? Trong giới đồn rằng, Kiều Xảo và Hàn Thiên Nhã có thâm thù đại hận, mối thù không đội trời chung. Bây giờ hay rồi, lần này còn hai cùng diễn một bộ phim, một người chính một người phụ, chắc chắn có rất nhiều kịch hay đó!" Cụ thể thâm thù đại hận đó là gì, Tống Hân Lộ cũng không biết rõ, chỉ nghe mọi người đồn đại là như vậy.
Giang Noãn Chanh bất giác nhìn sang Kiều Xảo. Cô ấy đứng bên cạnh Hàn Thiên Nhã, không biết bọn họ đang nói chuyện gì mà cười rất vui vẻ. Hàn Thiên Nhã cũng bật cười, nhìn quan hệ có vẻ không giống như những lời Tống Hân Lộ đã nói. Nhưng dẫu sao bọn họ cũng là diễn viên chuyên nghiệp, việc che giấu được tâm tư thật sự của mình quá dễ dàng.
Giang Noãn Chanh cũng không rảnh quan tâm đến chuyện của người khác. Nhìn thấy một Kiều Xảo ung dung tự tại, cô cũng muốn trở thành một người giống như cô ấy. Giang Noãn Chanh nói với Tống Hân Lộ: "Đi thôi, chúng mình đi thử vai diễn thôi!"
Tống Hân Lộ nhìn dáng vẻ khác thường của bạn mình, ánh mắt nhìn Giang Noãn Chanh đầy nghi ngờ: "Cậu chắc là sẽ không xảy ra tình huống đang đi giữa đường thì bỏ chạy chứ?"
Giang Noãn Chanh hất mặt đầy tự tin: "Cứ là tin tưởng vào mình đi."
[... ]
Kết thúc buổi thử vai, Giang Noãn Chanh và Tống Hân Lộ thành công lấy được hai vai diễn quần chúng. Tống Hân Lộ vì chuyện này rất vui vẻ, còn nói sẽ đãi Giang Noãn Chanh một chầu lớn. Thế là hai người ăn chơi suốt đêm, đến khi định đi nghỉ thì nhận được thông báo từ đoàn làm phim là ngày mai là ngày khởi quay.
Vốn dĩ lịch quay đã lùi lại một tuần nên Tống Hân Lộ mới kéo theo Giang Noãn Chanh phóng túng một lần. Sáng sớm, Giang Noãn Chanh và Tống Hân Lộ đã chật vật làm đủ mọi cách để tỉnh rượu, cũng may đến đoàn làm phim không bị muộn.
Tống Hân Lộ không giống như Giang Noãn Chanh, không thể thức đêm nên vừa đặt chân đến đoàn làm phim đã tìm một nơi yên tĩnh để ngủ. Giang Noãn Chanh nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ấy cũng không biết nói thế này, đành nhắc Tống Hân Lộ có ngủ thì để ý điện thoại, có gì Giang Noãn Chanh còn có thể gọi cho cô ấy.
Hôm nay là ngày diễn đầu tiên của bộ phim, cảnh đầu đạo diễn Thẩm muốn quay cảnh của nữ chính trước, gọi là lấy khí thế trước cho tất cả diễn viên. Mọi người ai nấy đều nóng lòng muốn xem Hàn Thiên Nhã biểu hiện, chỉ riêng Giang Noãn Chanh là không như vậy. Cô tiện tay nhặt được một cuốn kịch bản, đem ra chỗ mát ngồi hóng gió. Tuy rằng vai quần chúng của Giang Noãn Chanh không yêu cầu phải thuộc lời thoại hay phải làm hành động gì, chỉ đơn giản là xuất hiện cho đủ đội hình nhưng Giang Noãn Chanh vẫn rất cẩn thận.
Ngồi xem kịch bản chưa được bao lâu, Giang Noãn Chanh đã bị giọng nói chói lọi của phó đạo diễn Trịnh Kha làm giật mình: "Là ai? Là kẻ nào đang cầm kịch bản của đạo diễn Thẩm hả? Các người muốn chết phải không? Tại sao lại lấy kịch bản của đạo diễn chứ? Không hồn thì mau đưa kịch bản ra đây!"
Giang Noãn Chanh cảm thấy Trịnh Kha làm hơi quá. Chỉ là một quyển kịch bản mà thôi, người lấy chắc gì đã là cố ý, biết đâu là nhầm lẫn thì sao? Giang Noãn Chanh bỗng dưng sởn hết gai ốc, cô cúi đầu nhìn quyển kịch bản trong tay của mình, cả người căng cứng.
Kịch bản mà Giang Noãn Chanh đang cầm trong tay được chú thích bằng bút highlight. Lời thoại nhấn mạnh, thúc đẩy nội dung câu chuyện thì được dùng bút màu hồng, hành động của nhân vật thì dùng bút màu xanh. Nói chung là sử dụng rất linh hoạt và cẩn thận. Nghĩ đến đây, đại não Giang Noãn Chanh dừng lại như một cỗ máy bị chết vì cô biết cô đang cầm kịch bản của đạo diễn Thẩm Dịch.
“Ai đang cầm kịch bản của đạo diễn Thẩm còn không đưa đi? Có phải không cần làm việc nữa rồi không?” Trịnh Kha nói mãi vẫn chưa tìm thấy quyển kịch bản đâu. Cảnh quay đang bị dừng lại vì Thẩm Dịch không thấy kịch bản. Nếu còn bị lùi lùi mấy phút nữa, với tính cách của Thẩm Dịch, chắc chắn sẽ không để yên.
Không chỉ Trịnh Kha biết được điều này mà Giang Noãn Chanh cũng hiểu rất rõ. Cô bấm chặt lấy cuốn kịch bản trong tay, hít một hơi thật sâu, sâu đó mới dám giơ kịch bản trong tay lên: “Là tôi cầm nhầm kịch bản của đạo diễn Trịnh!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Giang Noãn Chanh. Giang Noãn Chanh biết bây giờ cô rất xấu mặt, thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Tiếng xì xào bàn tán về cô càng lúc càng nhiều, Giang Noãn Chanh vốn không muốn để ý vì dẫu sao chuyện này cũng sai ở cô, nhưng họ càng nói càng quá đáng, Giang Noãn Chanh thực tình nghe không nổi.
“Một diễn viên quần chúng như cô lấy kịch bản để làm gì chứ?” Trịnh Kha vội chạy đến bên cạnh Giang Noãn Chanh, giật lấy cuốn kịch bản trong tay cô, còn không quên mặt nặng mày nhẹ với cô một cái.
Đám nhân viên trong đoàn làm phim cũng phụ hoạ theo.
“Đúng đó! Chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi, có cần phải làm thế không?”
“Cô ta muốn xem kịch bản, chẳng nhẽ lại có kế hoạch muốn cướp vai chính. Haha, nói gì đến vai chính, vai phụ còn không cướp được nữa.”
Từng lời nói khó nghe liên tục lọt vào tai Giang Noãn Chanh, cô cười khểnh: “Thế nào là cướp không được? Làm người phải có ý cầu tiến, nếu không có ý cầu tiến, chi bằng là súc vật hoặc động vật cho an nhàn. Ai cũng biết yêu cầu của đạo diễn Thẩm rất cao, nếu diễn viên quần chúng đóng không đạt, không khéo lại trở thành viên sạn lớn cho bộ phim đấy!”
Giang Noãn Chanh nói một tràng dài, không còn ai dám lên tiếng đáp lại cô, kể cả là Trịnh Kha. Mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn Giang Noãn Chanh, lúc này thay vì nói xấu cô lại không ngừng dò đoán người đứng sau lưng cô. Quy tắc trong giới showbiz đã quá rõ ràng, người có chống lưng mới là người có tiếng nói.
Chỉ là quy tắc này không được sử dụng trên người Giang Noãn Chanh. Cô không có chống lưng, thậm chí còn đang đắc tội với một núi tiền lớn là Lệ Mạc Tây. Ăn nói dõng dạc như vậy chẳng qua là vì quá tức giận mà thôi.
Giang Noãn Chanh cũng biết bản thân nói năng có phần nặng lời. Cô không nói gì, không biết phải làm gì nữa. Cô cứ như thể một pho tượng, đứng chôn chân tại đó.
Trịnh Kha thấy mình bị một diễn viên quần chúng lên mặt dạy đời thì không phục. Ông ta đã bị Thẩm Dịch chèn ép, bây giờ đến cả Giang Noãn Chanh cũng muốn hạ thấp uy tín của ông? Trịnh Kha nói: “Có chí cầu tiến cũng phải biết nơi này là nơi nào. Đây là đoàn làm phim chứ không phải nơi thể hiện của bản thân cô. Giang Noãn Chanh, nếu cô còn không biết điều thì có thể cút khỏi đây rồi!”
Thẩm Dịch quát: “Đủ rồi đấy!”