“Không có chuyện gì đâu. Hôm nay cậu nói không đến Thương Hội được vì phải gặp khách hàng, thế nào, có thành công hay không?” Giang Noãn Chanh thu hồi tất cả cảm xúc, nở nụ cười tươi rói với Trần Điềm Kiệt. Trần Điềm Kiệt trông có vẻ là một người đàn ông vô vị, không để tâm đến cảm xúc của người khác nhưng hắn lại trái ngược hoàn toàn, chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi hắn cũng sẽ đoán được. Nhiều khi Giang Noãn Chanh nói với Trần Điềm Kiệt rằng, riêng hắn không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Giang Noãn Chanh cảm thấy khát nước, có lẽ là vì cuộc đấu khẩu ban nãy với Lệ Mạc Tây. Cũng may trong xe Trần Điềm Kiệt luôn chuẩn bị sẵn nước. Cô đưa tay với lấy, lại phát hiện chai nước đã sớm nằm trong tay người ngồi bên cạnh. Trần Điềm Kiệt không muốn uống nước, hắn chỉ muốn giúp Giang Noãn Chanh mở nó ra.
“Nói đi, muốn nhờ mình chuyện gì?” Giang Noãn Chanh còn không hiểu tính cậu ấm nhà họ Trần sao? Sau khi kết thúc công việc nói rằng muốn tới đón cô, Giang Noãn Chanh đã cảm thấy lạ. Hiện tại còn giúp cô mở nước. Trần Điềm Kiệt chắc chắn biết rằng cô không yếu ớt đến mức một chai nước cũng không mở được.
Trần Điềm Kiệt cười hề hề, không hề cảm thấy tức giận vì đã bị Giang Noãn Chanh nhìn thấy. Hắn đưa chai nước cho Giang Noãn Chanh cũng là lúc đèn xanh đã bật. Trần Điềm Kiệt khởi động xe, cho xe chạy về phía trước, hắn nói: “Mình nghe nói cậu và Hân Lộ sẽ đi đóng phim!”
Giang Noãn Chanh lắc đầu, quả không ngoài dự đoán của cô. Thực ra, Trần Điềm Kiệt thích Tống Hân Lộ, đã duy trì được một khoảng thời gian dài. Giang Noãn Chanh nhớ có lần ba người họ có thời gian rảnh, ra ngoại ô thành phố cắm trại. Tống Hân Lộ chỉ vô tình đẩy Trần Điềm Kiệt xuống một con suối nhỏ, ấy thế mà người đàn ông này lại bị cảm nắng, quyết tâm theo đuổi Tống Hân Lộ cho bằng được, hắn muốn biết bạn thân trở thành bạn gái của mình.
Nhưng không hiểu vì sao chỉ cần ở trước mặt Tống Hân Lộ, Trần Điềm Kiệt lại không làm được trò trống gì, vì vậy mới có việc Giang Noãn Chanh trở thành quân sư của hắn. Cô không rõ, Tống Hân Lộ có biết việc này hay không. Giang Noãn Chanh cũng không có ý định nói với cô ấy, nếu có nói người nói cũng phải là Trần Điềm Kiệt.
“Khi nào bọn mình đi quay mình sẽ báo lịch với cậu. Đến khi đấy mình muốn uống matcha, còn Hân Lộ muốn uống gì chắc không còn mình nói với cậu đâu nhỉ?” Giang Noãn Chanh hừ lạnh, cố tình tỏ thái độ không vui. Tên ngốc Trần Điềm Kiệt cái gì cũng tốt, chỉ là trong chuyện tình cảm quá chậm chạp, người ngoài như Giang Noãn Chanh nhìn vào còn cảm thấy khó chịu.
Chừng nào hai bọn họ còn chưa xác định rõ quan hệ, chừng đó Giang Noãn Chanh sẽ còn chứng kiến cảnh tượng Trần thiếu gia tán gái đến phát ngán!
[ … ]
Khoảng một tiếng sau, siêu mẫu lại bị kéo vào phòng vip, nơi có Lệ Mạc Tây đã đợi sẵn tại đó. Lúc này, trong tay Lệ Mạc Tây đã cầm sẵn một ly rượu vang, hắn nhìn người phụ nữ bị đưa vào, thân tàn ma dại. Xuân dược vẫn còn chưa hết tác dụng, siêu mẫu quằn quại dưới nền đất. Chỉ cần là nhìn thấy đàn ông, cô ta đều không tự chủ mà dính sát người vào.
“Lệ tổng, anh còn muốn làm gì nữa vậy?” Nguyên Bảo không hiểu ý của Lệ Mạc Tây. Người phụ nữ này đúng là có lỗi với hắn nhưng đã bị hắn hạ lệnh dày vò đến bán sống bán chết. Bỗng dưng, Nguyên Bảo lại rùng mình. Lệ Mạc Tây không hổ được đồn là ác ma, trừng phạt người khác không lưu tay.
“Nguyên Bảo, anh cảm thấy số thuốc này đủ không?” Người động đến hắn một phần, Lệ Mạc Tây sẽ trả lại mười phần, đây là nguyên tắc sống của hắn. Lệ Mạc Tây đứng dậy, đi về phía của siêu mẫu. Siêu mẫu vừa nhìn thấy hắn tới liền trườn cơ thể bẩn thỉu của mình ra phía hắn, túm lấy gấu quần âu của hắn.
Lệ Mạc Tây không phản ứng, ngược lại còn thoải mái để người kia làm càn. Nguyên Bảo chỉ biết sau đó chắc chắn sẽ là một cảnh tượng “đẫm máu”. Nguyên Bảo tiếp tục lấy trong túi áo một gói bột trắng hòa vào với rượu, rồi đưa ly rượu đó cho Lệ Mạc Tây.
Nhận lấy ly rượu từ Nguyên Bảo, Lệ Mạc Tây cúi người. Hắn bóp miệng siêu mẫu, từ từ đổ chất lỏng trong ly vào miệng cô ta. Cưỡng ép cô ta phải nuốt cho bằng sạch. Xuân dược ban nãy chưa được giải xong, lại thêm một đợt thuốc mãi, chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy sống không bằng chết, đây chính là hiệu quả mà Lệ Mạc Tây muốn đạt được.
“Như thế này mới gọi là hạ thuốc. Lần sau muốn hạ thuốc người khác cũng phải tìm hiểu cho rõ người đó là ai, nếu không sẽ gậy ông đập lưng ông đó!” Dứt lời, hắn đá người phụ nữ ra một bên rồi đứng thẳng dậy, phủi phủi hai tay.
Trần Cường thấy Lệ Mạc Tây đã làm xong việc liền bỏ người đem máy quay vào. Cảnh tượng “đẹp đẽ” như vậy nếu không quay lại thì rất tiếc. Lệ Mạc Tây còn có công việc nên không ở lại lâu mà rời đi ngay. Trần Cường ra tiễn hắn.
Chuẩn bị rời khỏi casino, Lệ Mạc Tây bỗng dưng dừng lại, hắn quay đầu nhìn Trần Cường, nương nhờ ánh sáng yếu ớt mà nhìn gương mặt của ông ta. Thấy Trần Cường có biểu hiện sợ hãi, Lệ Mạc Tây chợt nhớ tới Giang Noãn Chanh. Rõ ràng bọn họ đều coi hắn là ác ma, còn cô thì coi hắn giống như một trò đùa?
“Nghe nói ông mới thầu được một mảnh đất. Vị trí mảnh đất này không tồi, tương lai nếu phát triển thành khách sạn, lợi nhuận chắc chắn cao. Khi nào có mảnh đất tốt, Trần Cường, ông phải thông báo cho tôi đấy!” Lệ Mạc Tây như cười như không nói với Trần Cường. Nguyên Bảo đứng sau lưng hắn cảm thấy tiếc thay người kia. Ý tứ quá rõ, mảnh đất trong tay Trần Cường, Lệ Mạc Tây muốn sở hữu nó.
Lần này Trần Cường đã thông minh hơn, không còn nói nhiều mà đã nhận ra ý đồ trong lời nói của Lệ Mạc Tây. Ông ta cười cười, can tâm tình nguyện dâng vật tốt đến miệng cậu chủ nhà họ Lệ: “Nếu Lệ tổng không chê thì cứ lấy mảnh đất này đi. Dù sao một người thô lỗ như tôi cũng không hiểu rõ chuyện làm ăn.”
Lệ Mạc Tây hài lòng gật đầu, bên ngoài vẫn tỏ ra khách khí: “Như vậy thì không tốt lắm thì phải. Dẫu sao cũng là ông đã bỏ công sức tìm kiếm, tôi lấy đi lại không được hay!”
Nguyên Bảo thầm mắng chửi trong lòng, đây không phải là ý của hắn sao?
Trần Cường nói: “Lệ tổng nói thế là không đúng rồi, là tôi tình nguyện cho đi cho nào bị ép buộc!”
Lệ Mạc Tây tiếp lời: “Cứ như vậy trước đã, sau này Nguyên Bảo sẽ đến tìm ông là thủ tục chuyển nhượng!”
Rời khỏi casino, Nguyên Bảo không nhịn được mà hỏi Lệ Mạc Tây: “Trần Cường đã có công tìm được siêu mẫu bỏ thuốc anh, sao anh vẫn không tha cho ông ấy thế?”
Lệ Mạc Tây dựa người vào ghế, cất tiếng: “Đừng quên tôi bị bỏ thuốc cũng là trong địa bàn mà ông ta quản lý!” Còn một lý do mà Lệ Mạc Tây không nói, hắn không thích thái độ Trần Cường đối với Giang Noãn Chanh.